***
Suy nghĩ của Nam Chu rất rõ ràng.
Kỹ năng có thể hiển thị trong trò chơi vậy nhất định phải có chỗ dùng tới.
Nếu như chỉ dùng để đo kỹ năng ban đầu của người chơi lợi hại tới mức nào thì không có lý gì nó lại chiếm một chỗ lớn tới như vậy.
Phải có mục đích để thiết kế giao diện trò chơi như vậy.
Khi Nam Chu đang chuyên tâm nghiên cứu kỹ năng, Giang Phảng kéo Lý Ngân Hàng tới, nói gì đó với cô.
Lý Ngân Hàng nghe xong, biểu cảm có chút khó hiểu, nhưng cô vẫn làm theo.
Cô tìm trong ngăn kéo tủ ở phòng ngủ phụ được một tập giấy nhớ bảy màu còn chưa bóc, sau đó đánh số dán lên tất cả những vật phẩm trong phòng.
Ngay cả gối sô pha cô cũng dán ngay ngắn tờ giấy “Gối 1”, “Gối 2”.
Khi Lý Ngân Hàng bận rộn còn Giang Phảng nhàn nhã đi xung quanh phòng, mở chỗ này, vỗ chỗ kia, giống như đang đi dạo.
Khi Lý Ngân Hàng đang nghi chép số lượng dép, đúng lúc gặp Giang Phảng đang xem tủ giày.
Lý Ngân Hàng nhỏ giọng nói:
– Có phải anh Nam đã phát hiện ra gì rồi không? Tôi thấy hình như anh ấy rất tự tin.
Dù sao tìm manh mối vẫn là chuyện quan trọng nhất vào lúc này, cô nghĩ thế nào cũng thấy việc luyện kỹ năng không thể xếp vị trí thứ nhất được.
Anh Nam ư?
Giang Phảng liếc mắt nhìn cô, sau đó lật đế từng đôi giày trong tủ lên xem:
– Không rõ lắm.
Anh nói:
– Có điều tôi nghĩ, khả năng là cậu ấy cảm thấy mình không giỏi tìm chứng cứ, cho nên lựa chọn đứng bên cạnh quan sát.
Lý Ngân Hàng: “…?”
Giang Phảng đang nói ai? Nam Chu hả?
Không giỏi tìm chứng cứ ư?
Lý Ngân Hàng nghĩ tới mấy mánh vô cùng giỏi của Nam Chu trên xe bus, cảm giác bản thân mình giống như một học sinh dốt, đang nghe một học sinh xuất sắc bình phẩm học sinh xuất sắc khác như kiểu “Cô không phát hiện không thể dùng định lý Lagrange để giải câu hỏi này ư?”
Giang Phảng nhìn Lý Ngân Hàng:
– Trên xe bus, cậu ấy cách camera hành trình gần nhất, hơn nữa cậu ấy cũng được kéo từ nơi khác tới đây.
Theo như cậu ấy nói thì cậu ấy phải là người chú trọng việc quan sát hoàn cảnh xung quanh mới đúng.
– Vậy thì cô nói xem, tại sao cậu ấy không lựa chọn sử dụng “camera hành trình”, thứ tiện nhất để tra ra “ma” chứ? Hơn nữa, tại sao khi tôi chỉ ra sự tồn tại của camera hành trình, cậu ấy còn căng thẳng vì nằm ngoài dự đoán?
Lý Ngân Hàng: “…”
Câu hỏi hay.
Cô căn bản không biết Nam Chu căng thẳng khi nào.
Lý Ngân Hàng thức thời từ bò việc phỏng đoán:
– Tôi đi dán giấy…
Giang Phảng cười nói:
– Đi đi.
Khi đóng tủ giày, động tác của anh khẽ dừng lại.
Anh cười khẽ một tiếng, tự lặp lại:
– …Anh Nam?
Nam Chu không quan tâm tới động tĩnh nho nhỏ phía bên hai người Giang Phảng và Lý Ngân Hàng.
Cậu vừa bận cạy hộp, vừa nhìn khắp xung quanh.
Thông tin mà cậu thu được rất ít, bởi vì căn phòng này không thay đổi gì nhiều so với căn phòng hôm qua trong trí nhớ của cậu.
Trang hoàng không thay đổi, cũng không tăng giảm đồ đạc nào.
Trong mắt cậu, tất cả đều vô cùng bình thường.
Huống hồ Giang Phảng nói rất đúng.
Bản thân cậu có điểm yếu.
Trong việc tìm manh mối này, tỉ lệ cậu gây phiền phức còn nhiều hơn khả năng tìm ra manh mối.
Vì thế, sau khi đội ba người của Thẩm Khiết quay lại trong phòng khách sau khi đã lục soát một lần, thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là ba người không quan tâm chính sự đang tụ tập trong phòng khách, lượn lờ sờ mó lung tung.
Tích lũy bất mãn từ đêm hôm qua khiến cho huấn luyện viên thể hình suýt chút nữa đã không nhịn được xông lên đánh bay cái hộp trong tay Nam Chu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Khiết đẩy ngực hắn, cản hắn lại.
– Mặc kệ cậu ta.
Để bọn họ chơi trò gia đình đi.
Huấn luyện viên thể hình:
– Nhưng mà cậu ta không làm việc…
– Người mới sẽ chết nhanh.
– Ánh mắt Thẩm Khiết lạnh lùng, dùng giọng nhỏ gần như không phát ra tiếng nói – Nếu như bọn họ không làm gì, hoặc là làm chuyện linh tinh dẫn tới thứ gì đó bị cấm, vậy cũng coi như là chuột bạch cho chúng ta.
Nói xong, biểu cảm của Thẩm Khiết thản nhiên trở lại, đúng mực như ban đầu, sau đó quay người đi.
Thẩm Khiết chợt phát hiện, Nam Chu đang nhìn mình chằm chằm.
Trái tim chị ta lập tức đập chậm một nhịp vì ánh mắt lạnh lùng của cậu, cơ thịt trên mặt lập tức cứng lại không thể nhúc nhích.
Nhưng chị ta chưa kịp điều chỉnh lại sắc mặt, Nam Chu đã chỉ chỉ vào bên tóc mai của mình, làm động tác vuốt vuốt.
Thẩm Khiết sững người ra, bấy giờ mới hiểu ý cậu và đưa tay lên vuốt tóc.
Ban nãy khi nằm rạp xuống kiểm tra dưới chân giường, tóc mai rủ xuống dính chút bụi.
Thẩm Khiết thở phào một hơi:
– Cảm…
– Tôi sẽ không dễ chết như vậy đâu.
Sai lầm cũng sẽ không xảy ra đơn giản đến thế.
– Nam Chu nói – Ma cũng sẽ không xuất hiện chỉ vì tôi mở chiếc hộp này, đừng xem thường ma.
Thẩm Khiết đỏ bừng mặt tới mang tai, xấu hổ tới mức mặt cũng tê ra.
Người kia có tai của chó hả?
… Hơn nữa giọng điệu của cậu giống như ma là bà con họ hàng nhà cậu vậy?
Thẩm Khiết lúng túng vội cùng hai đồng đội nhanh chóng vào phòng ngủ phụ kiểm tra.
Chờ khi bọn họ lục lọi khắp trong ngoài nhà, Trần Túc Phong cũng sắp sửa làm xong bài tập.
Trần Túc Phong như trút được gánh nặng, nhanh chóng buông bút xuống, không muốn tiếp tục trạng thái này thêm một giây phút nào nữa.
Ngực áo trước tim cậu ta thấm ướt một mảng mồ hôi lớn.
Trong suốt quá trình, trạng thái của cậu ta đã hình thành cộng hưởng hoàn mỹ với “Tiểu Minh”.
– Không muốn làm bài tập, nhưng không thể không làm.
Khỉ Còm ló đầu từ bên ngoài vào:
– Thầy Nam đi nấu cơm rồi.
Chúng ta tổng hợp lại thông tin đi.
Ngu Thoái Tư vỗ vai Trần Túc Phong, nói chậm rãi:
– Đợi tập trung xong thì đi tắm.
Trần Túc Phong ngoan ngoãn gật đầu, cậu ta đứng dậy cầm lấy tay đẩy chiếc xe lăn của Ngu Thoái Tư.
Trong nhà bếp.
Nam Chu đeo tạp dề lên, hất mái tóc hơi dài ra khỏi dây đeo trên cổ, dùng một chiếc chun nhỏ buộc lại sau đầu.
Cậu lấy ra gạo, thịt và gia vị, bày tất cả trên mặt bàn giống như thật.
Khi cậu đang nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn, giọng nói vẻ không thể tin được của Thẩm Khiết truyền từ ngoài phòng vào:
– … Vẫn không có chuyện gì xảy ra sao?
Trần Túc Phong:
– Đúng vậy.
Ngu Thoái Tư cũng nói:
– Tôi đứng ở bên cạnh quan sát, đúng là tất cả đều bình thường.
Vừa nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài, Nam Chu vừa kéo giá bát ra.
Trên đó bày một bộ bát đĩa giá rẻ, ba bát tô lớn, năm bát nhỏ, còn có một đống đĩa màu sắc khác nhau, khó có thể đoán được trong nhà có mấy người.
Cậu lại đếm số đũa treo trong giỏ.
Xem ra là mua cả bó.
Hoàn toàn không phải kiểu nhà có mấy người thì chỉ bày bấy nhiêu đôi đũa như trong tiểu thuyết trinh thám.
Cuộc sống quả nhiên không phải chuyện nhìn là có thể hiểu.
Cậu nghe thấy tiếng Thẩm Khiết gõ bàn.
Xem ra là đang muốn phát biểu.
Giọng điệu của chị nghe vẻ rất kiên định.
– Theo như tôi quan sát thì nhà này chỉ có hai người sống.
– Để đưa ra được phán đoán thế này không hề khó.
Cho dù căn nhà này không có ảnh chụp chung, số lượng đệm đều trên bốn năm cái, từ số lượng bát đĩa và bàn ghế cũng rất khó đoán được trong căn nhà này có mấy người, nhưng vẫn có rất nhiều manh mối có giá trị khác.”
– Chúng tôi đã tìm được điểm đột phá trong tủ quần áo.
– Tất cả quần áo trong phòng ngủ chính đều là đồ nam, quần lót cũng là của nam, kết quả so sánh kích cỡ cũng giống nhau, có lẽ là của cùng một người dùng.
– Không có đồ trang điểm, chỉ có xịt dưỡng ẩm thông thường và một lọ sữa rửa mặt nam sắp dùng hết.
– Những đôi giày dép đã được sử dụng trong tủ đều có cỡ giống nhau chia thành cỡ 43 và số 31.
Thẩm Khiết đưa ra kết luận:
– Tiểu Minh và một nam giới sống ở đây.
Có khả năng là anh hoặc là bố của cậu bé.
– Nhiệm vụ bắt chúng ta trải nghiệm cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh, có lẽ cũng chính là để chúng ta tìm ra hung thủ giết hại Tiểu Minh hoặc là giết hại người nhà cậu bé.
Tiểu Minh sẽ để lại cho chúng ta một vài ám hiệu.
Tôi kiến nghị chúng ta nên suy nghĩ theo hướng này.”
Sau khi trình bày rõ ràng quan điểm của mình, Thẩm Khiết nhún vai, nói vẻ hào phóng lắm:
– Nào, cô Lý, cô nói về những phát hiện của đội mình đi.
Trừ mấy kỹ năng nhỏ như dán giấy thì mấy người còn làm được chuyện gì có ý nghĩa không.
Lý Ngân Hàng rất thành thật:
– Tôi không phát hiện được gì.
Thẩm Khiết nghĩ, quả nhiên là như thế.
Khuôn mặt kiêu ngạo chuyển hướng nhìn Giang Phảng, hất cằm với anh.
Giang Phảng:
– Không nhiều lắm.
Giang Phảng:
– Thứ nhất, ở đây có tín hiệu điện thoại.
Đội ba người của Thẩm Khiết: “…”
Thẩm Khiết thất thanh:
– Tại sao cậu không nói sớm!?
Giang Phảng lịch sự cất lời:
– Buổi sáng điện thoại của cô Lý đã qua tay tất cả mọi người một vòng.
Tôi nghĩ rằng mọi người đều sẽ chú ý tới manh mối rõ ràng như vậy.
Thẩm Khiết nghẹn họng.
Tuy rằng là manh mối rõ ràng, nhưng xu hướng tư duy khi trải qua mấy nhiệm vụ kinh dị đã khiến cho bọn họ tin tưởng rằng, di động chính là thứ vô dụng nhất trong phó bản.
Dù sao thứ nhất không thể bảo cảnh sát, thứ hai không có tín hiệu, chỉ có người mới vào mới không nỡ buông bỏ thứ trói buộc này.
– Phát hiện này thì có tác dụng gì? – Khỉ Còm tạt ngay một chậu nước lạnh – Ở đây không có cửa, căn nhà thì bay trên không trung.
