***
Hai người tức giận nhưng không soi ra được gì bất thường.
Khúc Kim Sa đã làm không ít chuyện thế này.
Làm sao mà ông ta tính được ra sẽ kém 170 tích điểm chứ?
Sao có thể nắm bắt thời cơ một cách ảo diệu như vậy?
Bọn họ không biết, khi Khúc Kim Sa mở bảng xếp hạng, ông ta đã tính toán rất nhanh.
Làm ăn lâu như vậy, ông ta có bàn tính của riêng mình.
Trong Adam có hai người, Đường Tống và Nguyên Minh Thanh.
Nếu hai người đều bình an và kết liên minh với Lập Phương Chu, vậy thì số tích điểm sẽ hoàn toàn áp đảo.
Dựa vào số tích điểm và xếp hạng của hai người trước mắt, cho dù có liên minh với mình, số tích điểm cộng lại cũng vẫn kém xa bọn họ.
Adam xếp hạng hai, chiếm ưu thế rõ ràng, không có lý do gì để bắt buộc phải liên minh với Lập Phương Chu ở hạng ba.
Trừ phi phát sinh ra sự cố bất ngờ nào đó, dẫn tới một thành viên tử vong.
Đường Tống và Nguyên Minh Thanh cùng tiến cùng lùi, số tích điểm tương đương nhau.
Căn cứ vào số liệu này, Khúc Kim Sa mới có thể nhanh chóng tính toán được chênh lệch giữa bốn người đội Lập Phương Chu và đội ông ta.
Còn về chuyện có thể căn chính xác thời cơ như vậy, chỉ có thể nói do biểu hiện của hai người này quá mức vội vàng.
Có điều nhìn kết quả hiện tại, Khúc Kim Sa cũng hiểu tại sao bọn họ vội vã đến vậy.
Lập Phương Chu và Adam có thể liên minh bất cứ lúc nào, vì thế bọn họ căn bản không có cơ hội áp dụng chiến thuật dụ dỗ, chậm rãi thiết lập quan hệ tốt với ông ta, chỉ đành dựa vào uy hiếp.
Cũng may, cho dù Lập Phương Chu có tổ đội muộn một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Dù sao mỗi ngày ông ta đều sẽ đổi tích điểm thành chip, đặt vào hệ thống chip, kết thúc một ngày kinh doanh mới tiến hành kết toán.
Cả ngày nay, tích điểm của ông ta đều giữ nguyên ở một con số ổn định.
Cho nên vừa rồi cho đi 200 tích điểm mới tạo thành khoảng cách như vậy.
Hiện tại bọn họ đã tạm thua một bước.
Nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của hai người kia, Khúc Kim Sa đoán, sự việc không đơn giản như vậy.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sau khi hai đội vượt qua “.” chừng nửa phút sau, một tiếng chuông thông báo lớn nổ tung trong đầu người chơi.
[Các vị người chơi thân mến.]
[Trong cuộc đua trường kỳ cùng với sự cố gắng của tất cả mọi người, cuối cùng trò chơi cũng bước sang giai đoạn mới.]
[Xét thấy có hai đội ngũ đồng thời vượt qua đội ngũ mục tiêu đặt trước.
Xếp hạng không phân biệt trước sau, bởi vậy tiến hành màn thi đấu phụ.]
[Trừ Lập Phương Chu và Như Mộng ra, tích điểm của những người chơi khác tạm khóa.
Phó bản khép lại, những người chơi đang ở trong phó bản có thể chờ đến khi kết thúc phó bản, trở về điểm an toàn và kết toán rồi mới khóa tích điểm.]
[Sau ba ngày theo thời gian tự nhiên của trò chơi, căn cứ vào số tích điểm của hai đội, xác định xếp hạng thực tế mới tiến hành vòng chung kết.]
[Thưa mọi người, trò chơi bắt đầu kích thích hơn rồi.]
[Mọi người hi vọng đội nào sẽ giành thắng lợi đây?]
Khúc Kim Sa bưng tách trà của mình lên, uống một hơi nóng hổi, thầm nghĩ, gian xảo thật.
Nói là hai đội ngũ “đồng thời” tăng hạng, nhưng ngoài phía nhà sản xuất có thể nắm được thời gian chính xác thì đâu ai biết được thứ tự trước sau.
Dù sao nhà sản xuất chưa từng nói rõ về đội ngũ “.” xuất hiện ở hạng nhất ngay từ đầu có tác dụng gì.
Định nghĩa về vượt qua “đội ngũ mục tiêu”, rốt cuộc ưu tiên tích điểm hay thời gian, trò chơi cũng không giải thích.
