***
Giang Phảng để lại dấu tay đỏ tươi bẩn thỉu trên trang nhật ký.
Ngài Công tước không hay viết dài dòng.
Cho nên mỗi ngày trên nhật ký chỉ có đôi ba câu miêu tả trải nghiệm nội tâm ngày hôm ấy của mình.
“Thượng Đế nói cần có ánh sáng, vì thế ngày đầu tiên liền có ánh sáng.”
“Ngày thứ bảy, Thượng Đế mệt rồi, ngừng công việc, chuẩn bị cho thế giới được nghỉ ngơi.”
“Tôi có thể dùng danh nghĩa của ngài, ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng lòng mang hổ thẹn đi gặp anh.”
“Hôm nay anh cười rồi, bởi vì tôi bị vấp bên ngưỡng cửa.
Ghi riêng điều này ở đây.”
“Sau bảy ngày đưa thư.
Cuối cùng anh cũng đã tới, anh tới quá bất ngờ.
Quả mọng tôi chuẩn bị riêng cho anh cũng hỏng mất phân nửa, dẫu vậy anh cũng không để bụng.”
“Anh chỉ có điểm ấy là tốt thôi, tôi không đoán ra được anh đang nghĩ gì.”
“Viện bảo tàng trên trấn rất thú vị, vậy mà anh không cho phép tôi cầm tay, nói rằng không nghiêm túc, tôi cảm thấy giảm mất 2/3 niềm vui.”
“Sau đó tôi không chịu, lén nắm vạt áo anh, anh không biết.”
“… Hoặc có lẽ anh đã biết rồi.”
“Khi nhìn bóng lưng anh từ phía sau, tôi cảm thấy tôi được tự do, như vậy cũng đủ.”
“Đầu rất đau, thuốc rất đắng.
Tôi đã nóng nảy với ngài quản sự, xong việc cũng đã ngoan ngoãn xin lỗi.
Dẫu vậy tôi cảm thấy, tôi đã không còn là tôi nữa rồi.
Tôi sẽ biến thành một kẻ điên, một thi thể.
Như vậy, phải chăng tôi sẽ thực sự mất đi anh vĩnh viễn.”
“U ở não khiến tôi không thể nhìn rõ ánh sáng.
Nhưng mỗi ngày tôi đều ngồi ngoài ban công một lát, nhìn về phía gác xép của anh, xem liệu đèn có sáng.”
“Có thể anh sẽ đồng ý với suy nghĩ của một kẻ điên như tôi, hoặc chẳng bao giờ.”
“Năm mười bảy tuổi anh đã nói với tôi, chúng ta là bạn bè, không thể yêu nhau.”
“Vậy thì tôi sẽ yêu anh trước khi anh sinh ra tín ngưỡng, yêu anh trước khi Chúa Jesus ra đời.”
Dự cảm trong lòng Giang Phảng càng thêm dữ dội.
Ngài Công tước vừa lãng mạn vừa cứng cỏi, âm thầm kể tình yêu say đắm không thể đưa ra ánh sáng với ngài mục sư thông qua quyển nhật ký.
Có lẽ còn điên cuồng hơn hắn tưởng tượng cả trăm lần.
Và cuối cùng âm mưu bên ngoài phó bản cũng hoàn toàn lộ ra vuốt sắc dữ tợn của nó.
Toàn bộ những manh mối có giá trị nhất đều nằm bên bờ Tây cùng với những người chơi bình thường chỉ mong yên ổn.
Còn anh và Nam Chu bị nhốt ở bờ Đông, nơi phần lớn thông tin và cảm xúc đều bị thiêu hủy.
Cho dù có năng lực nhưng chẳng thể thi triển dưới quy tắc không thể qua cầu rõ rành rành ở đó.
Cứ thế, mạng lưới thông tin của bọn họ bị chặt đứt bởi một cây cầu.
Giang Phảng không tin đây là trùng hợp.
Anh nghi ngờ với tất cả mọi việc.
Bởi vậy, anh không thể lờ đi ánh mắt nhìn mình chòng chọc từ trên đầu.
Anh chỉ đang suy đoán, rốt cuộc thì bao giờ người kia mới chịu ra tay.
Song, kế hoạch dùng bản thân anh làm mồi câu còn chưa thành hình, một tiếng hét thảm thiết cùng mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Cơ thể người đàn ông trốn trên cầu thang định đánh lén nghiêng ra khỏi lan can cầu thang, rơi xuống dưới.
Mũi dao nhọn cầm trong tay đập vào tay vịn cầu thang trước mắt Giang Phảng phát ra âm thanh lanh lảnh khiến người ta ghê răng.
Giang Phảng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một bóng người quen thuộc nằm ngả người mềm xụi trên tay vịn cầu thang khắc hoa.
Màn tấn công bất ngờ vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh ta.
… Khám Bác Văn.
Đồng đội của anh.
Khám Bác Văn và Tống Hải Ngưng đã từng đi theo Giang Phảng ngay từ phó bản đầu tiên.
Giang Phảng chạy đến trước mặt anh ta với tốc độ nhanh nhất, cũng dùng tốc độ nhanh nhất xác định nguyên nhân anh ta yếu ớt đến mức này.
Mái tóc đen xoăn tự nhiên của anh ta bị cạo trọc.
Trên da đầu bóng loáng bị mở một lỗ tam giác với các cạnh chừng 3 cm, xung quanh vết thương đã sưng đỏ, có chất dịch chảy dọc theo gáy anh ta.
Vận mệnh của anh ta đã hoàn toàn có thể dự đoán.
Một con chuột bạch đã sử dụng làm thí nghiệm, sẽ không ai chịu bỏ công sức ra khâu vết thương trên đầu anh ta lại.
Giang Phảng không do dự, dùng cơ thể mình đỡ lấy cơ thể sắp mất cân bằng trượt xuống theo lan can cầu thang của anh ta.
Giây phút ôm được người, Giang Phảng chắc chắn rằng mình nghe thấy rõ ràng trên người anh ta phát ra âm thanh “òng ọc”.
… Có lẽ là tiếng dịch não sóng sánh.
Anh ta mở to đôi mắt đã mất đi phân nửa cảm xúc, nhìn thẳng Giang Phảng, người duy nhất còn có vẻ bình thường sau khi anh ta tỉnh lại, nhỏ giọng hỏi:
– Anh là ai?
Không phải “tôi là ai” mà “anh là ai”.
Giang Phảng nhạy bén nhận ra, anh ta đã không còn ký ức.
Nói cách khác, anh ta không làm phẫu thuật thùy não trong truyền thuyết.
Và khi đọc ra được ý đồ thực sự của Công tước sau những trang nhật ký, Giang Phảng cũng sẽ không ngây thơ cho rằng cuộc phẫu thuật của Công tước chỉ vì muốn mạo hiểm chữa u não cho mình, hay muốn phẫu thuật thùy não “chữa khỏi” bệnh “đồng tính luyến ái” để phù hợp với giá trị quan bình thường của thời đại này.
Thứ Công tước muốn, lãng mạn hơn, giàu sức tưởng tượng hơn và đáng sợ hơn.
Để kiểm chứng điều này, Giang Phảng hướng ánh mắt dịu dàng của mình bày tỏ thiện ý với Khám Bác Văn.
Giang Phảng đặt một tay trên lồng ngực, nói với người đồng đội sắp chết của mình bằng chất giọng dịu dàng nhất:
– Anh đừng sợ, tôi tên là Giang Phảng.
Khám Bác Văn cúi đầu dựa vào vai Giang Phảng, khẽ lẩm bẩm:
– Tôi họ Khám… Khám gồm chữ “Môn” bao bên ngoài chữ “Cảm” trong dũng cảm… Anh có biết chữ này không? Có rất nhiều người không biết.
(Khám: 阚)
Dứt lời, cơ thể của anh ta trượt xuống.
Quyển nhật ký Giang Phảng cầm trong tay cũng thuận thế rơi xuống cầu thang.
Giang Phảng không vội nhặt đạo cụ quan trọng này mà dùng đầu gối đỡ đầu gối Khám Bác Văn, ngửi thấy mùi thối phía sau gáy anh ta.
