Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Đôi môi đỏ mọng trên màn hình biến mất không còn bóng dáng.
Trang mạng khôi phục lại bình thường.
Bên trên đang hiển thị trang web có liên quan tới từ khóa “Family” mà địa chỉ IP này thường ghé thăm.
Khỉ Còm bị ngã choáng váng được huấn luyện thể hình dìu lên giường trong phòng ngủ phụ để hắn nghỉ nơi.
Thẩm Khiết đứng trước máy tính, đọc ra tiếng:
– Phá vỡ thành trì, đường sống dần tắt.

Cơ Đốc Thần Công Môn, thánh mẫu Thành Lê, thánh chủ Trương Vĩnh Cát, thi hành chính đạo chốn nhân gian, đẩy lui tà ma trên người khách, làm cho tiếng tăm của Chúa vang khắp bốn phương…
Nghe thấy những từ ngữ cổ quái chẳng hiểu gì này, huấn luyện thể hình cau mày:
– Cái thứ gì vậy?
Hắn và Thẩm Khiết vô thức quay đầu nhìn Nam Chu, muốn nghe cao kiến của cậu nhưng phát hiện cậu đã không còn đứng ngoài cửa nữa rồi.

Giang Phảng ôm lấy Nam Cực Tinh dựa vào đầu giường, nương ánh sáng chuyển động của chiếc đèn đêm, anh giở xem sách giáo khoa của Tiểu Minh bên cạnh bàn.
Tiểu Minh cực kỳ thích vẽ lung tung ở khắp mọi nơi.
Nội dung mà cậu bé thích vẽ không chỉ giới hạn ở đồng hồ, mặt người, mai rùa, quả táo.
Càng là những môn học cậu bé ghét thì cậu bé vẽ bậy càng nhiều, đủ các thể loại.
Ví dụ như Tiểu Minh đã vẽ một chiếc đồng hồ báo thức thật to trên trang bìa lót của sách bài tập hè môn Toán.
Cậu bé còn viết trong nhật ký rằng: Mong rằng khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, bài tập Toán có thể tự động hoàn thành.
…Tràn ngập tư duy kì diệu nhưng lại rất chân thật của trẻ con.
Nhưng lúc này giở sách ra xem một lần nữa, Giang Phảng có phát hiện mới.
Trong sách tiếng Anh của cậu bé có từng khối lớn bị tô đen.
Tiểu Minh thích tô đen những ô trống trong chữ hán và tiếng Anh, nhưng trong sách tiếng Anh thì tình trạng này càng nổi bật hơn, có những từ đơn bị tô đen hoàn toàn.
Thậm chí trong bài văn còn có cả một khối đen tương đối dày đặc.
Dựa vào đoạn văn trước và sau có thể phán đoán, từ đơn bị cậu tô đen nhiều lần chính là từ “Family”.
Cậu bé ghét từ này đến vậy ư?
Là hận gia đình, hay là…
Lúc này, cánh cửa khép hờ bị người ta đẩy từ bên ngoài vào.
Nam Chu bước nhanh tới.
Nam Cực Tinh đang gục đầu như sắp ngủ mắt chợt sáng lên, nó lấy bả vai Giang Phảng làm điểm tựa, kêu “chít” một cái rồi nhào tới, thân mật ôm lấy cổ Nam Chu xoay một vòng.

Nam Chu khẽ xoa lông gáy nó, coi như phản ứng lại.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Bên ngoài thế nào rồi?
Nam Chu không nói gì khác mà đọc luôn:
– Phá hủy thành trì, đường sống dần tắt, Cơ Đốc Thần Công Môn…
Giang Phảng: “…?”
Sau khi đọc xong không sai chữ nào, Nam Chu hỏi Giang Phảng:
– Điều này có ý gì?
– Nghe có vẻ… – Giang Phảng khép sách giáo khoa trong tay lại – Giống như giáo lý của tà giáo nào đó.
Anh hỏi:
– Có nội dung gì cụ thể hơn không?
Nam Chu:
– Tôi không xem, chỉ nghe Thẩm Khiết đọc.
Giang Phảng:
– Sau đó thì sao?
Nam Chu:
– Chưa nghe chị ta đọc xong tôi đã về rồi?
Giang Phảng:
– Tại sao?
Rõ ràng là Nam Chu tò mò lắm cơ mà.
Nam Chu chỉ anh:
– Đã nói rồi cơ mà, không thể để người sống ở một mình.
Giang Phảng đang ở một mình: “…”
Anh không nhịn được bật cười:
– Không phải cậu đã để Nam Cực Tinh lại chơi với tôi đấy ư?
Nam Chu thản nhiên nói:
– Nó giống với anh, đều rất…
Cậu nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Giang Phảng, sau khi suy nghĩ một hồi, cậu đưa ra một tính từ phù hợp:
– Yếu ớt.
Giang Phảng sững người, sau đó phì cười:
– Cậu đang nói tôi ấy à?

Nam Chu nghiêm túc gật đầu.
Trong mắt cậu, sức chiến đấu của một Giang Phảng tương đương với sức chiến đấu của một Nam Cực Tinh.
Hai bên không có gì khác nhau cả.
Cho nên, mặc dù rất hứng thú với nội dung của trang web, nhưng cậu vẫn phải vội vàng quay lại để bảo vệ đồng đội giá trị 100 tích điểm này.
Nam Chu nhịn xuống lòng tò mò muốn chạy ra bên ngoài xem, ngồi xuống bên bàn học, tự an ủi mình:
– Không sao, chúng ta còn có Lý Ngân Hàng.
Nói Lý Ngân Hàng, Lý Ngân Hàng tới.
Mười mấy phút sau, cô cầm một quyển sổ nhỏ tới gõ cửa phòng ngủ trẻ con.
Căn cứ vào nội dung của trang web, cô đã sửa sang lại thành một bản ghi chép đơn giản.
Trang web là “Cơ Đốc Thần Công Môn”, logo là chữ “Family” viết bằng thể chữ trang trí.
Giống hệt như chữ được in bên trong hộp diêm.
Giáo phái này gọi là Cơ Đốc Thần Công Môn, giáo lý là “Tuyên bố chân lý”.
Bối cảnh chính giáo phái này sao chép từ câu chuyện Chúa Jesus sống lại của Thiên Chúa Giáo, cộng thêm sự sáng tạo của một người, hình thành nên cương lĩnh sơ sài không nghiêm ngặt, xem kỹ phát hiện nó thuộc kiểu Đông Tây kết hợp khiến người ta phải kêu trời.
Trong giáo lí truyền rằng, chủ nhân của bọn họ chính là chúa Jesus sống lại ở Jerusalem, mà Thành Lê và Trương Vĩnh Cát lần lượt là hậu đại huyết thống thuần khiết của người đó.
Mang danh thần dân của thần, đôi vợ chồng này không ngại vượt xa nghìn dặm, phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, bước lên mảnh đất này truyền giáo vì tình yêu.
Hạng mục phục vụ chủ yếu của bọn họ là chữa bệnh, xóa bỏ tai ương, trường sinh cùng với hồi sinh.
Muốn được chữa bệnh nhất định phải định kỳ tới nghe giáo lý phúc âm, tuân theo chỉ thị của giáo chủ, cùng các giáo đồ hít sâu thở ra, ngâm nga giáo lý.
Muồn xóa bỏ tai ương, phải để bùa xá tội vào trong “Ngân hàng Phúc Âm”, một bùa xá tội tương đương với 10 nguyên, hơn nữa còn có tỉ lệ biến động, nếu như có biến động thì ngày hôm ấy Phúc Âm sẽ không hiển linh.

Tới ngày lễ tết còn phải nộp phí ngày lễ.
Muốn được trường sinh, phải chấp hành cả hai hoạt động trên.

Tu xong số buổi nhất định, gửi đủ số bùa xá tội nhất định sẽ có thể thăng cấp lên thành cán bộ.
Chỉ có cán bộ mới có cơ hội trường sinh.
Muốn người thân sống lại cũng có điều kiện như vậy.
Hơn nữa không chỉ có phần của mình, nhất định phải góp đủ cả phần của người thân mới được.
Giáo lý còn không quên dặn dò mọi người trước: Nếu như xem xong giáo lý của bọn họ mà toàn thân khó chịu, vô cùng đau đớn thì là do trong lòng có tà niệm, cần phải tới giáo phái thanh tẩy.
Sau khi thuật lại đại khái tình huống xong, Lý Ngân Hàng chờ mong hai boss phân tích.
Biểu cảm của Nam Chu còn hoang mang hơn Lý Ngân Hàng.
Cậu quay ra nhìn Giang Phảng đang nhíu mày suy nghĩ:

– Những lời này không phải là lừa người hay sao?
Lý Ngân Hàng: “…”
Không phải là đương nhiên hả.
Vừa nghe thấy cái tên “Cơ Đốc Thần Công Môn” kỳ quái thế này đã biết ngay là tổ chức chuyên lừa đảo vơ vét tiền tài không chớp mắt rồi.
Tại sao Nam Chu cứ như là lần đầu tiên mới nghe thấy vậy?
– Ừ.

Là lừa người.
Trong lúc Lý Ngân Hàng cố gắng thuyết phục bản thân rằng người làm nghệ thuật là sinh vật sống như thần tiên, Giang Phảng đã kiên nhẫn giải thích với cậu.
– Nhưng lòng người luôn có chấp niệm và điểm yếu.

Một khi chạm tới nguyện vọng mà mình cực kỳ khát khao, ví dụ như trường sinh, hay là khiến người chết đi sống lại, cho dù chỉ là một chút khả năng ít ỏi thì bọn họ cũng muốn thử xem.
– Có điều, chỉ thử một lần, có lẽ sẽ không thoát ra được nữa.
Nói xong, Giang Phảng vô thức chạm vào choker trên cổ mình.
Bên tai anh lại vang lên giọng nữ cuồng loạn gào thét, chửi mắng, cùng với tiếng khóc thút thít bất lực.
“Rõ ràng người hại chết anh ấy là mày, tại sao mày lại muốn tao quên đi anh ấy?!”
“Mày đã quên mất anh ấy rồi có đúng không?!”
“Nhớ lại cho tao! Nhớ lại đi!”
Đã trải qua bao năm, nhưng ảo giác tràn đầy đau đớn và sợ hãi thỉnh thoảng vẫn quấy nhiễu Giang Phảng.
Anh đã từng được nhìn thấy chấp niệm đáng sợ giống như đầm lầy, cũng đã chịu qua nhục nhã tủi thẹn.
Anh có vô số sở thích, anh đã thay đổi rất nhiều công việc, từng gặp rất nhiều người.
Nhưng đều chỉ là trò chơi trần thế mà thôi.
Cho tới khi…
Giang Phảng nhìn về phía Nam Chu đang giở quyển sổ ghi chép của Lý Ngân Hàng ra, vẻ mặt anh bỗng trở nên dịu dàng.
Cơn đau bên cổ dần tan đi, ảo giác ồn ào biến mất.
Anh quay lại hiện thực nơi anh lại có Nam Chu.
Để phân tán sự chú ý, ánh mắt Giang Phảng hướng về những hình vẽ trẻ con trên tường.
Gia đình ba người kề vai nắm tay nhau, hàm răng sáng trắng chỉnh tề nở nụ cười hạnh phúc với Giang Phảng.
Anh nhớ tới mười ba hộp diêm có in logo của giáo hội, nhớ tới nơi người bố thường tới.
Đối diện với bức tranh gia đình đẹp đẽ hòa thuận, Giang Phảng nhìn nó không dời mắt:
– Gia đình này có một người bố và hai đứa con.

Nhưng không thấy người mẹ ở đây nhỉ?
Cùng lúc ấy, Thẩm Khiết và Khỉ Còm đang nghiên cứu nội dung trang mạng.
– Mẹ kiếp, toàn thứ gì đâu không.
Nghe lời Thẩm Khiết nói sơ qua, Khỉ Còm không nhịn nổi mắng:

– Còn cả Jerusalem nữa, thằng giáo chủ chết tiệt này có thể nói được Jerusalem ở Bắc Mỹ hay là Châu Âu thì đã giỏi lắm rồi đấy.
Huấn luyện thể hình cũng rất tán đồng:
– Những kẻ tín giáo quá mức đều là kẻ điên.
– Trước đây khi tôi đi phát tờ rơi cho phòng tập cũng có một bà lão sống chết chặn tôi lại, nhất định phải nói chuyện cùng tôi, bảo tôi gia nhập giáo gì đó của bà ta.

– Huấn luyện thể hình nói – Tôi không nghe lời bà ta, nói rằng kiên định tín ngưỡng Nhân Dân Tệ, cho tôi Nhân Dân Tệ tôi sẽ tin.

Kết quả bà ta mắng tôi là to xác đui mù, sau này sẽ gặp báo ứng.
Thẩm Khiết không tiếp lời bọn họ.
Chị ta nhìn chằm chằm vào đoạn thoại trên màn hình, toàn thân phát lạnh.
“Con cái là máu, thịt, xương của cha mẹ.”
“Con cái có cha mẹ dẫn dắt, bước vào thế giới này.

Cha mẹ có thánh ân đại đức với con cái, có thể chi phối thân thể này, đây là đạo lý của trời.”
“Sơn dương phụng dưỡng cha mẹ, quạ đen cũng chăm sóc cha mẹ, thánh tử dẫn đường, chỉ cần có người dẫn đường, chỉ cần thành tâm thành ý, một hồn đi, hai người về.

Thần lực ban phúc âm cho người chết và người có hiếu, sống lại lần nữa, giống như chúa Jesus tái thế.”
Ý của những lời này kỳ thực rất dễ lý giải khi đứng trên lợi ích của người sáng tác giáo lý.
Những người có thể tin tưởng vào tà giáo cấp thấp như “Cơ Đốc Thần Công Môn” này thường là những người có tâm lý yếu ớt, dễ mù quáng tin tưởng, có tiềm lực kinh tế nhất định, bao gồm cả người trung niên và người già.
Cho nên bọn họ mới cổ xúy con cái không có quyền quản bố mẹ tiêu tiền thế nào vì bố mẹ đã sinh ra con cái.
Cứ như vậy, trong giáo có tìm cách lấy tiền tài thế nào thì cũng là tự do của bố mẹ.
Nếu như con cái có hỏi tới chính là bất hiếu, chính là phụ “thánh ân đại đức”.
Nếu như muốn người thân sống lại, phải có một “người con có hiếu” đi trước “dẫn đường”.
Nếu như tín đồ không có con, hay là con cái không chịu, vậy đương nhiên “hồi sinh” sẽ không thể hoàn thành.
Cho dù tín đồ thật sự có đứa con “hiếu thuận” như vậy, tín đồ cũng sẽ vì mục tiêu “hồi sinh” mà tiêu hết tiền tài.

Dẫu cho cuối cùng không “hồi sinh” thành công, giáo hội cũng có thể dễ dàng đẩy trách nhiệm lên người đứa con “không thành tâm”.
Đây vốn là một món tiền lớn, giải thích thế nào cũng đều là giao dịch có lợi có lý với giáo hội.
Nghĩ tới đám tóc còn dính da đầu trong cống thoát nước, bàn tay nắm chuột của Thẩm Khiết đổ mồ hôi lạnh.
… Nếu như, người bố làm theo như trong giáo lý thì sao?
Hết chương 25
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui