Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Văn Gia Thắng chôn chân tại chỗ, sóng trong lòng dâng cao vạn trượng, cuối cùng tạt vào mặt hắn giờ chỉ có thần kinh cơ mặt khẽ run rẩy mà thôi.
Át Rô, là lá bài giữ vốn liếng của hắn.
Bây giờ, nó nằm trong tay Giang Phảng, đỏ rực như tia lửa.
Tại sao?
Mình nhớ nhầm ư, xáo nhầm rồi, hay …
Lần cuối cùng mình tiếp xúc cơ thể với Giang Phảng là ở phía cuối bài, cậu ta đột ngột vươn tay nắm cổ tay mình.
Đó là thời cơ Giang Phảng có khả năng ra tay nhất.
Ngay lúc đó cậu ta đã đổi vị trí bài ư?
Nhưng rõ ràng khi ấy tay mình đã ấn trên mặt bài rồi, làm thế nào mà cậu ta có thể tráo đổi bài ngay trước mắt mình?
Không, trước mắt, chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Chẳng cần biết khi ấy Giang Phảng có gian lận hay không, chỉ cần không bắt được ngay tại trận, cậu ta đều có lý do để phản bác.
Huống hồ, bây giờ vạch trần Giang Phảng gian lận, vậy thì chuyện mình giấu riêng lá bài cuối cùng cũng sẽ bị lộ.

Hành động này chẳng những vô nghĩa mà còn mang thiệt vào người.
Điều quan trọng nhất bây giờ, quân bài úp ngược trước mắt mình sẽ là gì?
Hắn mất đi dũng khí lật nó lại, mồ hôi cuồn cuộn trào ra từ những đường chỉ trong lòng bàn tay.
Văn Gia Thắng vô thức vươn tay chạm vào bài, mu bàn tay chợt đau nhói như bị lửa châm.
… Chẳng biết Giang Phảng đã lấy chiếc móc chip bằng kim loại đặt bên cạnh bàn khi nào, khẽ móc mu bàn tay Văn Gia Thắng qua nửa chiếc bàn.
Anh dùng móc câu ưu nhã gõ lòng bàn tay mình từng chút, biểu cảm thản nhiên.
– Anh Văn, anh đang định làm gì đấy? – Giang Phảng nói – Tôi vừa mới bằng điểm hai anh Đới đây thôi, còn chưa nói muốn dừng hay theo bài mà.
Tinh thần bị chấn động quá mạnh khiến Văn Gia Thắng trực tiếp bỏ qua cảm xúc phẫn nộ.
Đúng, Giang Phảng rút được Át, nếu tính một điểm, số điểm của anh mới vừa bằng với hai anh em họ Đới, cùng 19 điểm.
Nhưng bây giờ mà anh vẫn còn muốn theo bài ư?
Anh lấy đâu ra tự tin đến vậy?
Trừ phi, anh nắm trong tay rõ ràng vị trí của từng quân bài.
Rõ ràng thế bài trước mắt do Văn Gia Thắng tự tay xáo, sao có thể…?
Khương Chính Bình đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy da đầu tê rần.

Dường như có ngọn đèn cồn đặt bên dưới trái tim hắn, đốt cháy xì xèo từ trong ra ngoài.
Trong lúc nói chuyện, Giang Phảng chậm rãi rút ra một lá trong xấp bài, lại thêm một quân Át Nhép.
Khương Chính Bình chợt bước về phía trước một bước.

Có điều, ngay trước khi hắn kịp lên tiếng, Văn Gia Thắng đã đưa ra lựa chọn của mình ngay tức khắc:
– Tôi bỏ bài.
Năm mươi nghìn tích điểm, hắn không gánh nổi nhiều đến thế.
Cho đến giờ Văn Gia Thắng cũng không chắc chắn có phải mình đã vô ý xáo nhầm bài không.
Song hắn biết, xác suất quân bài úp trong tay mình là Át vô cùng nhỏ.
Quả nhiên, hắn cử động ngón tay tê cứng lật quân bài úp lên, trước mắt hắn xuất hiện một lá 7.
Theo quy tắc của Blackjack, bài trong tay nhà cái vượt qua 16 điểm thì không thể rút thêm bài nữa.
Nói cách khác, đây không phải bài đảm bảo tất thắng mà chỉ là bài xấu nhất định sẽ thua.
Cứ nghĩ tới dáng vẻ vênh váo của hắn khi ỷ vào hai lá bài xấu này thì hắn lại xấu hổ đến mức cọ ngón chân vào đất.
– A.

– Giang Phảng quay người, ánh mắt long lanh chứa đựng tiếc nuối – Suýt chút nữa đã ăn được nhiều rồi.
Nam Chu vươn tay xoa đầu anh, ra vẻ an ủi:
– Có thể tiếp tục mà.
Mỗi người trong Như Mộng thua 1000 tích điểm.
Qua mười phút chơi bài, bọn họ đã thua mất mười nghìn tích điểm.
Ngay lúc Đới Học Lâm đang run rẩy sợ hãi chỉnh lại bài thừa, bắt đầu thử xáo bài, trong đầu Khương Chính Bình đang diễn ra một trận bão quy mô nhỏ.
Hắn biết ban đầu Văn Gia Thắng tự tin đến thế, nhất định vô cùng tin tưởng vào lá bài mình đã giấu.
Kết quả, lá bài ấy lại xuất hiện trong tay Giang Phảng.
Một cú đánh đã phá hủy cốt lõi của sự tự tin trong Văn Gia Thắng.
Nhưng nếu Giang Phảng thật sự nắm trong lòng bàn tay bộ bài này, tại sao khi ấy không rút quân 3 gộp với 18 điểm sẵn có để được 21 điểm?
Cho dù rút trúng 1 lá Át khác, hoặc 2 cũng tốt.
Tại sao phải rút trúng Át Rô?
Để Văn Gia Thắng tiếp tục tự tin vào bài trong tay mình không được sao?
Cứ mặc hắn ôm tự tin tuyệt đối về lá bài mình đang cầm trong tay, chờ đến khi lật bài để tận mắt thưởng thức biểu cảm kinh ngạc kia không được sao?
Tại sao nhất định phải rút trúng quân Át Rô?
Lẽ nào, chỉ trùng hợp?
Những quân bài Giang Phảng rút được chỉ do may mắn thôi ư?
Hay thực ra cậu ta đã đoán trước được mình sẽ nghĩ đến những điều này, cố ý lừa mình rằng cậu ta không có năng lực ghi nhớ bài, trêu chọc phe mình cho tới khi thua thì thôi?
Giây phút này đây, Khương Chính Bình thật khó lựa chọn, trong khoảnh khắc nóng lòng, hắn vươn tay ấn bàn tay đang xáo bài được một nửa của Đới Học Lâm lại.
Ngay lập tức, bên ngoài bàn cược, hơn mười ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hắn.
– Đổi bài.


– Khương Chính Bình cố gắng để giọng nói mình bình tĩnh hơn, đưa ra lệnh – Đổi hai bộ bài mới.
Quyết định này dường như nằm ngoài dự đoán của Giang Phảng.
Anh nhướng mày.
Sở dĩ nói “dường như”, cũng vì Khương Chính Bình đã không còn dám tin vào bất cứ thay đổi biểu cảm nào trên gương mặt Giang Phảng nữa.
Mệnh lệnh này quá đột xuất, Giang Phảng chưa kịp phản đối, Lý Ngân Hàng ngoài sân đã mở miệng trước:
– Tại sao? Trước đây đã nói chơi một bộ bài đến cùng cơ mà?
Khương Chính Bình nắm mồ hôi trong lòng bàn tay, mặt vẫn tỉnh bơ:
– … Tôi là Vua.
Nam Chu từ tốn nói tiếp:
– Vua cũng không thể phá quy tắc mà mình đã đặt ra chứ?
Giang Phảng cũng thở dài một hơi theo:
– Như vậy không công bằng.
Anh đặt cằm lên hai bàn tay đan vào nhau chống trên bàn, động tác hệt khi làm nũng với Nam Chu, nhưng trong ánh mắt hướng về Khương Chính Bình chỉ có sự lạnh lùng và dò xét khiến người ta khiếp đảm:
– Nếu mỗi Vua đều có thể sửa đổi quy tắc trò chơi ở bất cứ giai đoạn nào.

Vậy thì lần sau, nếu rút trúng Ngân Hàng và anh đấu sức, phải chăng Vua cũng có thể thêm quy định tức thời, để xem ai thua, ai thắng?
Đương nhiên Khương Chính Bình biết hành vi này không công bằng, vậy mà với tình huống trước mắt, hắn không thể không làm.
Hắn đã âm thầm tính toán, với một bộ bài, có lẽ Giang Phảng còn có sức để tính toán ghi nhớ.
Hai bộ bài, 104 lá, với đầu óc và năng lực nhận biết của con người, phải làm thế nào để ghi nhớ hết đây?
Song, Khương Chính Bình còn chưa nghĩ xong lý do, đã thấy Giang Phảng thở dài một hơi:
– Bỏ đi.
Ba người còn lại trên bàn cược đồng thời cảm thấy hoang mang.
“Bỏ đi” nghĩa là sao?
Giang Phảng nhanh chóng chú thích thêm cho hai từ này:
– Đổi bài cũng được, hai bộ cũng được.

Song, anh thêm hai điều kiện, tôi cũng muốn thêm hai điều kiện.
Giang Phảng nói:
– Thứ nhất, tôi muốn bất cứ ai cũng không được bỏ bài.

– Thứ hai, tôi muốn nâng tiền cược tối thiểu của một ván lên mười nghìn.
Nghe thấy anh vô cùng tự nhiên đưa ra yêu cầu của bản thân ngay sau yêu cầu của mình, Khương Chính Bình nảy sinh ý định từ bỏ trò Blackjack.
Từ đầu đến cuối, Giang Phảng chưa từng dao động hay nghi ngờ gì nhiều.

Từ đầu đến cuối anh đều khẽ cười, khiến Khương Chính Bình nghi ngờ bản thân đã rơi vào một chiếc bẫy kín kẽ không một khe hở.
Đương nhiên, cho dù hắn có đâm vào hướng nào thì vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay người khác.
Nếu Giang Phảng cố ý thì sao?
Anh cố ý để Khương Chính Bình nghi ngờ, cố ý ra vẻ bản thân có thể ghi nhớ bài, để dẫn dụ hắn thay đổi quy tắc tức thời, sau đó điềm nhiên bao phủ lên quy tắc của hắn một lớp lưới dày đặc kín mít.
Chỉ cần hắn đồng ý, vậy thì bọn họ sẽ không thể bỏ bài, mỗi ván nhất định có thắng có thua, hơn nữa nguy hiểm ngày một đè nặng trên lưng.
Còn nữa, dẫu cho bây giờ mà đưa ra yêu cầu từ bỏ, Khương Chính Bình cũng biết Giang Phảng sẽ chỉ có một câu trả lời: “Tôi không từ bỏ.”
Điểm cuối của ván cược nhất định sẽ rơi vào nửa tiếng giới hạn theo quy định ban đầu, hoặc bốn người đồng thời đồng ý kết thúc.
Bọn họ chỉ có hai con đường.
Muốn ổn định, sau đó dùng bộ bài mà Giang Phảng đã ghi nhớ, nhìn thấu hết sạch và tiếp tục thua.

Chơi tiếp, cược Giang Phảng không có năng lực ghi nhớ 104 lá bài, ba người vây đánh, giành thắng lợi trong nguy hiểm.
Khương Chính Bình vốn dĩ không phải người cầm bài, vậy mà giờ đây bản thân như thể đang nằm bên trong, mồ hôi lạnh ướt lưng nhưng hắn không hề có cảm giác gì.
Hắn phải chọn thế nào đây?
Không đợi hắn lựa chọn, bạn đồng hành của hắn đã lựa chọn trước.
Văn Gia Thắng vỗ cổ tay Đới Học Lâm, khiến những quân bài hắn chỉ nắm hờ trong tay hắn rơi lả tả xuống đất.
Văn Gia Thắng gằn từng từ qua kẽ răng:
– Được.

Tôi đồng ý.
Tuy rằng Giang Phảng đã từng làm việc tương tự, hơn nữa đủ thông minh.

