Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Mọi người ngồi trên thảm dã ngoại đều im lặng, mỗi người có suy nghĩ riêng mình.
Trần Túc Phong khẽ hỏi:
– Làm người, thực sự sẽ vui sao?
Nam Chu lắc đầu, trả lời thẳng thắn:
– Tôi không biết nữa.
Cậu biết con người có Tham, Sân, Si, Oán.

Có đói rét khổ cực, có lừa gạt, cũng có bận rộn hối hả.
– Nhưng làm người đến khi trăng tròn sẽ không khó chịu.

Khi nói chuyện cũng có người đáp lại, sẽ không cần ở một nơi cả đời, không phải lo nửa đêm có người muốn giết chết mình, ăn đồ ăn cũng nếm được mùi vị.
Cậu thản nhiên trần thuật về cuộc sống mình đã từng trải qua ở trấn nhỏ hư ảo từ giấy.
Những ngày tháng ấy quá xa xôi, song tựa như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Làm người cũng có vô số những điều không hay, dẫu vậy có thể cùng Giang Phảng trải qua những điều đó.
Nam Chu cảm thấy chuyện này không tệ.
Trong lúc mọi người không khỏi cảm động, Giang Phảng nâng chén rượu đến bên môi, nói tiếp lời cậu:
– … Nhưng làm người thì cậu phải khống chế đường huyết.
Nam Chu: …
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện mình có nên kiên trì làm người không.
Mọi người chợt bật cười.
Bầu không khí ngưng đọng bắt đầu trôi bình thường.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Giang Phảng buông chén xuống, ngả người ra sau, nhìn chân trời trong vắt.
Suy nghĩ một lát, anh mở ô vật phẩm của mình, chạm ngón tay vào [Tequila Sự Thật] chỉ còn một ít, dùng sức nắm chặt cổ chai rượu.
***
Phía bên kia, Nam Chu hoàn toàn không hay biết chuyện này, cậu đưa ra ý tưởng cho Trần Túc Phong:
– Cậu có thể ước vụ tai nạn ấy chưa từng xảy ra.
Nếu vậy, kể cả mạng của Trần Túc Dạ hay chân của Ngu Thoái Tư đều vẫn còn nguyên.
Trần Túc Phong thở ra một luồng hơi nóng:

– Tôi đã từng nghĩ tới, nhưng tôi sợ sẽ xảy ra hiệu ứng bươm bướm.
Nói cách khác, sở dĩ Trần Túc Phong trở thành Trần Túc Phong bây giờ cũng vì vụ tai nạn ấy.
Anh trai chết, đổi lấy sự chín chắn của cậu ta.
Nếu anh trai còn sống, Trần Túc Phong vẫn sẽ là một đứa em trai tính tình tùy hứng, bướng bỉnh khiến người ta đau đầu.
Khi ấy, một là Trần Túc Phong trưởng thành, một là Trần Túc Phong hồn nhiên, hai người sẽ hợp thành một thể bằng cách kỳ diệu nào đó, hay tách ra thành hai sự tồn tại riêng biệt?
Trần Túc Phong uống thêm một chén rượu, cười nói:
– Phiền thật đấy.

Nếu không có tôi chắn ở giữa thì tốt rồi.
Nhưng nếu thực sự không thể vẹn toàn cả đôi bên, Trần Túc Phong cảm thấy đề nghị của Nam Chu cũng không tệ, có thể dùng làm sự lựa chọn dự bị.
Bên kia, Lý Ngân Hàng cười xong, bắt đầu âm thầm suy nghĩ một vấn đề.
… Nếu Nam Chu biến thành người đi rồi, vậy Nam Cực Tinh sẽ thế nào?
Nó không biết nói chuyện, gần đây lại rất hám ngủ, vô tâm chẳng nghĩ đến ai, bây giờ không biết đã chạy đến đâu chơi rồi.
Nó khác với Nam Chu, nó chỉ là một đoạn số liệu vốn thuộc về Vạn Vật Hấp Dẫn mà thôi.
Có lẽ khoảng thời gian sống với bọn họ đối với nó mà nói chẳng khác nào cho thêm một đoạn số liệu mới cả.
Nếu để nó ở lại đây, một khi bọn họ rời khỏi Vạn Vật Hấp Dẫn, trò chơi này sẽ bị đóng vĩnh viễn, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau thêm lần nào nữa.
Cho dù chỉ là một đoạn số liệu, nhưng nó và Nam Chu đã ở bên nhau lâu như vậy, dường như cậu chưa từng quan tâm đến tương lai của nó.
Rõ ràng ngay từ khi ở trên xe bus, nó đã luôn kè kè bên cạnh Nam Chu.
Nghĩ đến đây, Lý Ngân Hàng còn chưa kịp bất bình, chợt lóe lên suy nghĩ về một hướng kỳ quái.
Đúng vậy.
Tại sao?
Nghe Nam Chu nói, sau khi ra ngoài cậu mất đi tất cả những ký ức.
Song từ đầu tới cuối Nam Cực Tinh vẫn luôn ở bên Nam Chu.
Có lẽ đôi mắt sáng lấp lánh kia đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện từng xảy ra với Nam Chu.
Chưa biết chừng, nó biết tất cả mọi chuyện vậy mà chưa ai từng hỏi nó.
Lý Ngân Hàng ngồi không nổi nữa, cô đứng dậy, định đi tìm kiếm Nam Cực Tinh.
***
Nói chuyện với Trần Túc Phong xong, Nam Chu hơi buồn ngủ.
Vốn dĩ cậu đặc biệt mẫn cảm với rượu, độ nhẹ của rượu hoa quả cũng đủ khiến cậu gà gật buồn ngủ.
Cậu gối đầu lên vai Giang Phảng.

