***
Đùa cái gì vậy chứ?
Ép buộc bản thân không suy nghĩ đến điều xui xẻo, Chamras ổn định trận tuyến, trước khi Nam Chu phá vỡ hết cửa kính ở tầng một, gã cố ý ghi nhớ hình dáng Nam Chu, sau đó chui ra khỏi gương của một căn phòng, hóa thành thực thể.
Gã rón rén mở cửa ra, rồi thuận tay đóng lại.
Gã khá quen thuộc với động tác đột nhập thế này.
Nhưng mà rốt cuộc mấy người Nam Chu đã đi đâu rồi?
Sau khi cửa kính trên hành lang của cả ba tầng đều vỡ vụn, trên dưới cả khách sạn đều trống trải, nhìn thấu từ trên xuống dưới.
Bọn họ có thể trốn ở đâu được cơ chứ?
Chamras cầm con dao, bước đi chậm rì.
Gã không ngừng thay đổi góc nhìn, xem qua từng phòng.
Gã liên tục bị ảnh hưởng bởi định luật, bị ép thay đổi góc nhìn đến đống kính vỡ trong bồn hoa nhiệt đới dưới tầng một.
Qua mấy lần thay đổi thất bại, Chamras bực tức chỉ muốn chửi người.
Ngay giây phút đôi mắt Chamras sắp trào lệ máu, ngọn lửa tàn bạo bốc lên quanh người thì một bàn tay tựa ma quỷ vươn từ sau tới, bóp thẳng vào yết hầu lạnh băng của gã.
Chamras đứng hình, không thể cử động, luồng máu đã nguội lạnh xộc thẳng lên đầu gã.
Chamras đã từng làm sinh vật một khoảng thời gian dài.
Gã không cảm thấy bản thân đã chết.
Bởi vậy, khi tính mạng bị uy hiếp, vậy mà một con quỷ như gã lại có thể sợ hãi đến mức chẳng thể phát ra âm thanh.
Nam Chu lẳng lặng đứng sau lưng gã, ngón tay lành lạnh lướt qua làn da trên cổ, khiến gã tự dưng nổi hết cả da gà:
– Mày ở đây à?
Dứt lời, Chamras cảm thấy cổ mình chợt nhói lên một cái, đầu gã xoay về phía sau với tư thế khó hiểu, mặt đối mặt với Nam Chu trong khi cơ thể vẫn quay lưng với cậu.
Nam Chu cao hơn gã một chút nhưng mảnh dẻ hơn nhiều.
Cậu nâng gò má Chamras bị xoay 180 độ lên, vươn tay khẽ vỗ vỗ.
Chamras sợ hãi tan đi, trốn vào trong gương, thở hồng hộc.
Chamras hoảng loạn chạy trốn, Nam Chu quay sang nói với Giang Phảng:
– Làm thế đáng sợ lắm à?
Trong mắt Giang Phảng, nhóc người giấy nhà mình đang đòi tuyên dương.
Anh cười nói:
– Rất đáng yêu.
Vì thế, Nam Chu tự cho rằng mình còn chưa đủ đáng sợ.
Cậu phá vỡ tủ kính cứu hỏa, chế tạo chất dẫn mới tiếp tục phân tán sức mạnh của Chamras, đồng thời rút chiếc rìu thoát hiểm màu đỏ cán dài ra.
Cậu lật ngược rìu lại, kéo lê lưỡi rìu trên sàn nhà.
Kéo đến đâu, vụn gỗ bay đến đó, âm thanh ghê người.
Tiếng vật sắc nhọn ma sát với sàn nhà vang vọng trong hành lang khép kín càng thêm đáng sợ.
Chamras trốn trong chiếc gương của căn phòng không người, nghe Nam Chu nói bằng giọng bình tĩnh cứng ngắc của mình:
– Thưa anh bóng đen, anh ở đâu đấy nhỉ?
– Anh này, chúng ta nói chuyện tí đi.
– Anh ra tìm tôi đi nào.
– Hay là tôi đi tìm anh nhé?
Chamras: Ở đâu ra cái thằng tâm thần thế này?
Gã sờ phần gáy ớn lạnh, xương cổ vẫn còn cảm xúc kỳ quái khi bị vặn gãy.
Gặp phải màn tấn công kia, cuối cùng Chamras cũng có thể chắc chắn, cảm giác suy yếu và đau đớn không phải mình tưởng tượng.
Gã thực sự đã suy yếu đi nhiều.
Tình hình hiện nay đối với Chamras mà nói thì hoàn toàn rơi vào thế khó.
Bây giờ đã không còn trên cơ, đối với người am hiểu dựa vào lợi thế và né tránh tấn công như gã thì đương nhiên sẽ muốn rời khỏi vùng đất thị phi này, lần tới có cơ hội sẽ so găng sau.
Đáng tiếc, gã không đi nổi nữa rồi.
Khách sạn là điểm trung tâm của giáng đầu, là nơi bắt nguồn của tất cả.
Gốc của gã cắm rễ ở tâm “khách sạn” của hình tròn.
Nói cách khác, bản thân gã đang bị giáng đầu trói buộc trong vùng đất quỷ dị này.
Bản thân gã bị luyện chế thành giáng đầu, không thể kêu gọi chủ nhân mang mình thoát khỏi đây.
Chamras còn chưa rút ra được manh mối trong dòng suy nghĩ rối loạn của bản thân, chợt nghe thấy âm thanh khiến sống lưng gã phát lạnh.
Tất cả chìa khóa dự phòng của các phòng đều đặt ở quầy, do một người bảo quản.
Bây giờ ngoài quầy không có ai, cho nên Nam Chu có thể dễ dàng lấy được vòng chìa khóa.
Cậu treo vòng chìa khóa chế tạo từ đồng thau trên tay, chậm rãi đi quanh một vòng.
Leng keng…
Leng keng…
Trên hành lang yên tĩnh văng vẳng tiếng lanh lảnh của chìa khóa va vào nhau, âm thanh trong trẻo êm tai ấy rơi vào trong tai Chamras lại thành tiếng ồn ào khiến gã nổi da gà.
Trùng hợp làm sao, Nam Chu cũng bước tới tầng hai nơi gã đang náu mình, đứng cách căn phòng 201 ba bước, tìm được chiếc chìa khóa chính xác.
… Cạch.
Chamras cảm thấy chiếc chìa khóa này như đâm thẳng vào não gã.
Nam Chu lịch sự gõ cửa:
– Anh có đó không? Tôi vào nhé.
Một giây sau câu nói nhẹ nhàng này, âm thanh đập vỡ mặt gương phòng tắm vang lên loảng xoảng tựa sấm rền, Chamras trong gương sợ hãi run rẩy.
Gã vô cùng bất an và kinh hãi, bấy giờ gã mới hoàn toàn hiện ra, không thể tiếp tục thế này được.
Gã đến đây để giết người.
Bây giờ vẫn còn một người một sóc chạy được ra bên ngoài, nếu cứ tiếp tục chậm trễ ở đây, lỡ như bị bọn họ phát hiện ra chỗ đặt giáng đầu…
Trước khi đến, ngài Sompa đã cường điệu nói chuyện với gã qua thành hũ, chỉ được thành công, không được thất bại.
Cái mạng của gã đang nằm trọn trong lòng bàn tay ngài Sompa, nếu bản thân thất bại, ngài nhất định sẽ không tha cho gã!
Chamras quyết tâm!
Gã không tin một người chết đã chẳng còn gì để mất như gã mà phải sợ một người sống sờ sờ như Nam Chu?
Ngay giây phút gã quyết tâm, từ những mảnh gương vỡ rải rác trên sàn nhà do Nam Chu vừa đánh vỡ, xuất hiện vô số vật chất màu đen rục rịch chuyển động, uyển chuyển bò ra ngoài, hình thành một cái vòi đen to, mấp máy như con rắn, trườn đi.
Quả nhiên, thanh niên tóc đen và tóc bạc đều đang ở trên hành lang.
Tóc đen đang cúi đầu mở cửa một căn phòng khóa, tóc bạc đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cậu ta…
Không ai chú ý đến gã cả.
Cái xúc tu đen ngòm ẩn mình trong bóng tối, men theo chân tường, chuyển động như con rắn.