Dẫu vậy, Văn Gia Thắng biết đại não của con người có giới hạn, với 104 quân bài bị biến ảo thứ tự trong thời gian ngắn đã vượt quá giới hạn của rất nhiều người.
Hắn bằng lòng mạo hiểm cược một ván.
Không chỉ vì Văn Gia Thắng từng bị Giang Phảng đùa giỡn, còn một lý do nữa khiến Văn Gia Thắng đồng ý, bởi thời gian của bọn họ đã không còn lại nhiều nữa rồi.
Khương Chính Bình chỉ muốn không lỗ, nhưng thứ bọn họ thực sự cần là lật ngược tình thế.
Văn Gia Thắng biết tính cách người bạn của mình, hắn không dễ dàng chịu mạo hiểm, nên bèn dứt khoát quyết định thay bạn luôn.
Giang Phảng bóp bóp sống mũi:
– Tôi tưởng rằng điều kiện mình đưa ra đã đủ hà khắc rồi, vậy mà các anh cũng dám cược à?
Anh ngả người ra sau:
– Được thôi.

Đã vậy rồi thì chúng ta cùng so may mắn nào.
Bài cũ được xử lý xong, hai bộ bài mới được đặt lên bàn.

Bộ bài mới được trải qua hai lần kiểm tra công bằng, xác nhận hai bộ bài đều mới xong, hai bộ bài được chồng lên nhau, đưa vào tay Đới Học Lâm.
Đới Học Lâm xáo bài tận ba phút, cho đến khi đảm bảo tất cả bài đã được xáo trộn hoàn toàn mới đặt lên bàn.
Đới Học Lâm tự biết kỹ năng mình vụng về, tỉ lệ gian lận bị bắt chắc chắn cao hơn tỉ lệ thành công, vì thế hắn không giở trò gì hết, thành thật rút hai quân bài đầu tiên, đặt một sấp một ngửa trước mặt mình.

Làm một nhà cái bất an.
Đối diện quân bài 2 lật ngửa, hắn vẫn ôm chút hi vọng mỏng manh.
Lần trước bài của hắn cũng không tệ.
Hi vọng vận may có thể kéo dài đến ván này.
Đợi Đới Học Bân lấy đi hai quân bài ngửa thuộc về mình xong thì đến lượt Giang Phảng.
Giang Phảng không vội chọn bài ngay.
– Cược bao nhiêu.

– Giang Phảng suy nghĩ rồi nói – Cược một trăm nghìn trước nhé.
Ba người đối diện đồng loạt kinh ngạc.
Lẽ nào bọn họ cược sai rồi?
Đầu óc Giang Phảng thực sự mạnh đến mức có thể ghi nhớ biến hóa của 104 quân bài ư?
Song, sau khi đặt chip xuống, Giang Phảng chưa vội tiến hành bước tiếp theo.
Đối diện với dãy bài, anh trầm ngâm suy tư hồi lâu, dáng vẻ chẳng hề chắc chắn khiến người ta không nhìn ra tâm tư của anh lúc này.
Cuối cùng, anh ngả người về sau, thở dài một tiếng uất ức, sau đó dùng lưng ghế làm gối đầu, nghển cổ làm nũng với Nam Chu:
– Chọn giúp anh một quân đi.
Giang Phảng mặc bộ đồ trắng, trong mắt ba người đối diện, cả cơ thể anh toát ra màu nắng gắt chói mắt.
Nhưng trong mắt Nam Chu, anh chính là một con hồ ly trắng với đôi mắt long lanh.
… Rất đáng yêu.
Nam Chu bình tĩnh nhìn vòng quanh xấp bài:
– Anh muốn gì?
Giang Phảng chắp mười ngón tay đặt bên môi, dáng vẻ ước nguyện tinh nghịch:
– Thầy Nam, thầy Nam, cho anh Blackjack đi.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người có mặt ở hiện trường, Nam Chu nói:
– Có thể.
Cậu trầm ngâm một lát, chỉ một lá bài trong đó:
– Lá thứ sáu từ trái sang.

Anh mở thử xem.
Hết chương 242
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui