***
Giang Phảng không cho bản thân nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Bọn họ tranh thủ thời gian quay về nhà thờ.
Quan Tuấn Lương nằm ngửa trên chiếc ghế cầu nguyện dài, nắm chặt vạt áo rách trong tay, đôi mắt nhắm nghiền, cả người run rẩy như thể sắp ngất đi.
Tống Hải Ngưng một tay lau mồ hôi cho Quan Tuấn Lương, một tay nắm chặt con dao găm vừa được rửa bằng nước thánh trong nhà thờ, vẻ mặt vừa cứng rắn vừa ủ rũ.
Ban Hàng cũng nắm chặt đạo cụ trừ tà hiếm hoi trong tay bọn họ, canh giữ cạnh hai người, tư thế phòng ngự tuyệt đối.
Nhìn thấy Nam Chu và Giang Phảng bước vào từ cửa nhà thờ, sắc mặt Tống Hải Ngưng và Ban Hàng thoáng thả lỏng, đồng thời lộ ra vẻ mặt được cứu mạng.
… Cho dù trong tay hai người không cầm gì còn bọn họ vũ trang đầy đủ.
Nam Chu bước lên trước, cúi người kiểm tra tình huống của Quan Tuấn Lương.
Giang Phảng giấu lòng bàn tay bị dây thừng siết đỏ ửng, bình tĩnh nói:
– Ban Hàng, cậu nói lại chuyện này xem nào.
Ban Hàng chán nản ngồi xuống ghế dựa, chống tay lên đùi, cúi đầu xoa xoa thùy tai.
Đây là biểu hiện mỗi khi cậu ta lo lắng, ánh bạc trên khuyên tai đã sớm bị cậu ta sờ mòn.
Cậu ta và Quan Tuấn Lương cùng nhau đi tìm Hoa Tư Tư bị mất tích.
Ban đầu bọn họ đã quyết tâm tuyệt đối không tách nhau ra, nhất là trong thời tiết sương mù dày đặc này, nếu bọn họ chia nhau ra chẳng khác nào tự hiến tế cho con quái vật không biết đang ẩn mình chỗ nào trong sương mù tiêu diệt từng người một.
Quan Tuấn Lương là người hiền lành nổi tiếng trong đội bọn họ, anh ta lo lắng cho sự sống chết của đồng đội mình còn hơn Ban Hàng nhiều, suốt quãng đường đi anh ta chẳng hé răng nói một câu.
Ban Hàng thực sự không chịu được bầu không khí nặng nề này, như thể Hoa Tư Tư thực sự chết rồi không bằng.
Cậu ta vắt óc suy nghĩ đề tài khuấy động bầu không khí.
Cậu ta mới kể được một nửa câu chuyện cười nhạt nhẽo, Quan Tuấn Lương chợt dừng bước, nắm lấy cổ tay cậu ta.
– A Hàng, cậu nghe xem.
– Giọng Quan Tuấn Lương trở nên gấp gáp – … Cậu có nghe thấy tiếng người kêu cứu không?
Ban Hàng bị cuốn theo giọng điệu của anh ta, lập tức dỏng tai lên nghe.
“Cứu… với…”
Âm thanh cực khẽ gửi gắm vào làn sương mù, bay qua nơi đây khiến người ta tự dưng nổi da gà.
– Là giọng của Hoa Tử! – Quan Tuấn Lương phấn chấn tinh thần – Ở phía vách đá!
Anh ta cao giọng gọi:
– Hoa Tử! Là cậu phải không?
Tiếng kêu cứu yếu ớt kia dừng một lát, phía xa xa lại truyền tới tin tức mới:
– Tôi… cứu tôi…
Ban Hàng không nhúc nhích.
Sương mù, lạc đường, tiếng kêu cứu truyền ra từ đám sương quỷ dị…
Vô cùng kỳ quái.
Cậu ta tin mới lạ đấy.
Cậu ta đã lờ đi rồi, nhưng Quan Tuấn Lương đứng bên cạnh thực sự là một người quá tốt bụng.
… Tốt đến mức dẫu cho Giang Phảng đã dặn bọn họ phải cẩn thận Hoa Tư Tư, có khả năng cậu ta đã bị “ác ma” không rõ tên kia ám vào người rồi, vậy mà anh ta vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi nằm ngoài “khả năng” kia để rồi đi mạo hiểm.
Thấy tim Ban Hàng cứng như sắt đá, không chịu rời nửa bước, Quan Tuấn Lương quyết tâm, một mình cất bước vào màn sương mù dày đặc bao phủ kín trời.
Ban Hàng đi chậm dần, chỉ qua mấy giây, bóng người kia đã bị sương mù nuốt hơn phân nửa.
Ban Hàng nóng ruột đổ mồ hôi lạnh:
– Này! Lão Quan! Anh đừng đi! Quay lại!
Giọng Quan Tuấn Lương truyền tới từ cách đó mười mấy mét:
– Cậu đi theo tôi!
Ban Hàng tức giận giậm chân, nhưng không thể bỏ mặc bạn mình không quan tâm được.
Cậu ta chỉ đành đánh liều mò mẫm đi theo âm thanh kia như người mù, bước vào màn sương không biết con đường phía trước sẽ ra sao.
Khả năng nhận biết phương hướng dựa vào âm thanh của Ban Hàng không giống như Quan Tuấn Lương, cậu ta đâm đây đụng kia trong màn sương mù giống như một con ruồi mất đầu.
Chỉ biết đi theo giọng nói của Quan Tuấn Lương, càng đi càng thấy mờ mịt.
Mắt thấy sắp đi tới vách đá, cậu ta càng nghi ngờ bản thân gặp được chiếc bẫy Siren.
(Siren là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ.
người vô tội bước vào con đường khốn khổ.)
Trong lúc thấp thỏm không yên, cậu ta chợt nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Quan Tuấn Lương cách đây hơn hai chục mét về phía trước:
– Ở đây! A Hàng! Hoa Tử ở đây!
Ban Hàng giật mình, nghi ngờ Quan Tuấn Lương cũng bị nhập rồi bèn vội dừng bước, không đi theo.
Âm thanh phía trước hỗn độn.
Tiếng vải vóc ma sát, tiếng rên rỉ yếu ớt, tiếng gọi của Quan Tuấn Lương, cực kỳ giống cảnh tượng xuất hiện trong những cơn ác mộng.
Chỉ một lát sau, giọng nói gấp gáp không biết phải làm sao của Quan Tuấn Lương lại vang lên:
– A Hàng, mau đến đây giúp đỡ, Hoa Tử…
Nghe giọng của anh ta, dường như anh ta đã dùng hết sức lực của bản thân để tranh giành một cái mạng với vực sâu không đáy kia.
Ban Hàng chìm vào nghi ngờ.
Lẽ nào Hoa Tư Tư thực sự ở đó?
Hay đây chỉ là một cái bẫy?
Cậu ta nên quay về nhà thờ tìm sếp hay ở lại đây xem xét tình hình?
Chỉ trong nháy mắt nghi ngờ đó thôi, sâu trong sương mù đột ngột vang lên tiếng gào xé họng thảm thiết của Hoa Tư Tư: “A….”
Trước tiếng gào thảm thiết vang vọng vực sâu là tiếng vải rách bén nhọn.
Sau tiếng gào là tiếng rơi xé tan sương mù và gió núi.
Không có âm thanh chạm đất.
Vách núi quá sâu, âm thanh cơ thể dập nát không đủ vọng ra từ tận đáy của vực thẳm.
Khi âm thanh rơi xuống biến mất cách đó hơn trăm mét, xung quanh chợt im lặng.
Ban Hàng ngây ra tại chỗ.
Tay chân cậu ta nhanh chóng lạnh toát, sắc mặt tái mét.
… Không phải đấy chứ?
Một lát sau, cơ thể cứng ngắc của cậu ta mới miễn cưỡng khôi phục khả năng vận động.
Cậu ta vội vàng chạy về phía trước.
Xua tan từng khóm sương mù, lao nhanh về phía trước mấy chục bước, cậu ta chợt dừng bước.
Cậu ta nhìn thấy Quan Tuấn Lương ngồi bên bờ vực, vẻ mặt đờ đẫn.
Tay anh ta cầm một mảnh vải rách đang đong đưa theo gió núi thổi ngược về, giống như một lá cờ chiêu hồn tàn tạ.
… Là mảnh áo của Hoa Tư Tư ư?
Khóe môi Ban Hàng cứng đờ, dần dần bắt đầu run lên mất khống chế.
Vành mắt cũng trướng lên đau đớn từng cơn.
Lẽ nào, tiếng kêu cứu là thật?
Hoa Tư Tư cũng là thật?
Không phải bẫy ư?
Vậy thì ban nãy nếu như cậu ta chịu buông lòng đề phòng, chịu tới giúp đỡ Quan Tuấn Lương thì…
Quan Tuấn Lương nhìn mảnh vải rách trong lòng bàn tay, bàn tay kia đặt trên vách núi không ngừng khép lại, nắm một nắm đất siết chặt trong lòng bàn tay.
Rồi sau đó nhìn chằm chằm hướng vách đá, dường như muốn dùng hết sức mạnh của bản thân để nhìn rõ dáng vẻ cuối cùng của Hoa Tư Tư.
Cuối cùng rơi vào trong mắt anh ta chỉ có một mảng hư không trắng xóa.
– Tại sao….
Quan Tuấn Lương không nhìn Ban Hàng nhưng Ban Hàng biết, anh ta đang nói với mình.
Giọng điệu của anh ta cố gắng áp chế sự lạnh lùng:
– … A Hàng, tại sao không đến giúp tôi?
Vừa dứt lời, anh ta muốn đứng dậy, cơ thể lảo đảo, mắt nhắm chặt, ngã thẳng về hướng vực sâu.
Ban Hàng như bừng tỉnh giấc mộng, vội bước lên trước, ôm chặt Quan Tuấn Lương đã ngất đi.
Đôi tay run rẩy ôm lấy anh ta ngã ngồi xuống trước vách đá.
***
Ban Hàng miêu tả lộn xộn, miễn cưỡng có thể ráp lại nguyên sự việc đã xảy ra.
Cậu ta ôm đầu, liên tục hít sâu hai ba hơi, giống như bị hồi ức ép cho không thở nổi.
Cậu ta tự lẩm bẩm, giọng nói chứa đựng vẻ bi thương không thể che giấu:
– Trước đây Hoa Tử nói, nếu như cậu ấy không còn nữa thì về nhà nói với mẹ cậu ấy mật khẩu tài khoản ngân hàng của cậu ấy là sinh nhật bố.
Em còn đồng ý với cậu ấy, còn nói nếu như cậu ấy không còn sống trở về sẽ rút sạch số tiền trong tài khoản ngân hàng của cậu ấy…
Ban Hàng chống đầu, vò rối tung mái tóc:
– Mẹ kiếp, bây giờ bảo em về nói chuyện với người ta thế nào đây?
Trong lúc nói chuyện, mấy giọt nước sậm màu loang ra trên đầu gối Ban Hàng.
Cậu ta nâng khuỷu tay, vội vã lau mặt, giọng nói mang theo tự giễu và sợ hãi:
– Mẹ kiếp… đã chết bao nhiêu người như vậy, tại sao mình không thể chịu nổi chứ…
Đối diện với cái chết, chẳng thể nào dùng câu “đã quen rồi” hay “nhẹ nhàng cho qua”.
Huống hồ hoàn cảnh túng quẫn hiện tại hoàn toàn do cậu ta “không tin tưởng” gây ra.
Nếu cậu ta có thể buông lỏng cảnh giác, nếu cậu ta đi giúp Quan Tuấn Lương, biết đâu Hoa Tư Tư vẫn sẽ sống, phải vậy không…
Nam Chu ngồi xuống cạnh Quan Tuấn Lương, vươn tay chạm vào mạch đập và trán anh ta.
Nhip tim của Quan Tuấn Lương nhanh rất lạ, đầu ngón tay và trán đều lạnh lẽo khác thường, sắc mặt xám nhợt.
Cậu hỏi Tống Hải Ngưng:
– Tại sao anh ấy lại ngất?
Tống Hải Ngưng vội vàng lau khóe mắt, ép bản thân phải thoát khỏi cảm xúc suy sụp này.
– Tính cách của anh Quan là vậy… – Cô có thể hiểu được sự khuyết thiếu trên phương diện tình cảm con người của Nam Chu, nhẹ giọng giải thích với cậu – Tận mắt nhìn thấy Tư Tư rơi xuống vực, còn rơi từ tay anh ấy, anh ấy không thể chấp nhận được…
Nam Chu “ừ” một tiếng, không hỏi thêm nữa, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh Quan Tuấn Lương, không biết cậu đang nghĩ điều gì.
Nhà thờ chìm vào trong sự im lặng tuyệt đối.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không xảy ra chuyện giảm thành viên nên dần cảm thấy xa lạ với cơn đau ấy.
Vậy mà giờ đây khi cơn đau đớn tấn công dồn dập, bọn họ chẳng còn sức lực phản kháng.
Nam Chu nói qua loa chuyện xảy ra trên cầu, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Nghe xong toàn bộ quá trình, Ban Hàng không nói gì, chỉ đá lệch chiếc ghế bên cạnh, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, dùng sức xoa nắn.
Thông tin Nam Chu mang về chỉ đại diện cho một việc.
… Hai bên bờ Đông và Tây đều xảy ra chuyện rồi.
Vì nghi ngờ của cậu ta, cậu ta vừa mất đi một người bạn.
Ban Hàng không muốn mất đi ai nữa.
Cậu ta hắng giọng, khẽ hỏi Nam Chu:
– Chúng ta… cứ nhìn bọn họ vậy thôi sao, không thể cứu sao?
Nam Chu và Giang Phảng đều không trả lời cậu ta.
Vừa nói ra lời này, đến bản thân Ban Hàng cũng cảm thấy hoang đường.
Cậu ta vùi đầu không nói thêm lời nào nữa.
Tuy cậu ta liều lĩnh song đã không còn là thanh niên làm việc thiếu suy nghĩ như khi vừa bước vào trò chơi nữa rồi.
Không ai biết chạm vào quy tắc sẽ có hậu quả gì, liệu rằng có khiến cho những đồng đội ở bờ đối diện rơi vào cảnh tuyệt vọng khó thoát hơn không.
Nhưng nếu không làm gì hết…
Bên tai cậu ta lại vang lên tiếng rơi xé gió.
Tống Hải Ngưng thực sự không muốn để bầu không khí u sầu này tiếp tục lan tràn, cô chủ động tìm kiếm đề tài nói chuyện:
– Sếp, anh nói xem, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây? Thực sự phải đợi ác ma… giết hết từng người chúng ta ư? Giống như đã giết Tư Tư…
Giang Phảng tiếp lời cô:
– Rất lạ.
Tống Hải Ngưng:
– Đúng, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được rằng rốt cuộc ác ma kia có mục đích gì…
Mục sư Keith làm việc rất tỉ mỉ, xóa bỏ tất cả dấu vết một cách hoàn mỹ.
Tống Hải Ngưng còn không thể tìm kiếm được manh mối gì sót lại trong đống tro giấy bị đốt cháy.
Rõ ràng phó bản lần này có nội dung đơn giản hơn bất cứ phó bản nào trước đây, đổi thành bất cứ ai đều có thể nắm được điểm mấu chốt của nó.
Hai NPC ở hai bên bờ đang yêu nhau, nhưng một bên bị bệnh tật quấn thân, và tình cảm của bọn họ không được xã hội hiện tại chấp nhận, bọn họ chỉ đành tự tìm cách giải quyết cho riêng mình.
Manh mối rõ ràng, nội dung sáng tỏ, dẫu vậy bọn họ lại có cảm giác lo lắng không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào.
Giang Phảng ngắt lời Tống Hải Ngưng:
– Tôi nói “kỳ quái” ở đây là tại sao đến bây giờ Hoa Tư Tư mới chết.
Câu nói này khiến Ban Hàng lạnh run người.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu ta không cảm thấy bất mãn.
Bọn họ theo Giang Phảng không chỉ vì thoạt nhìn gương mặt anh luôn mang vẻ tươi cười mà vì trong bất cứ tình huống nào anh đều có thể bình tĩnh xử lý thay đổi bất ngờ.
Mà nghi vấn anh vừa đưa ra quả thực rất hợp lý.
Hoa Tư Tư đã bị bắt đi trong im lặng qua mười mấy tiếng đồng hồ, lẽ nào cậu ta vẫn luôn treo trên vách đã suốt mười mấy tiếng đồng hồ đó ư?
Bọn họ đã quan trắc địa hình bờ Đông trước khi sự việc xảy ra.
Vách đá không hoa, không cỏ, không cây, ngoại trừ dựa vào hai tay mình thì người sắp rơi xuống vực không có gì để bấu víu hết.
Nếu nói Hoa Tư Tư đã bị treo trên đó mười mấy tiếng đồng hồ đợi bọn họ đến cứu, quả thực hoang đường không thể hoang đường hơn.
Tống Hải Ngưng suy đoán:
– Lẽ nào ác ma cố ý… cố ý đợi A Hàng và anh Quan đi đến gần mới đặt Tư Tư lên vách đá.
Và vì nghi ngờ nên chưa chắc anh Quan và A Hàng đã đến đó, đợi khi Tư Tư kiệt sức rơi xuống vực, bọn họ mới biết…
Chẳng phải ác ma trong phim ảnh đều làm như vậy hay sao? Để chiếm được một cái xác, nó không từ mọi thủ đoạn để gây sự, chế tạo những sự kiện đáng sợ, không nương tay nắm bắt khe hở linh hồn của mỗi con người.
Càng suy luận sâu hơn, cô càng lo lắng cho Quan Tuấn Lương và Ban Hàng.
Hai người này đều tận mắt chứng kiến bạn mình rơi xuống vực, tâm lý chịu cú sốc không nhẹ, sẽ không phải mục tiêu tiếp theo ác ma nhắm tới đấy chứ…
Giang Phảng không tỏ ý kiến, chỉ quay sang hỏi Nam Chu:
– Cậu nghĩ thế nào?
Nam Chu đặt tay lên cổ tay Quan Tuấn Lương:
– Nếu thực sự như thế thì nó rất nhàm chán đấy.
Tống Hải Ngưng vẫn còn chìm sâu trong lo lắng:
– … Hả?
Cậu nhìn gương mặt Quan Tuấn Lương:
– Giống như cô đã nói, người bình thường nghe thấy tiếng kêu cứu của một người bị mất tích tận mười mấy tiếng bên bờ vực sẽ không đến bờ vực xem tình huống, càng không đi cứu, bọn họ chỉ cảm thấy đó là một cái bẫy mà thôi.
Tống Hải Ngưng muốn phản bác:
– Nhưng tính cách của anh Quan.
Nói đến đây, cô chợt cứng họng.
Vậy thì tại sao… ác ma kia lại biết tính cách của bọn họ?
Đương nhiên, có lẽ ác ma thần thông quảng đại, biết hết tất cả.
Hoặc có thể nó đã được Keith triệu hồi từ sớm, ẩn nấp bên cạnh bọn họ, âm thầm quan sát, hiểu thấu tính cách của bọn họ chỉ trong vòng mấy ngày.
Nhưng nếu con ác ma này nham hiểm đến vậy, nó đã chắc chắn và có tự tin lừa được Quan Tuấn Lương đi đến bên bờ vực chỉ vì muốn Hoa Tư Tư chết trước mặt Quan Tuấn Lương thôi sao?
Giống như Nam Chu đã nói, nếu mục đích của con ác ma chỉ có thế thì nó thực sự “nhàm chán”.
Tống Hải Ngưng càng hoang mang hơn.
– “Không được qua cầu” … – Nam Chu lẩm nhẩm quy tắc được nhắc đi nhắc lại này – Sẽ không có liên quan đến chuyện này đấy chứ?
Dựa vào cục diện hiện tại, cho dù ác ma hay trò chơi đều hợp sức thúc đẩy bọn họ “qua cầu”.
Ác ma giết từng người bạn tốt trước mặt bọn họ mới có thể khiến bọn họ sợ hãi không an lòng, thậm chí còn khiến bọn họ chạy sang bờ Tây để giữ mạng cho mình.
Bờ Đông vách đá dựng đứng, không còn con đường nào khác xuống núi.
Bọn họ muốn rời khỏi vùng đất bị ác ma chi phối này chỉ có thể qua cầu.
Nhưng một khi “qua cầu” sẽ dẫn đến điều gì?
So với bờ Đông đầy những sự kiện kỳ quái thì bức tranh câu chuyện bên bờ Tây có thể nói hoàn toàn khác biệt.
Bên đây do ác ma mục sư triệu hồi, bên kia do bác sĩ lập dị chủ đạo.
Cứ coi như qua cầu rồi, không biết sẽ có hậu quả thế nào?
Nam Chu không khỏi nghĩ tới lời áo đuôi tôm đã buột miệng khi đi làm nhiệm vụ trên cầu.
“… Vấy bẩn món quà Thượng Đế tặng cho thế nhân, nhất định sẽ phải chịu sự nguyền rủa của Thượng Đế.”
Bên bờ Tây chỉ có một nội dung duy nhất liên quan đến “Thần”.
“Món quà Thượng Đế ban tặng cho thế nhân” là gì?
“Lời nguyền rủa của Thượng Đế” và “Ác ma” có liên quan gì với nhau.
Rốt cuộc Công tước Shelley muốn làm gì?
Một âm thanh trầm trầm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Chu.
Bốn đôi mắt đồng thời nhìn ra ngoài nhà thờ, đến cả Nam Cực Tinh cũng bị đánh thức, nó ủn mông bò ra khỏi chiếc gối đầu trên tầng hai.
Nó mơ màng đứng bên cửa sổ, nhìn về phía ngọn đèn dầu lay động từ rừng cây bên bờ đối diện.
Nam Chu hỏi:
– Tiếng gì vậy?
Giang Phảng đứng phắt dậy, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Anh trả lời ngắn gọn:
– Tiếng súng.
Vừa dứt lời, tiếng súng thứ hai vọng lại từ bên bờ Tây.
Ngay sau đó, tiếng thứ ba, thứ tư.
– Bọn họ đang truy bắt ai?
Hết chương 259
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...