Anh im lặng.
… Đoạn tự giới thiệu bản thân này đã diễn ra vào lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Giống y như đúc, không sai một chữ.
Khám Bác Văn, luôn cố gắng giải thích cho mọi người hiểu cái họ phức tạp hiếm gặp của anh ta.
Khám Bác Văn khẽ hỏi Giang Phảng:
– Tại sao tôi lại ở đây?
Giang Phảng dịu dàng vỗ lưng anh ta:
– Anh cảm thấy mình nên ở đâu?
Khám Bác Văn nhìn thế giới trống rỗng sau lưng Giang Phảng:
– Tôi nên… nên ở lớp dạy thử, lần đầu tiên tôi bước vào lớp dạy thử Đại học, rất căng thẳng, bên dưới toàn sinh viên, bên cạnh còn có đồng hồ đếm ngược cùng với bảng điểm số.
Khám Bác Văn là trợ giảng đại học.
Có lẽ “dạy thử” là khoảng hồi ức nào đó trong cuộc đời hai mươi sáu năm của anh ta.
Nhưng hiện tại, đại não của anh ta đã bị mở ra, im lặng thối rữa trong ngày hè oi ả.
Kể xong chuyện này, bản thân anh ta cũng cảm thấy bản thân nói năng lộn xộn, vì thế mỉm cười ngại ngùng:
– Tôi, tôi đang nằm mơ đúng không?
Giang Phảng hít sâu một hơi, cơ thể ngả về phía trước, con dao găm lẳng lặng trượt ra khỏi bao bằng da cá mập.
Anh đáp:
– Đúng vậy, chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Dứt lời, một luồng sáng bạc mỏng manh dính máu tươi đâm xuyên qua da thịt Khám Bác Văn, lồng ngực anh ta hoàn toàn bị xuyên thủng.
Đầu nhọn nằm trong cái ôm, nhưng không đâm vào ngực trái Giang Phảng.
Máu thịt hai người hòa vào nhau.
Tử vong, đã đến nhanh như vậy.
Trước khi chết, nụ cười trên khóe môi của Khám Bác Văn còn chưa kịp tan đi.
Giang Phảng ôm vai anh ta, đỡ anh ta từ từ ngồi xuống cầu thang, đưa mắt liếc nhìn quyển nhật ký.
Nhưng những lời tình yêu viết bằng mực trên trang giấy đã xảy ra biến đổi kỳ diệu.
Câu “Tôi nguyện yêu người trong bất cứ thời gian nào” được thay thế bằng một câu mới.
“Thời gian là một đường thẳng vô tận được hình thành từ quá khứ, hiện tại, tương lai, vĩnh hằng và không bao giờ hợp lại với nhau.”
… Câu này nghe rất quen.
Giang Phảng quay mặt qua, nhìn vào nụ cười bên khóe miệng Khám Bác Văn.
Bất chợt, anh dùng ngón tay dính máu tươi của mình, vuốt qua mí mắt anh ta.
– … Cảm ơn.
Có lẽ sẽ chẳng ai ngờ rằng, trong tình huống thế này mà Khám Bác Văn vẫn có thể tỉnh táo trở lại.
Cảm ơn Khám Bác Văn đã tạo nên kỳ tích nho nhỏ, cũng dùng việc thật để kiểm chứng hoang mang lớn nhất của Giang Phảng.
Khi bước vào trong gian phòng phẫu thuật hỗn loạn, chính thức tìm thấy tài liệu ghi chép của ba bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng ở thời kỳ này, cuối cùng thì anh cũng hiểu, tại sao lại có “Lời nguyền rủa của Thượng Đế”.
Câu danh ngôn về thời gian kia là của Jorge Luis Borges.
Jorge Luis Borges sinh ra ở thế kỷ 19, mất đi vào thế kỷ 20.
“Thời gian là một đường thẳng vô tận được hình thành từ quá khứ, hiện tại, tương lai, vĩnh hằng và không bao giờ hợp lại với nhau.”
Ý tưởng của Shelley mang đầy vọng tưởng to gan và xúc phạm đến Thượng Đế.
Hắn biết cho dù bản thân có khỏi bệnh, trước mắt hắn vẫn là mục sư Keith không thể đối diện với tín ngưỡng của mình.
Giữa hai người họ cách nhau một Thượng Đế.
Cho nên hắn nghĩ rằng, nếu như đã không giải quyết được vấn đề tín ngưỡng, vậy thì giải quyết luôn bản thân tín ngưỡng.
Shelley muốn thông qua phẫu thuật để phá hỏng nội dung trên tuyến “đường thẳng” thời gian.
Hắn ta muốn phá hỏng tế bào thời gian trong vùng nhân trên chéo và hồi hải mã của mình.
Một nơi là kim giờ, một nơi là kim phút của đại não.
Từ đó, hắn thoát khỏi thế giới mà Thượng Đế sáng tạo ra, hoàn toàn giải phóng sự trói buộc và hạn chế của thời gian với thể xác, để mặc thời gian xuyên qua thân thể.
Hắn mạo hiểm tử vong, thử chế tạo một thiết bị xuyên thời gian từ ý thức của mình, giúp bản thân có thể bước tới một điểm thời gian bất kỳ nào đó.
Thời điểm hai người còn trẻ.
Thời điểm cả hai đã bạc mái đầu.
Trước khi Jesus ra đời.
Dạo qua Kỷ Phấn Trắng.
Tinh thần của hắn ta hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của thời gian, tự do tự tại yêu thương người hắn yêu.
Hành vi coi rẻ thời gian này mới là nguyên nhân chân chính mang tới sự nguyền rủa của Thượng Đế.
Nếu đặt vào hiện thực, hành vi hoang đường của Công tước Shelley chắc chắn sẽ thất bại vì vô số nguyên nhân.
Ví dụ như bác sĩ không thể hoàn thành phẫu thuật vì kỹ thuật không đủ, ví dụ như xuất hiện những tình huống bất ngờ trong quá trình phẫu thuật, ví dụ như sau khi phẫu thuật xảy ra biến chứng ngoài dự đoán.
Nhưng dù sao đây cũng là phó bản được sáng tạo ra, chỉ là một câu chuyện xây dựng bởi giả thiết.
Mục đích cuối cùng của phó bản đều vì “phục vụ” người chơi.
Cho nên kế hoạch yêu đương điên cuồng của hai NPC nhất định có khả năng thực hiện, mới gây ra uy hiếp thực sự với người chơi.
Cơ chế của phó bản đã đảm bảo cho ý tưởng về tình yêu tràn ngập hoang đường và sắc thái máu me này chắc chắn thành sự thật.
Có lẽ Công tước Shelley đã hoàn thành một lần hoặc thậm chí mấy lần du lịch thời không.
Hắn mang theo câu danh ngôn của Jorge Luis Borges từ thế kỷ hai mươi quay về một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ, sửa đổi lại trang bìa lót quyển nhật ký.
Chứng tỏ rằng Công tước Shelley đã thành công rồi.
Chẳng trách, phó bản đã dùng một cách trình bày kỳ quái khi nói về thời gian giới hạn của bọn họ trong phó bản này.
[Thời gian của trò chơi kết thúc khi ngày thứ bảy đến.]
Vào ngày kế hoạch của Công tước Shelley thành công, thời gian hai bên bờ sẽ hoàn toàn rối loạn, ngày thứ bảy thuộc về bọn họ sẽ không bao giờ đến.
Nếu lời nguyền rủa của hai bên bờ bắt đầu dung hợp, vậy thì phải chăng giết chết Công tước sẽ giải quyết được tất cả?
Nếu nguyện vọng của Shelley là dùng thời gian để xóa bỏ khoảng cách giữa hai người để hình thành một mối quan hệ tương ứng, thì cách của Keith có tác dụng với không gian…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Phảng chợt biến đổi, anh quăng tài liệu trên tay, vội vàng chạy ra khỏi phòng chuẩn bị.
Anh muốn tìm những đồng đội vẫn còn sống trong lâu đài, những người có thể qua cầu.
Nam Chu ở bờ Đông đang gặp nguy hiểm rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...