***
Câu hỏi của {Giang Phảng} là:
– Cậu từ đâu đến đây?
Khóe môi anh cong cong, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Nam Chu.
Sự kiên nhẫn của anh đã bị mài mòn hơn phân nửa.
Chỉ cần Nam Chu tiếp tục giữ sự im lặng tẻ nhạt này, hoặc thử dùng mấy lời nói dối ngu ngốc để khiêu chiến giới hạn sự kiên nhẫn của anh, {Giang Phảng} sẽ không ngại phá vỡ ngay chiếc hộp khi nó vừa được đưa tới tay mà không xem bất cứ nội dung nào.
Nói thật, đối với một người đã cô độc hai mươi mấy năm như anh, đối diện với một người duy nhất từ bên ngoài tới có tư cách đối thoại bình đẳng với mình trên mọi phương diện nhân cách, {Giang Phảng} không hề cảm thấy vui vẻ.
Anh chỉ hi vọng nhìn thấy biểu cảm mất khống chế như kinh ngạc, dao động, đau khổ trên gương mặt lạnh băng không cảm xúc kia.
Anh đã quen khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.
Anh ghét cảm giác thoát khỏi quỹ đạo vốn có.
Câu trả lời của Nam Chu đã vượt quá trí tưởng tượng của anh:
– Tôi đến từ chiếc hộp trước.
– … Chiếc hộp trước?
Mới đầu {Giang Phảng} kinh ngạc, sau đó mới dần dần hiểu ra điểm tuyệt diệu trong câu trả lời.
… Nam Chu muốn anh nảy sinh hứng thú với chiếc hộp, khiến anh tưởng rằng “chiếc hộp” sẽ là cánh cửa rời khỏi thế giới khép kín này.
Như vậy, cho dù anh có muốn dày vò cậu thế nào đi nữa cũng sẽ không ra tay bừa với chiếc hộp.
Anh khoanh tay trước ngực, mỉm cười lộ răng:
– Thật hay giả đấy? Cậu không thêu dệt nên chuyện này để lừa tôi khiến tôi không dám ra tay với chiếc hộp đấy chứ?
Nam Chu nhích hông, kéo theo chiếc còng thép trên cổ tay vang lên lách cách.
Theo động tác này, một giọt mồ hôi thuận thế rơi xuống khỏi lông mi cậu, khiến giờ phút này cậu trở nên mong manh yếu ớt lạ thường:
– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
{Giang Phảng} quan sát vẻ mặt yếu ớt của cậu, xác định trên mặt cậu không để lộ sơ hở gì.
Điều này chứng minh một là cậu đang nói thật, hai là cậu quá thông thạo nói dối.
Một tay {Giang Phảng} ôm khuỷu tay mình, ngón tay vươn ra gõ gõ hồi lâu, cuối cùng ưu nhã gật đầu:
– … Ừ.
Đến phiên cậu hỏi rồi.
Nam Chu cụp mi.
Cậu nhớ tới [Nam Chu] cậu gặp ở thế giới thứ hai.
Ở thế giới ấy, thực ra [Nam Chu] đã muốn chết từ lâu rồi.
Lý do cậu sống tiếp chỉ vì thế giới ấy có một [Giang Phảng].
Nhân vật này đã mang lại cho [Nam Chu] hy vọng “biết đâu anh ấy cũng có ý thức muốn thoát khỏi thế giới này, biết đâu anh ấy có thể đồng hành cùng mình”, tạo nên cảnh ấm áp giả dối “mình không hề cô đơn”.
Nhưng trong thế giới của chiếc hộp thứ ba, với bản chất lạnh lùng và luôn cảnh giác cao với mọi vật như {Giang Phảng}, chỉ có một mình {Nam Chu} thì không đủ để cấu thành nên toàn bộ lý do anh muốn sống tiếp.
Với hiểu biết của cậu về anh Phảng, trừ phi cảm tính mạnh tới một mức độ nào đó, bằng không lý tính mạnh mẽ tuyệt đối không thể nào bị lay động.
Vì thế, Nam Chu căn cứ vào suy nghĩ của mình, đưa ra suy luận:
– … Bố mẹ anh bị quái vật giết chết, anh muốn báo thù với quái vật ở thế giới này… đây chính là lý do mà “thế giới này đưa cho anh” để anh sống tiếp?
Tự dưng nghe thấy câu hỏi này, lớp mặt nạ bình tĩnh vui đùa của {Giang Phảng} nháy mắt vỡ nát.
Anh nhìn Nam Chu, chớp chớp mắt.
{Giang Phảng} đã sớm phát hiện ra sự bất thường của thế giới này.
Hơn nữa kẻ xâm nhập Nam Chu, cùng với lời cậu nói về “chiếc hộp” càng ngày càng khiến {Giang Phảng} chắc chắn, bên ngoài trấn Vĩnh Vô nhỏ bé này là một bầu trời bao la rộng lớn.
Thế giới anh đang ở, những gì bản thân anh đã trải qua, nỗi đau khổ chân thật khi bố mẹ chết trong tay quái vật, và {Nam Chu} – người duy nhất chủ động an ủi anh…
Vô số những chuyện xảy ra có lẽ chỉ là một quyển sách, một đoạn phim ảnh, một sự việc gay go nhất định sẽ xảy ra.
Vậy thì từ đầu đến cuối, tình cảm anh đã gửi gắm vào thế giới này, cho dù oán hận, vui vẻ hay hi vọng, đều là một trò cười thôi sao.
Trước đây, cùng lắm anh cũng chỉ nghi ngờ.
Nam Chu đặt chân đến đây đã chứng thực những hoài nghi trong anh.
Tuy rằng việc {Giang Phảng} tra tấn Nam Chu cũng vì ý đồ phát tiết cảm xúc, nhưng anh tự nhận mình đã che giấu rất tốt chấn động và đau đớn trong nội tâm.
… Còn Nam Chu lại dám đường hoàng vạch trần nội tâm của anh tùy tiện như thế.
Cơ chế tự phòng vệ lập tức khởi động, anh cười nói:
– Ban nãy tôi khiến cậu chưa đủ đau à?
Nam Chu trả lời thành thật:
– Rất đau.
Tôi biết anh cũng sống rất khó khăn.
{Giang Phảng} bất giác hỏi ngược lại cậu:
– Cậu thì biết cái gì? Nếu như cậu là tôi, sống cô độc một mình ở thế giới như vậy, làm sao mà cậu có thể sống tiếp?
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh mới cảm thấy không đúng.
Nam Chu cũng nhìn anh, giơ hai ngón tay bên bàn tay có vết thương đang bị trói buộc:
– Bây giờ anh đang nợ tôi hai câu hỏi.
Nam Chu đã khéo léo nắm bắt và lợi dụng cảm xúc giao động của anh.
Nhìn cổ tay trắng nõn của cậu bị cọ sưng đỏ một vòng, {Giang Phảng} không khỏi mỉm cười:
– Nhóc lừa đảo, cậu đúng là biết cách lừa tôi nói chuyện.
Dứt lời, anh kéo mạnh rèm cửa ra.
Ánh trăng tròn sáng rực rỡ lấp đầy khung cửa sổ.
Ánh trăng giống như thạch trắng làm bươm bướm không thể động đậy, bao trùm lên toàn bộ cơ thể Nam Chu, khiến cơ thể bị cầm tù run rẩy như lửa đốt.
Bởi vì biết người này hẹp hòi, có thù phải báo, Nam Chu không muốn đắc tội anh.
Chờ cơn khó chịu dữ dội dần dịu đi, cậu mới yếu ớt ngước đôi mi rưng rưng, thờ ơ đùn đẩy trách nhiệm:
– Tôi không lừa, hai câu này đều là câu mà anh muốn hỏi, không thể trách tôi được.
Đợi cảm xúc {Giang Phảng} bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn cậu thêm phần hứng thú.
Nếu như nói lúc trước ánh mắt {Giang Phảng} nhìn Nam Chu chỉ là ánh mắt thưởng thức của thợ săn khi bắt được con mồi thì hiện tại anh thực sự cảm thấy hứng thú với người này.
Anh nói:
– Cậu còn chưa trả lời tôi, sao có thể coi đó là hai câu hỏi được?
Nam Chu trầm tư trong giây lát.
Nếu coi những nhân vật ở thế giới trong chiếc hộp thứ hai và thứ ba tồn tại độc lập không liên quan gì đến mình.
Bọn họ đều cô đơn tới mức muốn chết đi, vậy thì phải có một lý do nào đó mới khiến bọn họ sống tiếp.
Nếu thế, giữa bọn họ và Nam Chu khác nhau ở điểm nào?
Trong thế giới Vĩnh Vô của Nam Chu, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chết.
Cho dù xung quanh cậu chưa từng có ai mang tới hy vọng, cũng chưa từng có ai đáp lại ý tốt của cậu.
Dưới sức mạnh vô hình khống chế thế giới ấy, lý do cậu sống tiếp chỉ vì muốn cố gắng bảo vệ người nhà của mình mà thôi.
Cậu biết, người nhà của cậu không có ý thức độc lập, nhưng trong phần lớn nội dung kịch bản, bọn họ cũng cho Nam Chu đủ sự ấm áp dẫu chỉ là giả dối.
Sau này em gái cắn cậu, cùng cậu thoát khỏi hướng đi nội dung chính.
Cậu tiếp tục cô độc một mình.
Khi ấy, cậu không có một “Giang Phảng” để chờ đợi, cũng không biết tương lai mang hình dáng thế nào.
Cậu sống như một người bình thường, không chờ đợi điều gì, chỉ sống làm chính mình mà thôi.
Cậu vẽ tranh, đi dạy, thỉnh thoảng đến gõ gõ bức tường trong suốt bên ngoài thị trấn, hi vọng nhận được một vài âm thanh hồi đáp.
Nam Chu nói qua về suy nghĩ của mình cho {Giang Phảng} nghe, đổi lại một tiếng cười khinh miệt không tin.
Anh nhìn Nam Chu:
– Nói như dễ lắm.
Nam Chu nghĩ, nếu không có chàng trai trồng táo của cậu, có lẽ cậu sẽ chết dần chết mòn vì cô độc trong những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng.
… Nhưng tôi sẽ không nói với anh chuyện này đâu.
Cậu chỉ nói qua loa:
– Tôi cũng có hi vọng của riêng mình.
{Giang Phảng} khẽ vỗ tay:
– Tại sao cậu biết hi vọng của cậu không phải có người cố ý dâng đến trước mặt cậu?
Câu hỏi này chọc trúng chỗ ngứa.
{Giang Phảng} đang ẩn ý, Giang Phảng mà Nam Chu nhận định là “hy vọng”chưa biết chừng do một sức mạnh nào đó âm thầm đưa tới trước mặt cậu, mục đích chỉ vì muốn cậu sống sót, như vậy mới càng thuận tiện cho người ta chơi đùa.
Và sau khi gặp được chàng trai trồng táo, quả thực thế giới của Nam Chu đã bị mở ra từ bên ngoài, vô số lần cậu bị người ta vây giết trong trò chơi.
Sau này, được Giang Phảng dẫn ra khỏi thế giới ấy, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều bị nhốt trong trò chơi, không được giải thoát, vùng vẫy cho đến tận bây giờ.
Người bình thường nghe thấy câu hỏi này sẽ khó tránh khỏi dao động và nghi ngờ.
Phải chăng có ai đó cố ý sáng tạo nên quãng đường cậu trải qua, chỉ để mang lại câu chuyện cười cho người khác?
Nam Chu vẫn không tỏ thái độ gì:
– Đây là câu hỏi thứ tư của anh rồi?
Từ phản ứng của Nam Chu, {Giang Phảng} phán đoán được mặc dù nhìn người thanh niên trước mắt có vẻ mong manh dễ vỡ nhưng tâm lý vô cùng mạnh mẽ.
Anh vừa định nói thêm gì đó thì một tiếng “sếp” vang lên, theo đó một người đàn ông mặt đơ như tượng gỗ cầm một chiếc hộp đẩy cửa đi vào.
Nam Chu đã từng chạm vào chiếc hộp hai lần, vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chính là chiếc hộp mà cậu muốn tìm.
Thấy cậu khẽ nhích người, {Giang Phảng} chắc chắn người của mình đã tìm đúng đồ.
{Giang Phảng} cầm chiếc hộp qua, nghịch ổ khóa nhỏ trong tay, làm tư thế muốn bẻ nó.
Cả người Nam Chu không còn sức lực, cậu dựa vào giường không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn anh biểu diễn.
{Giang Phảng} cũng chỉ muốn đùa cậu cho vui vậy thôi.
Thấy sắc mặt cậu không thay đổi bèn xoay chiếc hộp trong lòng bàn tay, áng chừng nó, nhưng không thể đoán ra trong hộp chứa đựng vật gì:
– Ồ, đây chính là thứ cậu muốn à?
Nam Chu:
– Đúng, cảm ơn anh đã giúp đỡ?
{Giang Phảng}:
– Chìa khóa đâu?
Nam Chu:
– Câu hỏi thứ năm rồi.
Anh đưa cho tôi, tôi biết mở khóa.
{Giang Phảng} đưa chiếc hộp ra trước mắt cậu lắc lư một vòng như trêu đùa thú cưng rồi xoay tay quăng nó cho đàn em của mình:
– Tại sao tôi phải đưa cho cậu?
Nhận ra anh đang muốn trêu đùa mình đến cùng, Nam Chu thở dài một hơi.
Nhưng khi {Giang Phảng} xoay người ra hiệu với đàn em bảo anh ta mang chiếc hộp ra ngoài cùng mình để từ từ nghiên cứu, Nam Chu ở phía sau gọi anh lại:
– Này.
{Giang Phảng} quay người nhíu mày:
– Hả?
Nam Chu:
– Kéo rèm cửa vào hộ tôi, cảm ơn.
Trước giờ {Giang Phảng} luôn đối xử lạnh lùng với người khác, anh suy nghĩ một lát, không ngờ lại quay về trước cửa sổ thật:
– Coi như là phúc lợi của việc cậu trông giống em ấy đi.
Ánh trăng tròn biến mất trước tầm mắt, Nam Chu nói:
– Cảm ơn.
Bàn tay kéo rèm cửa của {Giang Phảng} khựng lại.
… Hình như đây là lần thứ ba cậu nói câu “cảm ơn” thì phải?
Khoảnh khắc cảm giác bất thường này xuất hiện trong lòng, {Giang Phảng} xoay người nhanh như chớp, tóm lấy chiếc kéo ở chiếc bàn bên cạnh ném thẳng về phía Nam Chu!
“Phốc” một tiếng, chiếc kéo cắm vào ván giường Nam Chu đang nằm, cán kéo đỏ tươi ghim trên miếng gỗ khẽ đong đưa theo quán tính.
… Nhưng Nam Chu đã không còn ở đó nữa rồi.
Sau khi {Giang Phảng} không còn tập trung toàn bộ sự chú ý lên người cậu nữa, Nam Chu bèn trở tay nắm lấy chiếc còng lạnh băng sáng lóa bằng bàn tay rướm máu của mình.
Kho đạo cụ đã không thể dung nạp sinh vật trong phó bản, song thu nhận vật phẩm của phó bản không thành vấn đề.
Chiếc còng tay biến mất khỏi lòng bàn tay cậu.
Phản xạ thần kinh của {Giang Phảng} là hạng nhất, ý thức được cậu đã thoát khỏi trói buộc, anh lập tức lùi về phía sau trông chừng chiếc hộp.
Anh cho rằng, việc đầu tiên sau khi Nam Chu chạy thoát nhất định sẽ tìm đến chiếc hộp kia.
Nhưng anh đã lờ đi một điểm.
Không được quay lưng về phía quái vật.
Cho dù con quái vật đang yếu, cũng vậy.
Anh chợt cảm thấy hai vai nặng trĩu.
Nam Chu nhảy bổ vào mục tiêu {Giang Phảng}, một chân quấn lấy cổ anh.
Đôi chân thon dài khẽ run rẩy vì không còn nhiều sức lực, nhưng ký ức cơ bắp lặp lại cả trăm nghìn lần vẫn có thể giúp cậu thuận lợi móc cổ {Giang Phảng}.
Dẫu vậy, cậu vẫn quá yếu ớt.
{Giang Phảng} rũ từ cổ tay áo ra một cây thép gai dài, lưu loát xoay tay cắm thẳng vào cẳng chân cậu, mượn sức bàn chân đang đạp lên vai mình kia quăng cậu ra khỏi người mình!
Chẳng qua, ngay giây phút phát lực, {Giang Phảng} nhận ra có gì đó không đúng.
… Dẫu vậy cũng đã quá muộn rồi.
Nam Chu cố ý để anh nắm bắt được sơ hở!
Nhờ lực của cú ném này, cơ thể Nam Chu lao thẳng về phía cấp dưới đang cầm chiếc hộp đứng ngây đơ ở góc phòng như một pho tượng.
Ngón tay nhoáng cái đã cướp được chiếc hộp trong tay người kia.
Cơ thể cậu lập tức chạm đất, sau đó lăn một vòng, bên chân bị thương chống xuống đất khiến cậu đau đớn lảo đảo.
Nhưng cậu mặc kệ, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Nam Chu đã trải qua quá nhiều cảnh đường cùng, cậu biết muốn tìm được đường sống thì phải hành động thế nào.
Cậu chống chọi cơn đau từ cơ thể, mỗi một bước về phía trước, cẳng chân bị đâm xuyên đều đau đớn như bị dao gọt, máu ấm chảy dọc xuống mắt cá chân cậu.
Cậu chạy tới cánh cửa phía cuối hành lang, tông thẳng vào, không dám chậm trễ thêm một giây.
Cậu hoàn toàn dựa vào lực hấp dẫn và khả năng chịu lực mạnh của xương cốt, nhảy thẳng xuống đường bê tông.
Cậu và thủy tinh vỡ đồng thời rơi xuống đất, ruột gan như đảo lộn, hộc ra một ngụm máu nặng nề.