Chẳng trách hai người đối diện không nóng vội quá mức thế kia.
Ông ta nhấp ngụm trà, hít sâu một hơi.
Haiz.
Ông ta thực sự không muốn đối đầu với Lập Phương Chu chút nào.
***
Đột ngột nhận được thông tin này, kênh thế giới nháy mắt hỗn loạn.
Ngoại trừ Như Mộng, bây giờ đội quan trọng còn lại vẫn đang trong quá trình tỉnh táo.
Lý Ngân Hàng ngủ một giấc thức dậy, phát hiện trần nhà xảy ra thay đổi bất thường.
Cô nằm trên thảm trải sàn mềm mại, ngơ ngác nhìn trần nhà, cứ cảm thấy trần nhà hiện tại và trước lúc cô ngủ không phải chung một kiểu dáng, dẫu vậy lại có chút quen thuộc.
Cô cử động cái cổ tê cứng, nhìn thấy một bàn tay có hình xăm bươm bướm rủ bên giường.
Viền hình xăm đỏ ửng, dường như bị người khác mút tạo dấu hôn.
Ký ức dần dần phục hồi.
Chẳng phải… bọn họ muốn vào phó bản PVP sao?
Tại sao bọn họ lại ở đây?
Cô đang… ở đâu thế này?
Ngay sau đó một khoảng hồi ức ùa vào trong não, tiếp tục đoạn nội dung sau ánh sáng trắng kia.
Cô nhìn trần nhà, phát ra một tiếng cảm thán ngắn ngủi “a”.
Thị trấn Vườn Địa Đàng là phó bản PVP của bọn họ ư?
Cô vẫn còn nhớ đối phương đã chết mất một người, một người gia nhập đội mình.
Song, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc thoát khỏi phó bản.
Cô chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc, bây giờ đã nằm trên đất rồi.
Mấy lần trước khi thoát khỏi phó bản, cô đều không có cảm giác toàn thân nhức mỏi như thế này.
Cô mơ màng nhổm dậy nửa người, cảm giác xương cốt mềm nhũn càng phóng đại thêm mười lần, toàn thân lơ lửng như bước trên mây.
Đợi nhìn thấy Nam Chu trên giường, cô giật nảy mình.
Nam Chu đã thức giấc, nhưng vẻ mặt vẫn còn mơ màng.
Cậu lặng lẽ nhìn Lý Ngân Hàng, sau đó tiếp tục sự nghiệp ngây người của mình, dường như tinh thần vẫn còn chìm đắm trong dư vị của chuyện nào đó.
Giang Phảng đã thức dậy từ sớm, lười biếng ngồi bên kia giường, để đầu Nam Chu gối lên chân mình.
Nam Chu cần thời gian để tư duy của mình hồi phục, cậu vô thức cọ vào anh, anh cũng đáp lại bằng cách nắm lấy một tay của cậu, tay kia vỗ về vai cậu.
Không còn tay nào nữa, anh bèn cười híp mắt, mở miệng chào Lý Ngân Hàng:
– Ngân Hàng, chào buổi sáng nhé.
***
Giang Phảng sóng vai xem tranh cùng với Nguyên Minh Thanh và chính thức đưa ra lời mời tổ đội với anh ta.
Ngay khi Nguyên Minh Thanh ấn đồng ý, Giang Phảng nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mắt hấp háy:
– Này, sau khi ra ngoài, tôi sẽ chuẩn bị cho anh một món quà.
Nguyên Minh Thanh đưa mắt hỏi anh quà gì.
Giang Phảng nói lời kinh người:
– Anh biết không, thế giới này chênh lệch thời gian với thế giới bên ngoài đấy.
Nguyên Minh Thanh còn tưởng Giang Phảng đang đùa, khoanh tay cười gượng một tiếng.
Định dùng nụ cười gượng này nói với Giang Phảng “cậu đùa chẳng vui chút nào”.
Nhưng Giang Phảng nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, đuôi mắt cong cong, vẻ mặt ấy vô cùng thành khẩn.
… Chẳng ý đùa cợt nào hết.
Không những thế, Giang Phảng còn nhìn chiếc đồng hồ đặt trên hành lang, ra vẻ tính toán:
– Theo như thời gian chúng tôi đo đạc trong phó bản này, từ khi anh chấp nhận đầu hàng và trải qua một đêm thì điểm an toàn cũng qua tầm nửa tiếng.
Quá mức kinh ngạc, đầu lưỡi Nguyên Minh Thanh bắt đầu cứng đờ:
– …Cậu.
Giang Phảng tiếp tục cười híp mắt bổ sung:
– Không chỉ có thế, tôi không giam cầm thân thể của anh.
Giáng đầu chỉ có thể khống chế linh hồn anh mà thôi.
Cảm xúc của Nguyên Minh Thanh nháy mắt mất khống chế:
– Cậu!
Giang Phảng nhanh chóng phản công:
– Xin lỗi, thấy anh không hỏi, tưởng anh không quan tâm nên tôi không nói.
Mặt Nguyên Minh Thanh tái mét, tức thì nảy ra suy nghĩ giết Giang Phảng.
Sở dĩ không hỏi kỹ đương nhiên bởi vì Nguyên Minh Thanh cảm thấy bản thân mình còn giá trị với Giang Phảng.
Giang Phảng mạo hiểm bày ra cái bẫy này chẳng phải chỉ muốn tích điểm của mình hay sao?
Nếu như mình chết rồi, vậy thì tất cả thế cục mà Giang Phảng bày ra chẳng phải đổ sông đổ bể cả ư?
Vậy thì tại sao lại không nói cho mình biết chuyện này chứ?
Nếu như điểm an toàn mới qua nửa giờ, hơn nữa cơ thể anh ta còn ở trạng thái không thể cử động.
Nguyên Minh Thanh nóng lòng, đang suy nghĩ xem có nên phát tác tiếp không, chỉ thấy Giang Phảng đã xoay người đi về phòng.
Nguyên Minh Thanh khó hiểu, tưởng rằng Giang Phảng có lời muốn nói, đành nén giận đi theo sau.
Kết quả, Giang Phảng vừa vào phòng đã thuận tay đóng sầm cửa, suýt nữa đập vào mũi Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh: Đệt!
Nguyên Minh Thanh không cam lòng, tức giận gõ cửa mấy cái:
– Nếu tôi chết rồi thì phải làm sao đây?
Giang Phảng trả lời qua cánh cửa:
– Nếu anh chết, vậy chứng minh người bạn kia của tôi không đủ tận tâm với anh.
Nam Chu đã thức giấc, đang ngồi trên giường tiếp tục ngơ ngác, cậu chậm rì rì tiêu hóa bữa yến tiệc của dã thú tối qua.
Giang Phảng ngồi xuống bên giường, xoa mái tóc cậu:
– Còn đau không?
Nam Chu nghiêng người sang, gật đầu:
– Ừ, hơi đau, nhưng cũng rất thoải mái.
Cảm ơn anh.
Trái tim cảm nhận được vị ngọt, Giang Phảng cúi người xuống gạt tóc mai Nam Chu, tặng cậu một nụ hôn.
Nam Chu nghiêng người sang, hôn anh một cái, có qua có lại.
Quấn lấy Nam Chu một hồi, Giang Phảng mới chậm rãi cởi áo của mình.
Đây là lần đầu tiên anh cởi áo trước mặt Nam Chu sau khi bước vào thế giới kỳ ảo này.
Anh để lộ bộ ngực trần của mình.
Ở vị trí trái tim của anh khắc một trận pháp phức tạp.
Trận pháp này dùng dao khắc thẳng lên, có thể nhìn thấy vết dao mơ hồ.
Nhờ liên kết với máu thịt cho nên mới có thể duy trì thế giới này vận hành mượt đến vậy.
Nam Chu ngạc nhiên vươn tay vuốt ve vết thương này, không hiểu nó từ đâu ra.
Giang Phảng nói:
– Cần máu của em mới có thể phá giải thuật này.
Em có đồng ý không?
Nam Chu nghĩ một lát:
– Vì giải thuật nên anh mới ở với tôi sao.
Giang Phảng là “Thần” của Vườn Địa Đàng, Nam Chu suy luận như vậy cũng hợp tình hợp lý.
– Không phải.
– Giang Phảng thản nhiên đáp – Chúng ta đã ở bên nhau rồi nên mới có thuật pháp này.
Nghe vậy, Nam Chu không do dự gì nhiều, đặt ngón tay lên răng, dùng sức cắn.
Da cậu bị cứa rách, chút máu tươi trào ra.
Nhưng bàn tay cậu chưa kịp vươn tới đã bị Giang Phảng khẽ nắm lấy.
– Đợi đã.
– Giang Phảng nói – Chúng ta đến bên cửa sổ.
Chắc hẳn bây giờ đã sắp đến lúc rồi.
Dứt lời, anh bế ngang người Nam Chu lên, đi đến bên cửa sổ, ra hiệu cho cậu dùng tay kia kéo rèm ra.
Soạt một tiếng, rèm cửa trượt trên thanh, cả đất trời hiện ra trước mắt Nam Chu.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng trời, tuyết đan thành một chiếc lưới mềm mại, trắng xóa và mông lung giữa đất trời tĩnh mịch.
Giang Phảng cụp mi, khẽ nói:
– Em đã từng nói, muốn nhìn thấy tuyết rơi.
Nam Chu ngẩng đầu nhìn Giang Phảng.
Hai người đều lặng thinh.
Nam Chu khẽ đặt ngón tay dính máu lên trái tim Giang Phảng.
Nguyên Minh Thanh đứng bên ngoài chợt cảm thấy chóng mặt, đầu đập mạnh lên cửa.
Đợi khi tất cả sự vật trước mắt anh ta tập trung lần nữa, anh ta đã quay về khách sạn trước khi xảy ra tất cả mọi chuyện.
Đường Tống vẫn còn ở bên cạnh.
Đường Tống bị giết, số liệu linh hồn sứt mẻ của anh ta cùng trở về cơ thể.
Anh ta nhìn Nguyên Minh Thanh, mấp máy môi nhưng đã chẳng thể nói được gì.
Nguyên Minh Thanh cố chống đỡ cơ thể mềm nhũn, vươn tay ra.
Ngay sau đó, Đường Tống hóa thành một luồng số liệu, một lần nữa biến mất trước mắt Nguyên Minh Thanh.
Bàn tay Nguyên Minh Thanh chỉ quơ vào không khí.
Anh ta còn chưa kịp bi thương, chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng va chạm nặng nề, giống như có vật nặng mềm mại bị quăng lên cửa.
Tiếng đánh nhau?
Người đến giết mình đang ở ngoài cửa ư?
Nguyên Minh Thanh lập tức nhớ tới thông tin mà Giang Phảng truyền đạt với mình.
“Nếu như anh chết, vậy chứng minh người bạn kia của tôi không đủ tận tâm với anh.”
Có người đang giúp mình sao?
Trạng thái cơ thể của Nguyên Minh Thanh vô cùng bất ổn, vừa mới ngồi dậy đã choáng váng.
Với trạng thái cơ thể của anh ta, ngủ lâu như vậy mà bây giờ vẫn có thể đối phó được với quân địch mới lạ đấy!!
Anh ta chống lên tường, lảo đảo bước đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi.
Đang định nhảy ra khỏi cửa sổ thì cửa phòng bị đập văng từ ngoài.
Thứ đập văng cửa phòng là một con rối màu trắng cao gần bằng người, trông dáng vẻ có chút buồn cười.
Nhìn thấy con rối này, Nguyên Minh Thanh biết ngay “người bạn” mà Giang Phảng nhắc tới là ai.
…Dịch Thủy Ca!
Song, người muốn giết anh ta có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Nguyên Minh Thanh trắng bệch, suy nghĩ nhanh như chớp rồi hét lên:
– Ở chỗ tôi có camera, không muốn bị quay mặt để lộ thân phận của mấy người trước mặt khán giả thì mau cút đi!
Nghe thấy lời này, quả nhiên ba người chơi thuộc không gian đa chiều tới săn người chợt dừng bước.
Bởi vì nhà sản xuất đã thống nhất hủy bỏ khả năng nhìn thấy camera của bọn họ.
Bọn họ không biết Nguyên Minh Thanh nói thật hay giả.
Nắm bắt thời cơ bọn họ do dự, Nguyên Minh Thanh nhìn mặt đất cách ba tầng lầu, cắn răng nhảy xuống.
Một giây sau, trong đầu ba người chơi thuộc không gian đa chiều vang lên âm thanh rống giận:
“Ngu si, cậu ta đã sớm mất quyền khống chế camera rồi.”
Bấy giờ bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, nhưng bảy tám con rối rách nát đứng dậy, bao vây trước sau, nhào vào bọn họ!
Những con rối này không biết đau, cũng không biết chết, trừ phi xé thành mảnh nhỏ, bằng không chúng sẽ còn sống mãi.
Ba người bị đống cao da chó này quấn lấy vô cùng bực bội.
Một người mắng:
– Không thể khiến anh ta cưỡng chế log out sao?
Một người khác bị hai con rối vây trước sau, anh ta vung đao chém bay đầu nó, quay người tức giận nói:
– Anh bị ngu à? Số liệu sinh mệnh của chúng ta đã được truyền tới đây, nơi đây chính là một không gian khép kín, nói log out là log out được sao?
Quan trọng hơn, chẳng ai ngờ được người không gian đa chiều sẽ lựa chọn phản bội, gia nhập vào người chơi của thế giới này.
Trong lúc Nguyên Minh Thanh đang trốn tránh truy sát.
Tại khách sạn, nghe Nam Chu và Giang Phảng thuật lại kế hoạch một lần, Lý Ngân Hàng cùng với rất nhiều khán giả không hiểu gì bấy giờ mới ngớ ra.
Giang Phảng xin lỗi cô:
– Xin lỗi vì đã không nói trước với cô.
Lý Ngân Hàng không cảm thấy chuyện này có gì xúc phạm mình.
Cô biết rõ bản thân mình có tài cán gì, bọn họ khép ký ức của cô lại mới là cách vẹn toàn.
Nếu không làm thế, sợ rằng cô không thể lừa được Adam ngay vòng đầu tiên.
Cô chỉ có hơi lo lắng:
– Chẳng phải chúng ta đã đồng ý với Nam Sơn phải để vị trí trống cho bọn họ ư?
– Làm vậy để bảo vệ bọn họ.
Lúc này, tinh thần Nam Chu đã hoàn toàn hồi phục.
Cậu vừa giải thích, vừa đứng dậy khỏi giường, nhưng khi đứng dậy, tư thế của cậu hơi cứng ngắc.
Cậu chấm chân xuống đất, cần chút thời gian để thích ứng mới đứng lên một cách tự nhiên:
– Từ khi cậu ấy nói muốn gia nhập chúng ta, sợ rằng cũng đã bị nhà sản xuất Vạn Vật Hấp Dẫn theo dõi.
Giang Phảng bổ sung:
– So với việc bị người khác tính kế hại chết, không bằng từ bỏ nguyện vọng giữ lại mạng cho mình.
Dù sao chúng ta cũng không biết được phía trò chơi có thể giúp chúng ta hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của mình không.
Trước khi trò chơi kết thúc, còn sống thì sẽ có hi vọng nhiều hơn chết đi.
Lý Ngân Hàng nghĩ cũng phải.
Sau khi tính toán qua thế cục trước mắt, cô đang muốn hỏi tường tận kế hoạch tiếp theo, chợt nghe thấy trong cơ thể truyền ra tiếng “két két” khe khẽ.
Lý Ngân Hàng sững người.
Chờ khi cô nghĩ ra nguồn gốc của âm thanh này, lập tức “ối” một tiếng, nhanh chóng mở ô vật phẩm đã lâu không sờ tới.
Nam Cực Tinh chui ra, bộ lông đen vàng của nó xù lên, tức giận nhục mạ một tràng “chít chít chít” với ba người, đồng thời hai chiếc vuốt trước ngắn củn với tất cả những món đồ nó có thể với trên tủ đầu giường ném vào người bọn họ.
Nếu nó mà biết nói tiếng người thì bây giờ nó muốn mắng khó nghe bao nhiêu có khó nghe bấy nhiêu.
Khó khăn lắm Lý Ngân Hàng mới dùng một quả táo dỗ dành Nam Cực Tinh đã đói tới mức xù lông, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.
Tiếng gõ cửa như sấm rền vang lên bên cửa.
Giang Phảng đứng dậy, xác nhận khách đến qua mắt mèo, mỉm cười mở cửa.
Nguyên Minh Thanh chật vật chen vào, mệt đến mức không nói được nên lời, chỉ chống đầu gối thở hồng hộc.
Trước khi bị Lập Phương Chu gài bẫy, thông qua thông tin tình báo, Nguyên Minh Thanh nắm trong lòng bàn tay điểm Lập Phương Chu đang ở, cho nên anh ta chạy thẳng đến đây, giờ đã như nỏ mạnh hết đà.
Và Giang Phảng chỉ dùng hai câu nói có thể khiến cho Nguyên Minh Thanh còn chưa ổn định nhịp thở, huyết áp đã tăng lên một tầng cao mới.
– Đến rồi à?
– Còn sống hả?
Nguyên Minh Thanh không còn sức lực để trừng anh.
… Đây chính là… món quà mà Giang Phảng muốn tặng anh ta ư?
Giang Phảng cố ý căn khoảng thời gian chênh lệch như vậy chỉ để đẩy thế cục đến mức anh chết tôi sống thôi sao?
Chỉ cần chắc chắn Nguyên Minh Thanh không thể tiếp tục tồn tại ở trò chơi này, gặp phải truy sát, đến bước đường cùng, anh ta nhất định sẽ tới tìm bọn họ.
Giang Phảng vỗ vai anh ta:
– Đợi anh thở ổn rồi, thì kể câu chuyện liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn cho chúng tôi nghe đi.
Hết chương 208
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...