***
Nam Chu chớp mắt.
Nói xong mấy câu này, Giang Phảng như thể chỉ vừa nói xong một câu chúc ngủ ngon vô cùng bình thường, sau đó quay lưng lại với cậu:
– Ngủ đi.
Nam Chu bò dậy:
– Anh đợi đã.
Tôi thức rồi đây.
Giang Phảng quay lưng lại với cậu.
Anh đã quen mượn cớ che đậy dối trá, nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Đối với loại người như anh, chân thành là một chuyện quá lãng phí tinh thần.
Còn tốn công sức hơn khi nói chuyện với người như Dịch Thủy Ca hay Lâm Chi Tùng.
Nhịp thở của Giang Phảng trầm hơn, đầu ngón tay vô thức nắm chặt ga giường.
Nam Chu trèo lên người anh, vui vẻ hỏi:
– Tại sao trước đây anh lại lừa tôi?
Cậu không hỏi thật hay giả, mặc định lời Giang Phảng nói là thật.
Nguồn sáng trong căn phòng biến mất, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng của trăng non chiếu qua khe cửa, vạch ra một giới hạn lãnh thổ vô hình giữa Nam Chu và Giang Phảng.
Cơ thể của Nam Chu sáng ngời dưới ánh trăng, áo sơ mi trắng cũng phát sáng.
Cậu mang theo nguồn ánh sáng này, bám lên người Giang Phảng đang nằm trong bóng tối.
Bởi vậy lúc này đây Giang Phảng có thể yên tâm đỏ mặt.
Giang Phảng nằm yên đỡ lấy Nam Chu, cố gắng giải thích:
– Bởi vì, gọi đối phương bằng “bạn bè”, đây là một loại…
Giang Phảng tìm kiếm từ ngữ thích hợp để Nam Chu có thể hiểu được.
– … Thể hiện “ngôn ngữ ngoại giao” trong xã hội con người.
Nam Chu liên hệ với những gì bản thân mình đã trải qua, phát hiện có lý.
Khi trấn Vĩnh Vô được mở ra với bên ngoài, rất nhiều người đều tìm tới cậu.
Một số người không nói gì hết, vừa tới đã đòi giết cậu.
Một số bộ phận người khác đều nói muốn làm bạn với cậu, nhưng sau khi bị cậu từ chối thì lại xấu hổ giận dữ.
Nam Chu nói thẳng:
– Tôi không hiểu.
Trước giờ cậu không hiểu mối quan hệ giữa con người với con người.
Từ khi sinh ra, Nam Chu đã ở trong một thế giới không bình thường, bên cạnh cậu cũng không có bất cứ người bình thường nào.
Nam Chu đã đọc về bạn bè, về bố mẹ, gia đình, vợ chồng, người yêu qua sách vở.
Song, cậu không thể hiểu một cách chính xác.
Đây đều là những danh từ lạnh như băng.
Cậu chưa từng có được những thứ này.
Nam Chu muốn biết thế nào là bạn bè, nhưng thế giới ấy chưa từng cho cậu một người bạn.
Cho đến khi có một cây táo, cùng với một chàng trai trồng táo xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.
Nam Chu chỉ biết, khi cậu mơ màng xuất hiện trên hàng đầu của xe bus, khái niệm “bạn bè” đã ăn sâu bén rễ trong đầu cậu.
Cậu sẽ không chấp nhất với điều này, chỉ khi có người nhắc đến hai từ “bạn bè”, Nam Chu sẽ cho rằng “bạn bè” chính là khái niệm mà trong lòng cậu nghĩ đến.
Cậu đã từng đoán, có lẽ mình đã từng gặp một người giống như ngôi sao.
Nhưng ngôi sao ấy đi quá nhanh.
Thậm chí cậu còn không nhớ rõ mình đã từng gặp nữa.
– Tại sao phải sử dụng “bạn bè” làm ngôn ngữ ngoại giao.
Nam Chu nghi ngờ:
– Con người tùy tiện vậy à?
Ngay từ đầu đã muốn ôm hôn người ta, thề rằng có thể chết vì người ta hay sao?
Có khác nào một lời nói dối đâu?
Giang Phảng thử giải thích:
– Thực ra, xưng hô “bạn bè” trong thế giới của con người có nghĩa là…
Nam Chu nhìn anh bằng ánh mắt ham học hỏi.
Giang Phảng khẽ ho một tiếng:
– Đúng.
Có đôi khi, con người tương đối tùy tiện.
Không nói được ra miệng.
Giang Phảng có thể làm cả nghìn chuyện cho Nam Chu.
Anh có thể giết người vì cậu, có thể nấu cơm cho cậu ăn, có thể làm tất cả những chuyện khiến cậu thoải mái.
Thậm chí để có thể an ủi Nam Chu, anh sẵn lòng kể chuyện thời thơ ấu của mình cho cậu nghe.
Những vết sẹo xa xôi kia, có vạch ra rồi, bên dưới vẫn còn vảy, đã sớm chẳng còn chảy máu.
Nếu bắt anh nói hết tất cả tình cảm yêu thích riêng tư ấy trước mặt Nam Chu, không khác nào bắt anh giải phẫu trái tim còn sống của mình trước mặt mọi người.
Giang Phảng vẫn luôn lo lắng bất an, không có thuốc nào trị được bệnh “bày tỏ nỗi lòng” của mình.
Hiển nhiên Nam Chu chấp nhận lời của anh nói, trịnh trọng nói:
– Về sau không được như thế nữa đâu đấy.
Giang Phảng cười đáp:
– Được, sau này tôi sẽ không tùy tiện như vậy nữa, chỉ làm bạn với một mình cậu, không còn ai khác.
Nam Chu:
– Tôi không nói chuyện này?
– Hả?
Tay Nam Chu lướt qua hông anh, dừng trên ngón tay như thể tùy ý đặt trên ga giường của anh.
– Tại sao anh không nói.
– Nam Chu nói – Anh khó chịu, anh sợ hãi, anh muốn có bạn thích anh, lại sợ người bạn thích anh.
Cậu sờ soạng mảng ga giường hơi nhăn dưới tay Giang Phảng, chậm rãi vuốt phẳng.
– Anh nói với tôi, tôi sẽ lắng nghe, sẽ không cười anh đâu.
Bởi vì tôi biết anh thích tôi mà.
– Ha.
– Giang Phảng khẽ cười để che giấu trái tim đang đập mạnh của mình – Cậu có biết “thích” là gì không?
Nam Chu khẳng định:
– Tôi biết.
– Khi ôm anh, tôi sẽ động dục, còn muốn sinh sản đời sau với anh.
– Cậu rất thẳng thắn – Như vậy chính là thích.
Cả người Giang Phảng nóng lên, ngọn lửa đang âm thầm thiêu đốt như sắp bùng cháy và lan rộng ra.
Anh cố giả vờ bình tĩnh:
– Trong sách nói vậy à?
Nam Chu xoa tim, thành thật:
– Không phải.
Cơ thể của tôi nói như vậy.
Tim Giang Phảng đập thình thịch, xoay người lại, hôn lên gò má Nam Chu.
Anh xin tha thứ bằng giọng bất đắc dĩ:
– Được rồi, chúng ta ngủ thôi.
Nam Chu cũng không bắt buộc Giang Phảng phải tỏ rõ thái độ với mình.
Bởi vì cậu tin tưởng Giang Phảng thích mình, cho nên cậu không phải vội.
Cậu nghiêm túc khẽ hôn lên trán anh.
Coi như đã nói chúc ngủ ngon.
Khi cậu đang định nằm lại vị trí cũ, ngón tay rút về chạm vào thứ gì đó nóng rực.
Nam Chu cúi đầu nhìn, lập tức hiểu rõ “a”.
Cho dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phảng thế này, nhưng mỗi lần nhìn thấy quy mô ấy, Nam Chu đều cảm thấy rất tò mò.
Nam Chu đang định đi, chợt quay về bên người anh.
Lúc cậu lên giường nằm đã cởi quần tây ra, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng hơi dài che chắn.
Chiếc vòng vàng trên đùi sáng lấp lánh dưới trăng sượt qua da Giang Phảng, mang tới xúc cảm lành lạnh.
Nam Chu cúi đầu nghiên cứu một phen, gạt mái tóc dài ra sau tai, cẩn thận quan sát rồi hỏi:
– Có cần tôi giúp không?
Như khi Giang Phảng đã giúp đỡ cậu trong chiến trường 99 người.
