***
Ngu Thoái Tư ăn chút bánh mì lót dạ.
Sau đó, vào đúng giờ làm nhiệm vụ, Trần Túc Phong bế anh ta lên giường trẻ con.
Anh ta còn phải làm nhiệm vụ ngủ trưa.
Đợi khi Trần Túc Phong quay lại, mọi người vẫn đứng tránh xa bàn ăn, sợ rằng chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút thôi là sẽ không khống chế được phản ứng sinh lý của mình.
– Cái đĩa đồ… – Trần Túc Phong suýt nữa thì nói ra lời trong lòng mình.
Cậu ta kịp thời dừng lại, vội ho một tiếng che giấu lời nói:
– Đồ ăn này làm thế nào bây giờ?
Giang Phảng cười ôn hòa:
– Để tôi làm vài món.
Anh đi tới phòng bếp, chọn mấy món ăn dễ chế biến:
– Cà tím nhồi thịt, đậu phụ mapo, khoai tây thái sợi, canh tôm rong biển, thêm cơm nữa được không?
Mọi người đều không có ý kiến gì khác.
Giang Phảng gật đầu với Nam Chu, ra hiệu cho cậu vào giúp đỡ, thuận mắt liếc nhìn bàn đồ ăn có vẻ như tập trung đủ cả bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học bên trong.
Anh dặn Nam Chu:
– Bê cái nồi vào đây rửa đi nấu canh.
Cửa bếp vừa đóng lại, bầu không khí ngưng trệ cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Tiếng nước vang lên trong sự im lặng của hai người, có cảm giác ấm áp khó nói thành lời.
Hôm nay, vì bữa cơm này mà Nam Chu đã lôi hết kỹ năng của bản thân ra, bởi vậy cậu có chút chán nản với kết quả trước mắt.
Nam Chu nói:
– Ở nhà tôi vẫn luôn là người nấu ăn.
Giang Phảng im lặng một lát mới nói:
– Tình thân thật vĩ đại.
Nam Chu:
– Cho dù tôi có nấu thành thế nào, bọn họ đều sẽ ăn.
Giang Phảng dừng động tác rửa nồi lại, nghiêng đầu qua nhìn cậu:
– Nhớ nhà rồi à?
Nam Chu lắc đầu, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc nhớ nhung đặc biệt nào.
Giang Phảng chợt lên tiếng:
– Cho tôi nếm thử một miếng cánh gà.
Nam Chu sững người, định đưa đũa cho anh nhưng lại phát hiện hai tay anh đều dính nước, ngón tay đặt trên bồn rửa đang nhỏ từng giọt tí tách.
Vì thế Nam Chu rất tự nhiên gắp một miếng thịt cánh gà màu xanh đưa vào trong miệng anh.
Giang Phảng bình tĩnh tiếp nhận miếng gà đút tới miệng này.
Cũng được.
Chín rồi.
– Lần sau đừng cho nhiều đường với nước ngọt quá, sẽ khó rửa nồi.
– Giang Phảng khẽ dừng lại, bắt chước theo xưng hô của Lý Ngân Hàng, – Anh Nam…
Nam Chu khẽ nhíu mày, sửa lại:
– Anh lớn hơn tôi, không thể gọi tôi là anh.
Giang Phảng thoáng giật mình:
– Cô Lý cũng gọi như vậy mà.
Nam Chu có vẻ vô cùng cố chấp ở một số chi tiết nào đó:
– Không được.
Anh lớn hơn tôi.
Giang Phảng lấy một chiếc đĩa mới từ trên giá xuống, lau sạch bóng, trong mắt cũng ánh lên tia sáng:
– Vậy hay là cậu gọi tôi đi?
– Được.
– Nam Chu ngoan ngoãn đồng ý.
Cậu lạnh lùng mở miệng – Anh Phảng…
Giang Phảng khẽ “ừ”, khóe môi hơi cong lên:
– Để anh Phảng làm bánh ngọt cho cậu nhé.
Ánh mắt luôn tĩnh lặng như giếng cổ của Nam Chu bỗng dưng sáng lấp lánh:
– Ở đây có thể làm à?
Giang Phảng mở tủ lạnh, lần lượt kiểm tra nguyên liệu:
– Có nồi là có thể, cậu không biết hả?
Nam Chu:
– Tôi đã từng nói với anh là tôi không giỏi nấu ăn.
Giang Phảng liếc mắt nhìn cậu, cười tỏa sáng:
– Tôi biết rồi.
Nếu như không biết, anh sẽ không để em rút trúng lá 2 Cơ đơn giản nhất.
Nếu như không biết, có lẽ anh sẽ phải đợi rất lâu mới có lý do để em ăn bữa ăn mà anh nấu thêm lần nữa.
Giang Phảng ổn định nhịp thở, đưa tay mở chiếc nồi áp suất bên cạnh ra.
– Đừng dùng cái đó.
Giọng của Nam Chu truyền từ phía sau tới:
– Đáy nồi và vòng da của nồi có dính nước.
Khi Nam Chu lên tiếng can ngăn, Giang Phảng đã mở vung nồi ra rồi.
Không giống như những nồi khác, trong nồi áp suất luôn tồn tại rất nhiều góc chết không thể vệ sinh.
Hơn nữa vì đặc tính bịt kín rất mạnh cho nên hơi nước không dễ dàng thoát ra.
Tình trạng trong nồi giống như Nam Chu đã nói.
Ban nãy khi Nam Chu bưng đồ ăn lên vẫn chưa kịp nói với mọi người chuyện này.
Giang Phảng quay đầu lại nhìn Nam Chu:
– Trước đây không lâu… đã có người dùng nồi áp suất đúng không?”
Nam Chu:
– Có khả năng là vậy
Nam Chu:
-Còn nữa, anh sờ trong nồi thử xem.
Giang Phảng đưa tay vào trong nồi.
Nồi được rửa rất sạch sẽ.
Nhưng mà cảm xúc chạm tay vào bên trong thành nồi sẽ không lừa được người.
Cảm giác trơn nhẫy khiến người ta buồn nôn.
Giang Phảng đưa tay lên, nhìn kỹ dưới ánh sáng mặt trời.
Phòng bếp hướng về phía Bắc ngập tràn ánh nắng buổi chiều mang tới cho người ta cảm giác buồn ngủ, cả người lả đi.
Ngón tay của Giang Phảng hơi phản chiếu lại ánh sáng nhàn nhạt dưới mặt trời sáng lạn.
Là mỡ.
Một người phụ nữ bị xóa sạch giấu vết trong nhà.
Một chiếc nồi áp suất còn dính váng mỡ nhớp nháp.
Giang Phảng vội vàng rút hai ba tờ giấy dùng trong bếp, lau thứ còn sót lại trên ngón tay.
Nam Chu vỗ vỗ sau lưng anh:
– Xác nhận trước hay là nấu cơm xong mới xác nhận?
Giang Phảng:
– Xác nhận nghi ngờ trước đã.
Nam Chu rất dứt khoát:
– Được.
Nam Chu lại hỏi:
– Chuyện anh đang nghĩ có giống với chuyện tôi đang nghĩ không nhỉ?
Giang Phảng và Nam Chu nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, đồng thời thốt ra miệng.
Nam Chu:
– Ống thoát nước.
Giang Phảng:
– Tiền nước.
Nam Chu: …
Giang Phảng: …
Trong sự im lặng, Giang Phảng cúi đầu, bật cười ha ha:
– Ha ha, vẫn thiếu một chút ăn ý.
Nam Chu nhìn đường cong khóe môi anh, có chút tò mò.
Bởi vì đường cong môi ấy thực sự quá hoàn mỹ, cậu có xúc động muốn bước lên chọc chọc vào nó.
Khi Giang Phảng và Nam Chu đồng thời đi ra khỏi nhà bếp, những người đang đứng hoặc đang ngồi trong phòng khách chưa thể kịp phản ứng lại được.
Huấn luyện viên thể hình và Trần Túc Phong không có ở đây.
Có lẽ huấn luyện viên đi xem Ngu Thoái Tư ngủ rồi.
Bởi vì Thẩm Khiết không yên tâm để người không dùng đầu óc như Trần Túc Phong trông coi, sợ cậu ta sơ ý sẽ không nhận ra được manh mối.
Trần Túc Phong thì được Ngu Thoái Tư dịu dàng khuyên bảo cho nên đang tắm ở phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Thẩm Khiết:
– Cơm…
Giang Phảng kẽ xua tay với cô, ra hiệu yên lặng đừng vội.
Ngay sau đó anh bước tới trước mặt Lý Ngân Hàng:
– Trong nhà có hóa đơn nước không?
Mặc dù Lý Ngân Hàng không hiểu rõ tư duy của anh, nhưng phản ứng cũng coi như có thể theo kịp:
– Không tìm thấy.
Giang Phảng:
– Còn nơi nào trong nhà chưa tìm qua không?
Lý Ngân Hàng lắc đầu.
Thời gian một buổi sáng đã đủ để bọn họ lật tung cả căn hộ có một trăm mét vuông này.
Khỉ Còm cảm thấy thành quả tìm kiếm của bọn họ bị nghi ngờ hết lần này tới lần khác, hắn xen miệng vào nói đầy vẻ khó chịu:
– Nếu mấy người muốn tìm thì tự đi mà tìm.
Dù sao cũng chỉ còn lại dưới nền nhà và sau vách tường thôi…
Bấy giờ Nam Chu đang đi thẳng về hướng nhà tắm trong phòng ngủ chính.
Nghe vậy, cậu khẽ chậc một tiếng, bước nhanh quay lại, cầm chiếc hộp khóa bị cậu tạm thời bỏ ở một góc bàn ăn lên.
Khỉ còm: “…”
Bởi vì Nam Chu luôn cầm chiếc hộp này, nên bọn họ đều quên mất sự tồn tại của nó.
Đạo lý này chính là điểm mù trong tư duy.
Nhưng trong mắt hắn, Nam Chu có lấy chiếc hộp này cũng không có tác dụng gì.
– Chúng tôi vẫn chưa tìm được chìa khóa…
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Nam Chu nắm chặt chiếc hộp, dùng sức của một tay bẻ ra giống như bẻ vỏ óc chó…
Rắc rắc…
Dưới con mắt của mọi người, chiếc hộp bằng gỗ cậu nắm trong tay bị bóp vỡ một nửa.
Tay kia Nam Chu kéo lấy thanh khóa đồng thau lỏng lẻo treo ở nửa còn lại chưa vỡ của chiếc hộp, cùng với ổ khóa nhỏ mà cậu còn chưa mở được.
Món đồ trong chiếc hộp cũng theo đó mà lộ ra bên ngoài…
Một tập hóa đơn và các loại giấy tờ lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thẩm Khiết hít vào một hơi khí lạnh.
Chị ta vẫn còn nhớ, buổi sáng mình vừa nhắc nhở vừa chế nhạo Nam Chu: “Thứ đồ có khóa phải có chìa khóa mới mở được.
Cậu dùng mấy thứ kia chọc thì chẳng có ích gì đâu.”
Nam Chu trả lời rất đơn giản: “Tôi biết.”
Ban đầu, Thẩm Khiết còn tưởng rằng cậu đang trả lời lấy lệ.
Bây giờ xem ra câu nói kia là thật, đúng là một câu theo nghĩa đen rất bình thường.
… Biết rồi, cô đừng ồn nữa.
Xem ra là Nam Chu không hề quan tâm tới những thứ đó, chỉ đơn giản là đi tới bẻ vỡ cái hộp thôi.
Dường như cậu đang nóng lòng muốn xác nhận thứ gì khác, sau khi dùng bạo lực bóp nát cái hộp xong thì lập tức quay đi.
Nhưng đi được nửa đường, cậu lại vội vã quay về, cầm chiếc hộp ban nãy cậu tiện tay đặt trên bàn lên, kéo kéo ổ khóa nhỏ.
Sau khi kéo mấy lần, cậu dễ dàng tách rời đoạn còn dính giữa khóa và nắp hộp ra.
Cậu cẩn thận bỏ ổ khóa chưa mở ra vào trong túi, thản nhiên nhìn mọi người, sau đó lại hướng về phía phòng tắm ở phòng ngủ chính.
Khỉ Còm suy nghĩ ý nghĩa sau một loạt những động tác này, suýt chút nữa hắn đã ngã ra: “…”
Cậu ta làm như kiểu ai muốn lấy trộm cái khóa của cậu ta vậy?!
Giang Phảng nhanh chóng tiếp nhận việc của Nam Chu.
Anh xoay tới xoay lui một tập hóa đơn ở trong lòng bàn tay, sau khi sắp xếp các góc lại chỉnh tề anh bắt đầu kiểm kê.
Lý Ngân Hàng đã từng làm việc ở ngân hàng, từng nhìn thấy đàn anh chị kiểm tra tiền mặt thủ công.
Nhưng mà động tác của Giang Phảng không hề giống bất cứ các anh chị có kinh nghiệm phong phú nào mà cô từng gặp.
Tay của Giang Phảng rất đặc biệt, ngón tay cái thon hơn tiêu chuẩn bình thường của nam giới.
Anh dùng ngón áp út và ngón giữa kẹp chặt lấy tập hóa đơn dày chừng nửa ngón tay, ngón cái lật từng trang để kiểm tra.
Động tác của anh vừa nhanh vừa chính xác giống như máy đếm tiền.
Nhưng máy móc không có năng lực phân biệt như vậy.
Bởi vì anh nhanh chóng rút ra được tờ hóa đơn tiền nước mà anh muốn ở vị trí ngay giữa.
Anh đưa tay ra với Lý Ngân Hàng:
– Điện thoại.
Lý Ngân Hàng bị một loạt những hành động như nước chảy mây trôi của hai boss khiến da đầu phát run.
Cô đang ngây người lại nghe thấy Giang Phảng sai bảo, trong lúc vội vàng lấy điện thoại từ trong kho ra, cô vô ý trượt tay…
Lý Ngân Hàng chưa kịp hoảng loạn, Giang Phảng đã bắt lấy điện thoại đang rơi xuống, còn không quên lịch sự gật đầu với cô:
– Cảm ơn.
Căn cứ vào số điện thoại đường dây nóng của đơn vị cung cấp nước phía dưới tờ hóa đơn tiền nước, trong tình trạng điện thoại đầy vạch sóng tại căn nhà giữa không trung căn bản không biết rõ số phòng, vị trí, số tầng này, anh gọi cuộc điện thoại đầu tiên liên lạc với thế giới bên ngoài.
– A lô!
– Xin chào~
Giọng nữ thong thả vọng ra từ điện thoại:
– Chúng tôi có thể giúp gì được quý khách không ạ?
Lịch sự, còn mang theo ý cười, nhưng cảm xúc lại đầy vẻ giả dối.
Giống như một thứ không phải con người đang cố làm ra vẻ thân thiết như con người.
Ngay lập tức, giọng nói ngày khiến cho mọi người nổi đầy da gà.
Vẻ mặt Giang Phảng không hề thay đổi.
Tầm nhìn của anh dừng trên một dãy số khác đại diện cho “số nhà”, cho dù sinh vật đầu bên kia không biết là người hay là ma, từ trong xương cốt anh vẫn toát ra vẻ nho nhã lịch sự:
– Xin chào, tôi muốn kiểm tra hóa đơn tiền nước tháng này của nhà mình, số nhà là…
Trong lúc Giang Phảng tìm hóa đơn, Nam Chu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cánh cửa phòng tắm đang đóng kín trong phòng ngủ chính ra.
Trần Túc Phong không mảnh vải che thân: “…”
Cậu ta cởi sạch sẽ, đang dùng khăn mặt thấm nước, làm vòi hoa sen thủ công cho mình.
Nền gạch men đã ngập nửa centimet nước, chưa bao phủ được phần nhỏ chân cậu ta.
Rời khỏi Ngu Thoái Tư, hơi thở ngây thơ trên người Trần Túc Phong tản đi không ít, mặt mày lại thêm vẻ cảnh giác và sắc bén:
– Anh muốn làm gì?