Nhận thấy đuôi mắt và gò má ửng đỏ của cậu, Trần Túc Phong buông chén xuống, không dám tin vào mắt mình:
– Vậy thôi đã gục rồi?
Giang Phảng vuốt ve tóc Nam Chu, ôm eo cậu, gật đầu với người khác xong bèn bế cậu đến đầu bên kia của thảm dã ngoại, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cậu luôn.
Giá nướng mắc tạm thời sau lưng họ còn đang tỏa hơi nóng, tiếng chai rượu rỗng va vào nhau khe khẽ, tiếng tí tách nho nhỏ của sương đêm rơi xuống khỏi đầu cành.
Bầu trời trên đầu họ rải rác sao sớm, trân châu của người nghèo sáng lấp lánh giữa không trung.
Hai người cứ thế gối đầu lên cánh tay của mình, mặt đối mặt, bỏ lại tất cả những thứ ồn ào náo nhiệt về phía sau, chỉ còn giữ những gì tốt đẹp và ấm áp.
Trong men say như có như không, Nam Chu khẽ hỏi:
– Anh chịu nói với tôi rồi à?
Qua lời miêu tả của Giang Phảng và những người khác, Nam Chu biết, Giang Phảng chính là chàng trai trồng táo, cũng đã từng được người không gian đa chiều lựa chọn làm nhân viên thử nghiệm Vạn Vật Hấp Dẫn.
Trong phiên bản thử nghiệm ấy, cũng chỉ có một mình Giang Phảng còn sống sót.
Nam Chu chưa từng hỏi trong khoảng thời gian ấy anh đã gặp mình chưa?
Trước đây, mỗi lần cậu muốn hỏi, Giang Phảng đều khẽ chuyển đề tài một cách dịu dàng và giảo hoạt.
Nam Chu nhìn được ra, song cậu không nói gì.
Trước đây, Dịch Thủy Ca cũng nhìn được ra điểm này, nhưng Nam Chu đã nói với Dịch Thủy Ca rằng Giang Phảng sẽ nói cho cậu biết.
Cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn tin như vậy.
Nam Chu mượn men say, thủ thỉ nói chuyện với anh:
– Khi ấy tôi nhảy xuống ban công nhặt quả táo, người sau cánh cửa là anh hả?
Giang Phảng:
– Đúng.

Là tôi.
Vốn dĩ là một màn săn bắt có chủ đích, cuối cùng lại bị cậu suy diễn thành một màn tình cờ gặp gỡ lãng mạn.
Do uống rượu, suy nghĩ của Nam Chu không khỏi chậm chạp mơ hồ.
Cậu vùi mình vào bờ vai Giang Phảng, cảm thán một câu với vẻ tiếc nuối:
– A, tôi quên hết rồi.
– Không sao.

– Giang Phảng gạt tóc mai rủ xuống ra sau tai cho cậu, rồi nhẹ nhàng xoa thùy tai nóng mềm vì men rượu:

– Anh giúp em nhớ lại.

Chúng ta cứ chậm rãi từng bước một.
Nam Chu nói:
– Chúng ta ra ngoài thế nào?
Giang Phảng:
– Anh đã cho em vào ô để đồ.
– Bởi vì ban đầu anh cảnh giác với em, còn nhốt em trong ô đồ rất lâu.
Cho nên, khi Giang Phảng gặp lại cậu mới không chịu nhốt cậu vào nơi như nhà giam ấy, cho dù chỉ làm thử nghiệm cũng không được.

Ngày đầu tiên gặp lại Nam Chu, cũng là lần đầu tiên Giang Phảng thử từ bỏ bản năng nghi kỵ và cảnh giác của mình, bước vào trong ô chứa đồ.
Đặt mình trong không gian khép kín chật hẹp, nhưng anh không quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Thông qua bốn bề trống vắng, anh nhìn thấy Nam Chu của quá khứ ngồi ôm chân cô độc một mình, chờ đợi có người đến đón cậu ra ngoài.
Hình ảnh ấy nhanh chóng biến mất.
Giang Phảng gõ gõ ô vật phẩm khép kín, nói với Nam Chu đứng bên ngoài:
“Xin lỗi.”
Đáng tiếc khi ấy Nam Chu không nghe thấy gì.
***
Nghe đến đây, Nam Chu bình phẩm không có vẻ gì là tức giận hết:
– Chuyện đó quá đáng lắm à?
Giang Phảng áp gò má lên người cậu, giọng nói như thể đang làm nũng:
– Tha thứ cho anh nhé.
Thông tin Giang Phảng cung cấp đã rất nhiều rồi.
Nam Chu dùng những điều này làm căn cứ, cố gắng nhớ lại.
Nhưng cố gắng cũng chẳng ích gì, đối với cậu mà nói, tất cả những điều từng xảy ra vẫn chẳng khác nào một cái động trống rỗng.
Cậu phát hiện ra kẻ xâm nhập vào “Ngày dài vĩnh hằng”, cậu nhảy xuống ban công vì muốn nhặt quả táo rơi xuống theo lực hấp dẫn.

Từ khi nhảy xuống ban công, cậu liền không ngừng rơi xuống hố sâu hồi ức.
Thẳng đến khi rơi xuống hàng ghế đầu tiên của chiếc xe bus.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc, nhưng như thể đã qua mấy năm.
Bởi vậy Nam Chu chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để nghĩ về tâm trạng của mình khi ấy.
… Song nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy Giang Phảng cố ý nhốt mình lại rất đáng giận.
Khi ấy tại sao cậu không tấn công Giang Phảng mà còn ngoan ngoãn đi bên cạnh anh chứ?
Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ một lát, đưa ra được đáp án:

– Tôi vừa nhìn thấy anh đã rất thích anh rồi đúng không?
Cậu bổ sung thêm một từ thích hợp:
– … Yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Giang Phảng trả lời:
– Không.

Là anh yêu em ngay từ ánh mắt đầu tiên mới đúng.
Nam Chu xem xét Giang Phảng một lúc, ghé sát đến gần ngửi anh.
Cậu hỏi:
– Anh lại uống chai Tequila kia rồi à?
Giang Phảng lấy chai Tequila kia ra, đặt bên tay Nam Chu, cho cậu kiểm chứng.
Lượng rượu bên trong không giảm đi chút nào so với lần trước.
Nam Chu cầm lấy chai rượu, ngước mắt lên nhìn Giang Phảng, và rồi nhận được một cái hôn lên trán dịu dàng.
– Chuyện này cũng phải từ từ làm quen mới được.

– Giang Phảng nói – Anh còn có rất nhiều lời muốn chậm rãi nói với em.

Dù sao sau khi ra ngoài không thể dựa dẫm vào nó mới có thể nói chuyện cùng em.
Nam Chu cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Bươm bướm màu đen vỗ cánh muốn bay.
Cậu muốn làm rõ tại sao mình lại xăm hình này.
Cậu muốn biết tại sao bọn họ phải tách nhau ra.
Cậu muốn biết tại sao bọn họ còn gặp lại trên xe bus.
Song, trước đó cậu còn một câu hỏi quan trọng hơn.
Cậu mở miệng hỏi:
– Anh biết Nam Cực Tinh…
Vừa mới mở lời, một tiếng súng vang lên xé rách màn đêm tĩnh lặng.
Khi dư âm của tiếng súng khuếch tán từng vòng từng vòng ra ngoài, Nam Chu đã nhanh chóng kiểm kê số người có mặt ở đây.
– … Ngân Hàng đâu rồi?
Hết chương 246
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui