***
Giang Phảng im lặng, không phải do trơ mắt nhìn thấy đồng đội nhảy xuống vực ngay trước mắt.
… Thực ra bọn họ đã sớm phân tích được những thông tin chuyển tới đây bằng cách đổi từ mạng sống của cô.
Ván đã đóng thành thuyền.
Nhưng bọn họ vẫn còn chuyện có thể làm.
Chẳng qua chuyện này Giang Phảng không làm được.
Giang Phảng trượt tay xuống khỏi cây:
– Nam Chu, cậu…
Vừa nói, anh vừa ngẩng đầu lên nhìn cành cây trống không.
Nam Chu đã không còn ở đó nữa.
Anh nhìn về phía trước.
Không biết từ khi nào, Nam Chu đã nhanh nhẹn tới bên cầu treo như ma quỷ.
Vạt áo gió đen thong thả tung bay trong sương mù.
Người bên bờ đối diện cũng đã chú ý tới bóng người cao ráo quỷ dị này, bọn họ đồng loạt dừng bước, giơ cao súng trong tay với tư thế phòng ngự.
Nam Chu bình thản nghênh đón họng súng đen ngòm kia, mở miệng nói:
– Ngài mục sư dặn cho chúng tôi mượn năm cây vũ khí của mọi người.
Giọng điệu của cậu như thể đây là chuyện đương nhiên.
Những bóng người trong sương mù đưa mắt nhìn nhau, không có ý định cử động.
Nam Chu nói:
– Nếu có người chạy trốn sang chỗ tôi, chúng tôi cũng cần phải tự vệ.
– Trình độ bảo vệ của mấy người có vấn đề, bằng không sẽ không có người chạy ra ngoài.
Nam Chu bình tĩnh nhìn phía đối diện, song từ đầu tới cuối đều liếc về vết máu đỏ sậm kéo dài và cuối cùng biến mất bên vách đá bên bờ Tây.
Nhìn tới đau lòng.
Nhưng cậu nhất định phải lờ nó đi.
Cậu cất lời:
– Nếu như Công tước Shelley có ở đây, ngài ấy cũng sẽ đồng ý với việc đặt an toàn của ngài mục sư Keith lên hàng đầu.
Câu nói này vô cùng có sức thuyết phục.
Qua giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, người dẫn đầu thu thập hai cây súng dài, ba cây súng ngắn, đặt vào tay một người trẻ tuổi ra hiệu giao cho Nam Chu.
Khi người trẻ tuổi kia bước lên cầu, bàn tay để sau lưng Nam Chu bẻ răng rắc.
Cậu nhìn mũi chân chuyển động về phía trước của cậu trai trẻ kia.
Một bước, hai bước, bốn bước, năm bước.
Cậu ta cách bờ phía Đông càng ngày càng gần.
Dường như cậu ta hoàn toàn không quan tâm nếu đi qua cầu sẽ khiến cho chuyện gì đó xảy ra bên bờ Tây.
Mười mấy người đứng sau lưng cậu ta cũng không có ý định ngăn cản.
Điều này cũng chứng tỏ nếu Tô Thanh Yểu chạy qua cầu, mười mấy người có súng này cũng sẽ chạy theo cô, chẳng hề do dự mang theo súng đạn sang bên bờ Đông.
Nam Chu có thể dùng Tô Thanh Yểu làm mồi câu, vặn gãy cổ bọn họ, cướp đi vũ khí họ cầm, để rồi hai ngày tiếp theo bờ Đông sẽ chẳng còn bình yên.
Mấu chốt ở chỗ quy tắc không có chủ ngữ, chỉ lặp đi lặp lại câu “Không được qua cầu”.
Chẳng ai biết để NPC bên kia qua cầu có được tính là phá vỡ quy tắc hay không?
Nhìn cậu trai trẻ dần đến gần, Nam Chu rất muốn xem thử.
Nhưng ngay khi bàn chân người kia sắp sửa bước sang cầu, Nam Chu tiến lên trước một bước, suýt nữa đã chạm mặt với cậu ta, cản cậu ta không cho bước chân sang bờ Đông.
NPC trẻ tuổi giật mình sững sờ trước động tác thô bạo kia, lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt nghi ngờ và bất mãn.
Nam Chu không hiểu sự bất mãn ấy, chỉ vươn tay ra với cậu ta.
Cậu ta đẩy toàn bộ súng vào trong lòng Nam Chu, đồng thời cất lời:
– Chiều nay có một vị quản sự của chúng tôi đến đưa tin, anh có gặp ông ấy không?
Nam Chu cúi đầu, đeo từng cây súng lên người mình:
– Có thấy, ông ấy chuyển lời của Công tước.
NPC trẻ tuổi liếc lan can cầu bị gãy một cái:
– Nhưng ông ấy không về lâu đài.