Nam Chu hơi ngổi xổm xuống trước mặt cậu ta:
– Tôi không hứng thú gì với thân thể cậu cả.
Trần Túc Phong: Cũng không cần phải trực tiếp vậy chứ.
Nam Chu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, dường như Trần Túc Phong có mặc quần áo hay không cũng chẳng có gì khác biệt trong mắt cậu hết.
Nam Chu hỏi:
– Câu nói buổi sáng là cậu nói hả.
Trần Túc Phong:
– …Cái gì?
Trong lúc nói chuyện, Nam Chu mở van màu trắng của ống thoát nước.
Bề mặt van nước sạch sẽ, không có vật gì sót lại.
Nam Chu không hề chê bôi gì mà thò tay thẳng vào sâu trong ống thoát nước, sờ soạng khắp xung quanh.
Chỉ mấy giây sau, đầu ngón tay cậu móc vào và kéo lên một thứ gì đó.
Một chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc mắc ngang ống thoát nước…
Bởi vì đánh vật với chiếc hộp cả buổi sáng, Nam Chu sờ một cái là biết ngay, hình dáng các rãnh khóa của chiếc chìa này hoàn toàn khớp với ổ khóa mà cậu lấy ra từ chiếc hộp bị bóp nát.
Có lẽ chiếc chìa khóa này bị vô ý đánh rơi.
Đây cũng chính là lý do mọi người tìm rất lâu mà không thấy chìa khóa.
Khe hở của ống thoát nước khá lớn, hình dạng và cấu tạo của chiếc chìa khóa tương đối mảnh nhỏ, nếu như ở góc độ đặc thù, có khả năng sẽ bị trượt vào trong.
Cũng nhờ tác dụng của góc độ đặc biệt, khi chìa khóa rơi vào ống thoát nước không bị trượt thẳng xuống mà lại mắc kẹt ở giữa.
Trước mắt, chiếc chìa khóa này bị quấn chung với một mớ tóc xoăn ướt rượt của phụ nữ.
Nhìn thấy mớ tóc xoăn rối này, Trần Túc Phong dựng thẳng tóc gáy, không khỏi trợn tròn mắt.
Bên tai cậu ta vọng lại câu mà cậu ta nói vào lúc sáng sớm khi tới phòng ngủ phụ rửa mặt.
– Cống thoát nước ở phòng ngủ chính có hơi tắc.
Ngay phía cuối mớ tóc xoăn này còn nối liền một vật thể có máu đỏ như da đầu.
Nó đang lắc lư qua lại theo dòng nước chảy từ bên trên xuống giống như một chiếc đồng hồ quả lắc.
Cùng lúc đó, Giang Phảng bên kia cũng nhận được đáp án mà anh muốn có.
Tháng này, lượng nước tính phí của hộ đạt tới 11 khối.
Ngay khi Giang Phảng kết thúc cuộc gọi, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
[Tích…]
[Chúc mừng người chơi Giang Phảng thu thập được “Dấu vân tay phía dưới gạt tàn”]
[Chúc mừng người chơi Giang Phảng thu thập được “Vết bụi trong tủ giày”]
[Chúc mừng người chơi Giang Phảng thu thập được “11 khối nước lãng phí”]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu thu thập được “Dầu mỡ trong nồi áp suất”]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu thu thập được “Da đầu dưới ống thoát nước”]
[Thu thập đủ năm manh mối, đang hợp thành thành tựu….]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu và Giang Phảng của đội “Lập Phương Chu” nhận được Tuyến nội dung chính phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh” x1.
Mỗi người nhận được 500 điểm kinh nghiệm.]
Sắc mặt Thẩm Khiết thay đổi bất ngờ, nửa trắng nửa đỏ.
… Nguy rồi.
Lần này chị ta đã đánh giá quá sai rồi.
Lời tác giả:
Bí kíp theo đuổi vợ của anh Phảng: Nắm bắt dạ dày của vợ, lừa vợ gọi mình là anh.
Hết chương 18
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...