Khi hai người Nam Chu bước vào căn phòng 202, Chamras ẩn náu bên cửa dàn quân đợi địch, đã chuẩn bị hết thảy để giết chết Nam Chu.
Lòng báo thù của Chamras rất mạnh.
Ban nãy Nam Chu đã bẻ gãy cổ gã, vậy thì gã sẽ có qua có lại, ngay khi Nam Chu bước ra gã sẽ vặn gãy cổ cậu ngay.
Mặc dù không thể dày vò người ta đến chết, không phù hợp với mỹ học của gã, nhưng bây giờ gã chẳng thể quan tâm nhiều đến vậy.
(Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội.
Chamras đứng bên cửa, suy nghĩ về rất nhiều kế hoạch, nghĩ tới vô số hình ảnh Nam Chu khi chết.
Cho tới khi thời gian dần trôi qua, gã mới nhận ra có gì đó bất thường.
Giang Phảng và Nam Chu vẫn ở bên trong, không hề ra ngoài.
Trong phòng cũng không vọng ra tiếng gương vỡ.
Cánh cửa phòng 202 mở rộng, đèn đuốc tối om không có ánh sáng, chẳng khác nào vực sâu không đáy.
Nhìn vào trong không gian tối tăm kia, mồ hôi lạnh của Chamras tuôn như suối.
Bọn họ đi đâu rồi?
Bọn họ có còn ở đây không?
Lẽ nào thanh niên tóc đen kia đang núp sau cánh cửa lặng lẽ nhìn trộm mình?
Chamras cứng người bên cửa.
Gã cẩn thận phân ra một phần tinh thần, di chuyển vào chất dẫn phản xạ trong phòng 202, muốn xem tình hình trong phòng thế nào.
Ai ngờ, gã vừa xuất hiện trong gương phòng tắm đã thấy thanh niên tóc bạc khoanh tay đứng trước gương, mặt mày tươi cười, dường như đã sớm biết gã sẽ đến.
Bị giật mình, Chamras không dám ở lâu, vội vàng rút lui…
Ngay lúc gã muốn thoát khỏi căn phòng, một màn khủng bố bất ngờ xuất hiện.
Một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi phòng 202, dùng sức túm chặt khung cửa.
Nam Chu từ từ ló đầu ra khỏi cánh cửa, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn chằm chằm gã.
Song nhìn thấy cậu, Chamras như thể gặp phải một con ác quỷ.
Chamras tưởng rằng không ai hay biết hành tung của mình, nhưng Nam Chu nhạy bén đã phát hiện ra bóng đen chuyển động trong góc tối.
Cậu ló đầu ra khỏi cửa, khẽ nói với xúc tu đã lùi về sau ba bốn bước:
– Bắt được anh rồi.
Đối diện với nỗi sợ hãi, Chamras không lựa chọn lùi bước.
Ngược lại, sự thô bạo trong gã lập tức dâng lên.
Sợ cái con khỉ!
Không thể ra tay bất ngờ vậy thì đánh trực diện luôn đi!
Rõ ràng đây phải là địa bàn, là sân nhà của gã mới đúng.
Muốn giết gã hả? Không dễ thế đâu?
Chỉ suy nghĩ thoáng qua, cả nghìn mảnh kính vỡ ùa ra vô số sương đen, nó đan thành dây mây leo thẳng lên, đồng loạt xông vào tầng hai.
Giết chết nó!
Bấy giờ trong lòng Chamras chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Giết chết nó!
Một lượng lớn xúc tu đen ngòm xô nhau bao trùm hoàn toàn lên người Nam Chu.
Ngay cả trên lưỡi dao găm có thể phản xạ lại cũng không ngừng trào ra vật chất màu đen, tựa con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay cậu.
Chamras dùng xúc tu bóng đen chắp vá thành một cơ thể đen ngòm gần giống vóc dáng của gã đứng cách đó không xa, chờ đợi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chết thảm hại của Nam Chu.
Tưởng tượng hình ảnh Nam Chu bị xé thành từng mảnh nhỏ, trong lòng gã vui lắm.
Nhưng tưởng tượng vui vẻ ấy đã tan thành mây khói cùng với từng đoạn xúc tu bay tứ tán và biến mất trong không trung.
Chamras gần như dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình, cùng lúc đó, gã cảm thấy cơ thể nhận được sự đau đớn chân thật trước giờ chưa từng có.
Nam Chu vung con dao găm nhỏ bé nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Ánh sáng trắng vụt lên, xẻ dọc chiếc bóng đen từ giữa.
Bóng ảnh bắn tung tóe.
Một chiếc xúc tu khác rục rịch định cướp đi vũ khí của Nam Chu nhưng bị cậu xoay tay ghim trên tường.
Cậu nhanh chóng chuyển dao găm sang tay kia, chém loạn xạ chiếc xúc tu như chém hoa quả.
Chamras khó nén đau đớn, gã gục xuống đất.
Mỗi chiếc bóng đen đều là cơ thể của gã.
Năng lực của gã đã bị chính gã lạm dụng đến cực hạn.
Bây giờ cơn đau đớn trên từng cái bóng phân thân truyền tới cơ thể gã một cách chân thực.
Chamras yếu đến mức còn không thể chủ động dịch chuyển vào trong gương.
Chamras khó khăn chuyển động cơ thể, định chạm vào mặt gương trước khi Nam Chu kết thúc màn chiến đấu.
Cho dù chỉ là một mảnh kính vỡ cũng được.
Chưa bao giờ gã khát vọng trốn vào trong chỗ tối giống một con dòi như lúc này.
Chamras vặn vẹo trên mặt đất bò về phía phòng 201 trong cơn đau đớn toàn thân bị rạch nát.
Còn một chút nữa….
Một chút nữa thôi…
Nhưng, ngay khi gã sắp bò vào trong phòng 201, một cánh tay túm lấy chân gã từ phía sau, ngăn cản động tác của gã.
Toàn thân Chamras lạnh lẽo, khuôn mặt chết lặng nhìn về phía sau.
Nam Chu nghiêng đầu, bình tĩnh nói:
– Xin chào anh.
***
Nam Cực Tinh chạy như bay trên đường phố không người, móng vuốt chạm đất thoăn thoắt như ảo ảnh.
Nó vừa chạy vừa nhanh nhẹn nhìn khắp xung quanh.
Trong cửa tủ kính bên cạnh, một con “Nam Cực Tinh” há to miệng, cắn về phía cổ họng của Nam Cực Tinh.
Nó chẳng thèm để ý, cúi người xoay 90 độ, nhanh chóng rẽ vào một con đường khác.
Nó không thể dừng lại.
Một đàn sóc đen nghìn nghịt đang đuổi theo ngay phía sau nó.
Vô số con sóc lăn lộn, gào rít, tựa như cơn sóng sống động thèm khát thịt người trong đường phố vắng lặng.
Bất cứ vật sống nào rơi vào bên trong đều bị nuốt gọn.
Chít… Chít…
Tiếng kêu của sóc bay vang vọng thảm thiết trong đường phố đêm khuya.
Dưới ánh trăng quái dị mang màu máu, Nam Cực Tinh lao lên cây cầu vượt không người.
Nó nhảy lên lan can đồng hoen rỉ, cúi đầu nhìn thành thị vô cùng rộng lớn so với cơ thể bé nhỏ của nó.
Nó đã nhận nhiệm vụ của Nam Chu, cho nên phương hướng nó chạy và tìm kiếm không phải vô căn cứ.
Thính lực Nam Cực Tinh rất siêu việt.
Nó có thể nghe thấy ngoài tiếng chít chít truy sát ra còn có một âm thanh tồn tại trong không gian khép kín này.
Cho nên nó mới tìm đến đây.
Nam Cực Tinh dỏng đôi tai lông xù lên như hai cái ăng ten, chuyển động xung quanh, tìm kiếm tín hiệu.
… Đây rồi.
Sắp đến rồi.
Song, trước cơ hội một bước là nguy cơ mất mạng.
Nam Cực Tinh vừa dừng lại, biển sóc lập tức tới gần nó.
Mấy con “Nam Cực Tinh” đi đầu há to miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, không hề do dự xung trận nhào về phía Nam Cực Tinh!
Nam Cực Tinh không né tránh.
Hay nói chính xác hơn, nó không định né tránh.
Dưới ánh trăng, Nam Cực Tinh chợt biến to đầu, há miệng lớn nuốt sạch biển sóc nhào vào nó.
… Hoan nghênh tới nhà.
Vô số bóng sóc bay không kịp phanh lại đâm thẳng vào trong miệng nó, tử vong ngay tại chỗ, tan ra như mây.
Chỉ trong nháy mắt, có đến bảy tám con sóc chết trong miệng Nam Cực Tinh.
Tất nhiên những con sóc khác không có bản lĩnh này, nhất thời đều trợn tròn mắt.
Bản năng sợ chết của sinh vật khiến bọn nó chần chừ.
Ngay khi bọn sóc đang chần chừ, Nam Cực Tinh cũng đã đợi được nguồn gốc của âm thanh đang đến gần cầu vượt.
Một chiếc xe tải chở rác đang lao nhanh trong đêm khuya.
Nó là vật thể có trạng thái chuyển động bất thường duy nhất trong không gian bao phủ bởi giáng đầu khép kín và tĩnh mịch này.
Tốc độ xe phải lên tới 100 km/h.
Phía sau là nhóm sóc bay như hổ rình mồi đang chầu chực một cơ hội lấy mạng Nam Cực Tinh.
Nam Cực Tinh nhất định phải nhảy xuống chiếc xe khi nó ngang qua.
Chỉ cần bỏ lỡ, nó sẽ rơi vào trong cảnh đường cùng.
Nam Cực Tinh hơi căng thẳng.
Bốn vuốt của nó cọ trên thành lan can vang lên tiếng soạt soạt khe khẽ, khiến vụn rỉ sét đỏ sậm rơi lả tả.
Khoảnh khắc đèn xe chói mắt đến gần cầu vượt, Nam Cực Tinh nhắm chuẩn thời cơ, thả người phi xuống.
Gần như cùng lúc ấy, một con “Nam Cực Tinh” cũng nhảy lên cắn vào đầu Nam Cực Tinh.
Đáng tiếc nó chỉ cắn vào không khí.
Nam Cực Tinh nhảy lệch một chút.
Cũng may nó kịp thời dang rộng màng cánh, hoàn thành một đoạn lượn ngắn, lộn nhào vào trong xe.
Nó không may mắn lắm, quán tính khiến nó đâm vào một chiếc thùng giấy, choáng mất mấy giây.
Nó nằm dựa vào một túi rác mềm mại, một lúc lâu sau mới dần ổn.
Khi nó phải vất vả lắm mới chậm rãi hoàn hồn, xe rác lại xuyên qua một cây cầu vượt.
Nó rũ lông, chuẩn bị đứng dậy xem xét tình huống.
Nhưng nó vừa đứng vững trên túi rác, chợt cảm thấy một luồng gió lạnh ập tới từ phía sau.
Tốc độ quá nhanh, Nam Cực Tinh không kịp né tránh, chỉ kịp quay nửa đầu nhìn thấy một bàn chân đáp xuống đây.
Nó còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bắn cái “pốc” vào khe hở giữa những túi rác.
Nam Cực Tinh: …
Thiệu Minh Triết nhảy xuống từ một cây cầu vượt.
Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy có mười bảy, mười tám “Thiệu Minh Triết” đang đứng trên lan can cầu vượt, nhìn chằm chằm hắn với khuôn mặt oán độc.
Mũ và tóc giả của Thiệu Minh Triết đã rơi trong lúc chạy trốn rồi.
Quần áo dày dặn của anh ta cũng đã bị xé rách tươm trong quá trình bị truy sát, nửa người dưới còn nguyên vẹn, hắn dứt khoát cởi trần nửa người trên để lộ cơ bắp rắn chắc.
Chỉ có khẩu trang vẫn còn che nửa gương mặt dưới của hắn.
Mái tóc vàng xinh đẹp của hắn bay theo hướng gió trên chiếc xe tải đang di chuyển với tốc độ cao.
Hắn không hề chú ý đến sự tồn tại của Nam Cực Tinh, linh hoạt nhảy trên nóc xe tải mà chẳng hề sợ hãi, một tay nắm chặt gương chiếu hậu bên phía ghế lái, ló đầu nhìn vào trong xe.
Qua mái tóc vàng tung bay, hắn nhìn thấy gương mặt của lái xe.
Lái xe trợn trắng mắt giống như tượng gỗ, bị khống chế điều khiển xe vòng vòng quanh thành phố.
Thiệu Minh Triết đã chú ý tới chiếc xe này từ lâu, chẳng qua tốc độ 100 km/h quá nhanh, hại hắn mất đi hai cơ hội.
Hắn đuổi theo rất lâu, may mà đuổi kịp.
Ở trong buồng lái đặt hai chiếc hũ.
Chiếc hũ này khác với chiếc hũ gốm vàng quăng dưới biến.
Trên hai chiếc hũ mới khắc kín những bùa chú đen ngòm khiến người ta buồn nôn.
Thiệu Minh Triết chẳng mấy khi tham gia vào thảo luận về giáng đầu giữa Nam Chu và Giang Phảng, nhưng tai hắn rất thính.
Hắn lăn vào trong buồng lái, giẫm lên chân lái xe, xoay người vào ghế phụ.
Hắn cúi người ôm một chiếc hũ trong đó lên, nghiên cứu một hồi lâu, thuận tay cầm vật trang sức bằng kim loại treo trên xe rạch mạnh hai đường lên bùa chú trên vò, phá vỡ kết cấu của nó trên phương diện vật lý.
Xong một việc, hắn đang định ôm chiếc hũ khác lên.
Bỗng, một con vật nhỏ bất thình lình nhảy vào trong xe, nó vung móng vuốt lên phá vỡ bùa giáng đầu trên chiếc hũ trong tay hắn.
Khi nhìn vào Nam Cực Tinh đột ngột lao vào trong xe, sắc mặt Thiệu Minh Triết chợt thay đổi.
Lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên cảm xúc quá mức rõ ràng.
– Mày…
Không may thay, giáng đầu mà Nam Cực Tinh vừa mới phá hỏng thuộc về lái xe chở rác.
Giáng đầu được giải, cơ thể lái xe lập tức mềm xụi, mất đi ý thức.
Chiếc xe đang lao với tốc độ cao chợt mất khống chế, bắt đầu đánh võng trên đường.
Thiệu Minh Triết không kịp quan tâm đến chuyện này, hắn vội nhấc tay định bắt lấy Nam Cực Tinh, không ngờ bất cẩn chạm phải vô lăng, chiếc xe lập tức mất khống chế lao về bên trái.
Bánh xe phát ra tiếng kêu kỳ quái, hướng thẳng về phía cây ven đường.
Thiệu Minh Triết đẩy lái xe ra, đạp mạnh vào chân phanh.
Trong nhiệm vụ của trò chơi lần trước hắn đã được dạy lái xe.
Chiếc xe kịp thời dừng lại trước một cây cổ thụ chọc trời ngay khi sắp sửa đổ lật.
May mà không xảy ra tai nạn.
Song, khi Thiệu Minh Triết quay đầu nhìn về phía ghế phụ đã không còn thấy con sóc bay nho nhỏ ban nãy đâu nữa.
Hắn vội vàng xuống xe, nhìn quanh quất trong đêm khuya, vẫn không nhìn thấy bóng dáng nó.
Trong lúc bực dọc, Thiệu Minh Triết kéo chiếc khẩu trang cản trở tầm nhìn xuống, cẩn thận tìm kiếm kỹ lưỡng.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, ngay cả dây khẩu trang trên tai hắn cũng đứt ra.
Hình tam giác vàng trên trán và các gạch vàng trên mặt, bao gồm cả những đường vằn màu vàng rất nhỏ trên cơ thể hắn hoàn toàn trùng khớp với Nam Cực Tinh.
Thiệu Minh Triết mang theo khuôn mặt hoang mang đứng sau chiếc xe còn chưa hết xả khói, rũ mày trầm tư, tay siết lại thành nắm đấm.
Hắn biết, hắn luôn tìm kiếm một con sóc bay như vậy.
… Nó đi đâu mất rồi.
Hết chương 180
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...