– Tôi không biết.
– Giọng điệu của Nam Chu vẫn rất bình thản – Khi nào tìm được ông ta thì cậu có thể hỏi.
Cậu vươn tay đặt trên vai NPC trẻ tuổi.
Vũ khí đã tới tay, cậu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên lật mặt hoàn toàn với đám người đối diện bằng cách quăng NPC xuống không.
Cuối cùng Nam Chu vỗ vai cậu ta:
– Nói với mấy người ở bên kia, lan can cầu đã lâu không sửa, cần phải sửa sang lại một chút.
***
Đêm nay rất dài, dẫu vậy vẫn phải qua đi.
Sao Nam Cực đong đưa trên dây đeo của chiếc súng dài treo bên cửa sổ.
Vốn dĩ tối qua nó định đi theo Nam Chu xem xét tình huống, nhưng Nam Chu bảo nó ở lại trông coi nhà thờ.
Nó đợi cả đêm trong nhàm chán, không đợi được người bờ đối diện đánh tới đây, chỉ đợi được năm cây súng.
Nó coi mấy thứ này thành chiến lợi phẩm, cho rằng có lẽ tối qua bọn họ đã giành được thắng lợi trong cuộc chiến vô cùng ngầu.
Dù sao trước giờ vẫn luôn là vậy.
Không ai nói với một con vật nhỏ như nó chuyện bọn họ đã mất đi những người bạn, cho nên tâm trạng của nó vẫn rất bình thản.
Nó được Nam Chu giao cho nhiệm vụ mới: Trông chừng Quan Tuấn Lương đang hôn mê.
Những người khác có chuyện cần thương lượng.
Sao Nam Cực cũng cẩn thận nhìn xem có thế lực kỳ quái nào tiếp cận Nam Chu không.
Một mình Sao Nam Cực thực sự quá chán, nó bèn dùng dây đeo súng tự tìm kiếm niềm vui cho mình.
Nó không biết, có lẽ cây súng cài trên dây đeo này đã dính máu của Tô Thanh Yểu.
Trong lúc nó đang vô cùng buồn chán, Quan Tuấn Lương nằm trên giường mở mắt ra.
Đôi mắt lười biếng lim dim của Sao Nam Cực chợt lóe sáng.
Nó nhảy khỏi dây đeo súng, rơi cái “bụp” xuống gối đầu, dọa Quan Tuấn Lương giật mình.
Sao Nam Cực phấn khởi kêu “chít” một tiếng!
Anh tỉnh rồi!
Quan Tuấn Lương nhìn chằm chằm Sao Nam Cực hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
Sao Nam Cực nghiêng đầu.
Nó không cảm thấy có gì kỳ quái.
Quan Tuấn Lương đã hôn mê mười hai tiếng đồng hồ, vừa thức giấc đầu óc không được tỉnh táo, phản ứng chậm chạp cũng là chuyện có thể hiểu được.
Anh ta gắng sức chống cơ thể mình dậy khỏi giường, thoạt nhìn đang vội bước xuống.
Sao Nam Cực nhảy xuống bên giường, dang rộng cánh, làm tư thế cản anh ta lại: “Chít!”
Không được, anh phải nghỉ ngơi thêm một lát!
Quan Tuấn Lương phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ngồi dậy.
Anh ta đặt hai chân xuống đất, một tay chống đầu, chóng mặt khó chịu một hồi.
Anh ta vươn tay xoa đầu Sao Nam Cực, động tác dịu dàng như đang nói “Tao không sao”.
Sao Nam Cực được xoa thoải mái, nó ngoan ngoãn cọ lại.
Vừa mở miệng, giọng Quan Tuấn Lương khàn khàn do thiếu nước chỉ miễn cưỡng nghe ra âm thanh ban đầu:
– Bọn họ đang ở đâu?
Sao Nam Cực dùng hai móng vuốt chỉ chỉ trỏ trỏ: “Chít!”
Đều ở bên ngoài!
Quan Tuấn Lương miễn cưỡng cười một tiếng.
Có lẽ cơ thể của anh ta vô cùng khó chịu, nhìn nụ cười bối rối cứng ngắc:
– Tao không hiểu.
Sao Nam Cực quay vòng vòng: “Chít chít.”
Anh phải nghỉ ngơi ở đây.
Quan Tuấn Lương:
– Tao tìm bọn họ có chuyện.
Mày có thể gọi Nam Chu đến đây giúp tao không?
Sao Nam Cực cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng nó vẫn lắc đầu, tận chức trách của mình, sau đó giơ thẳng móng vuốt nho nhỏ, làm ra động tác canh giữ không cho ai đi.
Không được.
Nhiệm vụ của nó là ở đây trông chừng anh ta, không thể để người bệnh chịu cú sốc tinh thần này chạy lung tung.
Quan Tuấn Lương nhìn chằm chằm vào nó.
Một hồi sau, anh ta khẽ thở dài:
– Được rồi, vậy tao sẽ nghỉ ngơi thêm một lát.
Sao Nam Cực hài lòng gật đầu, tiếp tục nhảy lên đai súng, vừa đong đưa vừa giám sát xem Quan Tuấn Lương có nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức cẩn thận không.
Dưới ánh mắt nhìn đăm đăm của nó, Quan Tuấn Lương bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Sao Nam Cực vừa ôm dây súng đong đưa, vừa nghĩ.
Rốt cuộc cảm giác khác thường tự dưng nảy sinh ban nãy là gì?
***
Trong phòng làm việc của Keith, Ban Hàng lao qua bàn, túm chặt cổ áo Giang Phảng.
Giang Phảng lạnh mặt, để mặc cho bàn tay cậu ta dùng sức siết chặt hơn.
Tống Hải Ngưng mất ngủ cả đêm, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng túm lấy cánh tay Ban Hàng, tách hai người ra:
– Ban Hàng, cậu bình tĩnh chút đi…
Ban Hàng cười thảm:
– “Bình tĩnh”?
Cậu ta và Tô Thanh Yểu là người yêu.
Trước khi vào Vạn Vật Hấp Dẫn, hai người không quen biết nhau.
Bọn họ đã yêu nhau trong những ngày cuối cùng của sinh mệnh.
Cậu ta nhìn chằm chằm Giang Phảng:
– Tống Hải Ngưng, cô hỏi sếp của chúng ta xem, nếu như người bị đuổi giết là anh Nam, người chết là anh Nam, anh ấy có bình tĩnh nổi không?
Giang Phảng nãy giờ không nói một lời, thừa nhận lửa giận ngút trời của cậu ta lại chọn lên tiếng vào lúc này:
– Không thể.
Tống Hải Ngưng sốt ruột tới mức cắn chặt răng.
Sếp, những lúc thế này anh nên im miệng đừng có rước thêm thù hận có được không?
Ban Hàng nói giọng quái gở:
– Bởi vì anh ấy có giá trị lợi dụng hơn Thanh Yểu chứ gì?
Tống Hải Ngưng tái mặt, vội hét:
– Ban Hàng!
Nghe Nam Chu kể lại toàn bộ sự việc diễn ra bên cầu tối qua, cô biết không qua cầu là quyết định của bản thân Thanh Yểu.
Cô không thể dùng câu “đây là con đường cô ấy tự chọn” để an ủi Ban Hàng.
Điều đó quá vô tình, cũng quá tàn nhẫn.
Cô cũng hiểu được cơn điên cuồng của Ban Hàng như cách mà Giang Phảng hiểu, cho nên cô có thể cho phép cậu ta trút giận lên người mình.
Nhưng có một số lời oán trách một khi nói ra miệng rất dễ tổn thương tình cảm.
– Tôi nói không đúng sao?! Anh Nam có giá trị hơn nên anh ấy không thể chết.
Còn Thanh Yểu chỉ là người bình thường, cho nên cô ấy cứ hi sinh tùy tiện như vậy sao?!
Nhắc đến Nam Chu, Ban Hàng càng thêm kích động và đau đớn, nói chẳng suy nghĩ:
– Chẳng phải anh Nam cũng đi cùng ư? Tại sao anh không dẫn hỏa lực và giết chết những người kia? Anh không làm được hả?
Giang Phảng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt hừng hực lửa giận dần ép buộc Ban Hàng mất đi lý trí:
– Ý của cậu là nên để Nam Chu qua cầu, hoặc đến bên cầu thu hút hỏa lực? Cậu cho rằng cậu ấy sẽ không chết ư? Vậy cậu cảm thấy những bài post thảo luận về kinh nghiệm giết cậu ấy từ đâu đến?
Ban Hàng nhất thời khó trả lời, ngón tay túm chặt cổ áo Giang Phảng từ từ cứng đờ.
Kỳ thực cậu ta hiểu rõ bản thân hận nhất điều gì.
Cậu ta biết điểm đặc biệt và quái dị của phó bản này, biết quy tắc được cường điệu lặp đi lặp lại, biết với địa thế rộng rãi trống trải ở bên cầu thì chỉ cần chạy qua cửa ải giao tranh kịch liệt kia sẽ trở thành chiếc bia sống, biết tại sao Tô Thanh Yểu từ bỏ đường sống duy nhất của bản thân, thậm chí còn biết, cô đang lo lắng kéo nguy hiểm đến chỗ mình.
Cậu ta hiểu hết, chẳng qua không thể chấp nhận mà thôi.