Chúng ta còn không biết cả vị trí của khu nhà, lẽ nào còn có thể gọi điện xin giúp đỡ từ bên ngoài hay sao?
– Đừng vội.
Không phải đang hỏi manh mối ư?
Giang Phảng nhã nhặn, lịch sự, chẳng hề nóng vội chút nào.
Điều này khiến cho Khỉ Còm cảm thấy bản thân giống như mình đang đấm vào bông.
Thẩm Khiết truy hỏi rất không cam lòng:
– Vậy điểm thứ hai mà cậu Giang phát hiện là…
– Ừ, cái này phải nói.
– Giang Phảng gật đầu nói: – Thứ hai, trước khi chúng ta đến, có lẽ căn nhà này từng có ba người sinh hoạt trong thời gian dài.
Thẩm Khiết: “…”
Chị ta có chút mơ hồ, phản biện theo bản năng:
– Không thể nào.
Tại sao trong nhà chỉ có dấu vết sinh hoạt của hai người…
Để làm chứng cho suy đoán của bản thân, chị ta đứng dậy, đi thẳng tới huyền quan, mở cửa tủ giày:
– Cậu nhìn xem, rõ ràng là có hai loại giày, hơn nữa số đo cũng chỉ hai người…
Giang Phảng cũng đi tới trước tủ giày, ra hiệu cho Thẩm Khiết che váy cẩn thận đừng để lộ.
Sau đó anh ngồi xuống cúi đầu lôi một đôi giày nam nhìn có vẻ chẳng bao giờ đi tới ở tầng dưới cùng của tủ giày ra.
Thẩm Khiết nói:
– Đôi này cũng đánh cỡ 43…
Ngay sau đó, chị ta im bặt.
Có lẽ là bởi vì chiếc giày để đó lâu ngày không đi, xung quanh tấm ngăn đặt giày đã tích đầy bụi, vị trí tấm ngăn đặt đế giày màu sắc sáng rõ đối lập với những chỗ xung quanh, cho dù có dùng nước tẩy rửa mạnh cũng chưa chắc đã lau đước sạch.
Mà phía dưới một trong hai chiếc giày, còn sót lại dấu ấn của đôi giày cỡ 36.7
Giang Phảng ôn hòa nói:
– Chị Thẩm, đây mới là “dấu vết”.
Nam Chu dựng thẳng tai lên, nghe thấy vậy có chút vui thầm.
Trong lúc sơ ý cậu huých vào giá dao, phát ra tiếng vang nhỏ.
Lý Ngân Hàng cũng dán đánh dấu lên dao.
Một con dao thái, một cái kéo, một dao gọt hoa quả, đều cắm trong giá cắm dao, phân ra rất rõ ràng.
Trong nhà không có nồi điện, chỉ có một chiếc chảo xào, một chảo rán, một nồi lẩu uyên ương , một nồi nấu canh, còn có cả một cái nồi áp suất.
Đồ đạc tiêu chuẩn của một gia đình.
Sau khi đắn đo một hồi, Nam Chu đặt gạo đã vo một bên, lấy nồi áp suất ở trong tủ và mở nắp nó ra.
…Trong giây phút nhìn vào trong nồi, Nam Chu khẽ nhíu mày.
Ngoài phòng bếp, Giang Phảng lại cho Thẩm Khiết thấy một dấu vết khác.
Trong tủ quần áo đặt bốn năm viên băng phiến nhưng cũng không thể che giấu được hương nước hoa Chanel của nữ giới.
Phía dưới đáy gạt tàn, xuất hiện hai dấu vân tay người lớn hình dạng lớn nhỏ không đều.
Có lẽ là để lại khi đổ tàn thuốc.
Gần như toàn là những dấu vết rất nhỏ bé.
– Lỡ như hai người bọn họ đã li hôn thì sao.
Thẩm Khiết không muốn thừa nhận năng lực quan sát của mình sẽ thua một người mới giới tính nam.
– Trong nhà này rất ít dấu vết của nữ giới, trên lược cũng không có tóc của phụ nữ.
– Ly hôn rồi, trong nhà này cũng không có người phụ nữ nào khác nữa.
Cho dù phủ định toàn bộ phát hiện của ba người đội Thẩm Khiết, Giang Phảng vẫn không kiêu ngạo:
– Đây là những manh mối mà chúng tôi tìm được.
Phát hiện của đội Ngu Thoái Tư cũng không có gì giá trị cả.
– Tiểu Minh là một cậu bé có tâm tư tinh tế và mẫn cảm.
– Trên giá sách của cậu bé có rất nhiều tập tranh, tôi chọn mấy tập tranh vẽ bị quăn góc mở ra xem.
Phát hiện tính nghệ thuật và màu sắc rất nổi bật.
– Nếu như nói về môn học sở trường thì tỉ lệ cậu bé ngẩn người khi học tiết toán và tiếng Anh nhiều hơn các môn khác.
Nói xong, Ngu Thoái Tư mở một quyển toán đặt trước mặt mọi người.
– … Cậu bé sẽ tô vào những ô trống trong chữ và số, còn vẽ mô phỏng và viết nguệch ngoạc ở góc sách.
– So sánh thì ngữ văn là môn mà cậu bé tương đối yêu thích, bài tập hè môn ngữ văn đã làm xong một nửa rồi, hơn nữa tiến độ hoàn thành không tệ, là môn hoàn thành nhiều nhất trong tất cả.
Kết luận này dường như không có ích gì cho việc qua cửa của bọn họ.
Có điều ít còn hơn không, Thẩm Khiết cũng không thể trông cậy vào một người què có phát hiện cao siêu gì.
Sau khi thảo luận xong, mọi người lại im lặng, suy nghĩ thông tin “trong nhà đã từng có một người phụ nữ”.
Lúc này, một vài người đã bắt đầu hướng tầm mắt về nhà bếp.
Một đêm lo lắng cùng với việc tìm kiếm cả nửa ngày trời, cộng thêm cả màn thảo luận vừa qua đã khiến bụng bọn họ kêu ọc ọc.
Tuy rằng có người lo lắng cơm mà Nam Chu làm ra là một phần trong nhiệm vụ ngày thường của “Tiểu Minh”, không thể tùy tiện ăn, nhưng cũng ít nhiều mong ngóng thành phẩm.
Có điều, chỉ một tiếng sau, sự mong đợi của bọn họ đã hoàn toàn tan vỡ.
Bắt đầu của sự tan vỡ là một đĩa cánh gà xanh đen hòa vào nhau được bưng lên bàn.
Mọi người: “…”
Khỉ Còm nhìn màu sắc quỷ dị trong đĩa, cùng với cánh gà bị cháy xém một góc với vẻ không thể tin nổi:
– Đây là thứ gì?!
Nam Chu đáp:
– Cánh gà coca.
– …Tại sao lại là màu xanh?
Nam Chu:
– Vì không có coca.
Nói xong, cậu đặt chai Smart Apple Soda còn một nửa nhỏ lên bàn:
– Mọi người uống trước đi.
Mọi người: “…”
Lần lượt nhìn thấy các món mà Nam Chu dùng một tiếng để nấu như rau chân vịt đen ngòm cùng với món cá thông chiên có chiếc đầu cá hướng lên trời, mắt mở trừng trừng, mọi người đều đã không còn bận tâm nữa rồi.
Nhưng khi Nam Chu mang cơm lên, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.
Thẩm Khiết run tay chỉ vào vật trong nồi canh:
– … Đây là gì?
Nam Chu:
– Món chính.
Tất cả mọi người chỉ có một cảm giác: Mẹ kiếp, đừng có mà sỉ nhục từ món chính này.
Lý Ngân Hàng nhịn cơn buồn nôn, quan sát thành phần chính bên trong:
– …Thầy Nam, tại sao anh lại nấu gạo lứt đen chung với mì?!
Nam Chu:
– Tôi muốn dùng gạo lứt đen nấu cơm, nhưng cho nhiều nước quá.
Nam Chu:
– Nhiều nước là chuyện đã lỡ rồi.
Gạo đen lại ít, để đỡ thiếu ăn nên tôi cho thêm mì vào.
Nam Chu:
– Không được sao?
Mì sợi màu trắng nhuốm màu đen của gạo, còn bị ấn nát, quấn lấy nhau nhão nhoét.
Nói trắng ra, giống như một bát cơm trộn giun.
Giá trị tỉnh táo của mọi người đồng loạt rơi xuống một bậc.
Đây chính là thứ kinh khủng nhất bọn họ nhìn thấy từ lúc bước vào phó bản kinh dị này.
Lời tác giả:
Nấu cơm không ngon không đáng xấu hổ, xấu hổ là vì vừa khó ăn vừa có khẩu vị đặc biệt.
Hết chương 17
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...