Nam Chu không hề dừng động tác, cậu xoay phắt người nắm lấy con dao phi thẳng tới gáy mình, đồng thời dồn hết sức lực phóng ngược lại!
Đáng tiếc, ngón tay cậu không còn sức lực, trước mắt mơ hồ, mũi dao găm phóng trở về đâm vào vách tường bên ngoài phòng chỉ còn cách cánh cửa sổ nửa mét rồi bật ra.
{Giang Phảng} trơ mắt nhìn cậu ôm hộp, kéo theo bên chân bị thương, biến mất trong ánh trăng.
Anh không định đuổi theo, ngược lại còn dựa vào cửa sổ nhìn theo bóng lưng cậu.
Anh biết, có lẽ từ đêm nay trở đi, sinh mệnh của mình sẽ trở nên khác biệt.
Cũng may anh không thực sự để tâm lắm.
Anh chỉ nhìn về phía Nam Chu biến mất, đoán được nơi cậu muốn tới.
Anh mỉm cười tự lẩm bẩm một mình:
– Chạy nhanh ghê.
Tôi còn nợ cậu sáu câu hỏi mà.
***
Nam Chu vừa chạy vừa vươn tay giật khóa chiếc hộp xuống.
Chẳng qua bây giờ cậu thực sự không còn sức mạnh, vì thế đối với cậu mà nói, việc giật chiếc khóa nhỏ bình thường này xuống cũng càng thêm khó khăn.
Cậu chỉ đành chống chọi cơn đau đớn, kéo theo vệt máu ướt rượt dưới đất, tiến thẳng về phía trước, cho tới khi đi qua một ngõ nhỏ trong trí nhớ, Nam Chu mới miễn cưỡng dừng bước.
Cậu dựa đầu vào tường, tay run run lấy ra một sợi dây thép vặn xoắn, chuẩn bị mở khóa.
Tầm nhìn đôi mắt Nam Chu trở nên mơ hồ, cắm vào mấy lần đều không thể nhắm thẳng ổ khóa.
Chạy một quãng đường khá dài, tinh thần và thể lực của cậu giống như một cung tên bị kéo căng, chợt buông lỏng tay khiến nó suýt nữa thì gãy.
Nam Chu vươn tay cho mình một tát gọi thần chí sắp tan rã của bản thân về.
Cậu không thể ngất được.
Cũng may, Nam Chu còn có kỹ năng bị động [Châm Ngôn Của Nightingale], mặc dù trình độ chữa lành cùng lắm chỉ có thể sánh được với y tế của trường, không thể chữa trị được vết thương trong xương mang theo từ chiếc hộp trước, nhưng vẫn có thể chữa vết thương ngoài da.
Cậu ngồi xổm xuống, rút cây thép ra ấn chặt tay vào vết thương đang đổ máu không ngừng, cung cấp năng lượng chữa lành cho mình.
Đối với Nam Chu của hiện tại, muốn mở khóa thành công thì ít nhất phải đảm bảo đầu óc tỉnh táo.
Trong lúc cậu ẩn mình vào bóng tối, bàn tay run run mở khóa chiếc hộp, xung quanh thoáng truyền tới tiếng động khiến máu toàn thân cậu như ngừng chảy.
Thời điểm trăng tròn, Quang Mị trong trấn Vĩnh Vô yếu ớt hơn ngày thường cả trăm lần, cho nên chúng càng thêm sợ bóng gió.
Chúng sẽ lẳng lặng trốn đi, tránh người khác hãm hại.
Nam Chu vốn là Quang Mị, khi gặp nguy hiểm, bản năng của cậu sẽ dựa theo trí nhớ chạy ra ngoài, bước vào con ngõ nhỏ rời xa trung tâm thị trấn.
Trước đây nơi này chính là khu tập trung an toàn của Quang Mị.
Nhưng hiện tại, những con Quang Mị ẩn nấp ở đây đã không còn là đám đàn em nghe theo mệnh lệnh của cậu nữa rồi.
Đối với bọn chúng, Nam Chu chính là kẻ xâm nhập bất thường.
Nếu thay đổi góc nhìn thị giác lên cao hơn, có thể thấy trên nóc nhà bốn phía quanh ngõ nhỏ mà Nam Chu ẩn thân, đang có hơn mười bóng sáng lạnh lẽo từ khắp nơi đổ về đây, chặn kín mỗi đường lùi của cậu.
… Để đánh đòn phủ đầu, bảo vệ khu an toàn cư trú của bọn chúng.
… Cũng để giết chết kẻ xâm nhập.
Hết chương 285
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...