Ban Hàng đã từng ôm tia hi vọng mong manh, cảm thấy quy tắc “không được phép qua cầu” chỉ đang lừa bọn họ mà thôi, có lẽ cho dù qua cầu cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng nếu quy tắc lừa người, cái chết của Tô Thanh Yểu sẽ trở nên vô nghĩa.
Nếu quy tắc là thật, qua cầu thực sự có thể dẫn tới chết cả đội, cậu ta chẳng còn lập trường chỉ trích Giang Phảng.
Cảm giác mâu thuẫn qua lại thế này cũng đủ ép người ta phát điên.
Trước khi bỏ mặc bản thân tiếp tục mất khống chế, cậu ta buông bàn tay túm cổ áo Giang Phảng xuống, mang theo cơn đau đớn sôi trào trong lồng ngực vội bước ra ngoài.
Nam Chu vẫn luôn đứng ngoài cửa.
Giây phút Ban Hàng lướt qua vai, Nam Chu nhìn thấy gương mặt cậu ta đã giàn dụa nước mắt.
Giang Phảng chỉ theo bóng lưng rời khỏi của Ban Hàng, Tống Hải Ngưng hiểu ý, lập tức đi theo.
Đợi hai người vội vã đi rồi, Giang Phảng mới dựa vào chiếc bàn làm việc của mục sư, khép hờ đôi mắt mỏi mệt.
Nam Chu đứng bên ngoài cửa, chờ đến khi chắc chắn Ban Hàng không chạy lung tung mà đi về phía căn phòng Quan Tuấn Lương đang nghỉ ngơi, cậu mới yên tâm quay về phòng làm việc.
Cậu học theo dáng vẻ của Giang Phảng, ngồi tựa vào bàn.
Giang Phảng châm điếu xì gà giấu trong ngăn kéo, ngậm vào miệng, khóe môi nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ.
– Đợi sau khi phó bản này kết thúc, sợ rằng sẽ chẳng còn ai tin tưởng tôi nữa rồi.
– Giang Phảng khẽ cười một tiếng tự giễu – Làm sếp chẳng có ý nghĩa gì, không giữ được ai cả.
Nam Chu không nói tiếp.
Cậu cũng rút một điếu xì gà trong hộp ra, không đốt mà chỉ ngậm trong miệng.
Giang Phảng cầm một hộp diêm:
– Có muốn hút thử không?
– Không.
– Đôi môi hơi mỏng và mềm mại của Nam Chu ngậm điếu xì gà – Tôi chỉ muốn gần anh hơn một chút.
Không muốn để anh một mình.
Giang Phảng nhún vai:
– Vậy thì sao? Cậu còn định đi nữa không?
– Nếu anh không nỡ để tôi đi, nói thẳng với tôi một câu là được.
– Nam Chu nhìn thẳng Giang Phảng – Anh không cần thiết phải phá hoại bản thân trước mặt người khác, khiến tôi chẳng thể yên tâm về anh.
Giang Phảng: …
Anh bị quả bóng thẳng này đánh cho không kịp đỡ.
Anh hít sâu một hơi thuốc, luồng khói trắng nhả ra che lấp gương mặt anh:
– Tôi? Tôi tự hủy bản thân mình hả?
Nam Chu thẳng thừng vạch trần anh:
– Chuyện tối qua xảy ra quá bất ngờ, chúng ta thực sự không tìm được cách giải quyết nào tốt hơn.
Nhưng rõ ràng anh có cách tốt hơn để nói chuyện với Ban Hàng, chẳng phải vậy sao?
Giang Phảng im lặng.
Anh khéo léo kéo đề tài về quỹ đạo chính:
– Thay vì lãng phí thời gian vào vấn đề này, không bằng chúng ta nghĩ thử xem phải làm thế nào để kết thúc phó bản trước mắt?
Nam Chu cũng thuận theo anh chuyển chủ đề.
Cậu gật đầu, tán đồng cách suy nghĩ của anh:
– Ngay từ đầu phó bản này đã rất kỳ quái rồi.
Giang Phảng hỏi:
– Cậu đang nói về quy tắc “không được qua cầu”?
– Không phải.
– Nam Chu nói – Anh có còn nhớ không, trong quy tắc có một định nghĩa kỳ quái về thời gian.
Giang Phảng đã ngờ ngợ điều gì đó, anh khẽ lặp lại:
– … Thời gian của trò chơi sẽ kết thúc khi ngày thứ bảy đến.
Nam Chu:
– Trong những phó bản trước đây đều có một tiêu chuẩn tương đối cụ thể, mấy ngày, mấy tiếng đồng hồ, thỏa mãn điều kiện gì là có thể kết thúc.
Tại sao lần này phải dùng một khái niệm mơ hồ như vậy?
Hết chương 261
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...