Còn chưa đợi Nam Chu ôn tập xong cảnh tượng khi ấy trong đầu, Giang Phảng đã trở mình ngồi dậy.
Anh ôm Nam Chu, kéo chăn phủ lên vai cậu che phần lớn cơ thể cậu lại, nói câu “cảm ơn” qua loa rồi bước vội xuống giường, vào nhà vệ sinh thêm lần nữa.
Nam Chu ôm chăn, gọi với theo sau:
– Không phải khách sáo đâu.
Giang Phảng đi quá vội, suýt nữa đã vấp phải bậc cửa.
***
Giang Phảng mặc cho nước lạnh như băng từ vòi hoa sen chảy xuống người mình, giúp đầu óc hạ nhiệt để suy nghĩ tốt hơn.
Anh không giống Dịch Thủy Ca.
Dịch Thủy Ca tư duy khác thường, cộng thêm mối quan hệ của anh ta và Tạ Tương Ngọc tương đối đặc biệt, hai người ấy kết hợp với nhau khiến cho anh cảm thấy cho dù bình thường sinh hoạt của bọn họ bị người ngoài dòm ngó cũng không có áp lực gì nhiều.
Giang Phảng không hứng thú để cho tất cả mọi người nhìn thấy Nam Chu.
Chuyện Succubus đã vượt quá giới hạn của anh rồi.
Nếu không phải muốn cho những kẻ đang chơi đùa với bọn họ có thêm chút việc làm, Giang Phảng cũng không tốn công sức mở một cuộc chiến ngầm rườm rà nhằm kết hợp với người khác.
Cho dù tiếp xúc không nhiều, nhưng Giang Phảng biết cách nhìn người, anh tin tưởng Dịch Thủy Ca và Lâm Chi Tùng đều đã cắn mồi câu của mình.
Khoảng thời gian tiếp theo, khu an toàn nhất định sẽ xảy ra thay đổi.
***
Lập Phương Chu nghỉ ngơi ở Thành Bang Cổ hai ngày.
Hai ngày nay không có sự kiện gì đặc biệt xảy ra hết.
Nếu bắt buộc phải nói có chuyện gì xảy ra thì chỉ có chuyện số người chơi ở lại Thành Bang Cổ giảm tới mức kỷ lục.
Không ít người đã từng đánh nhau với Nam Chu sau đó bị vặn cổ.
Dẫu cho may mắn không phải ghép đấu với Nam Chu thì cũng có một số lượng lớn người chơi đã dùng tên thật của mình đôi co với Nam Chu trên kênh thế giới.
Nếu Nam Chu chết, tất nhiên sẽ chẳng có vấn đề gì.
Hiện tại cậu vẫn còn sống tốt, huênh hoang khắp nơi, nếu bọn họ còn chủ động tới trước mặt Nam Chu, vậy sẽ lúng túng lắm.
Ngu Thoái Tư cũng đã gặp mặt đội Nam Chu, ăn một bữa cơm nhẹ nhàng, không bàn chuyện phó bản, cũng không bàn chuyện nhiệm vụ, chỉ giống như bạn cũ gặp nhau, chào hỏi một câu rồi tạm biệt.
Xuất phát từ sự tò mò, cộng thêm nhàn rỗi không có việc gì làm, Nam Chu lại đến đấu trường thú thêm một lần nữa.
Khi thông báo Nam Chu bước vào đấu trường thú xuất hiện trên kênh thế giới, những người chơi đang xắn tay áo hằm hè nhau ở đấu trường thú thoáng cái chạy sạch.
Nam Chu đứng một mình trên sân rất lâu, nhưng không nhìn thấy cả một bóng người.
Cậu cảm nhận được sâu sắc sự tĩnh mịch như tuyết, chỉ đành ăn một cốc kem vani xong rồi ra ngoài.
Nam Chu không để ý bản thân mình bị đối xử lạnh lùng.
Cậu để ý nguyện vọng của mình hơn.
Trước mắt, mặc dù xếp hạng của bọn họ tăng như bắn tên lửa, nhưng vẫn còn cách điểm thực hiện nguyện vọng của cậu một khoảng.
Bước vào phó bản mới thích hợp với bọn họ nhất.
Ba người nhanh chóng nhất trí.
Lý Ngân Hàng phụ trách quản lý thẻ chọn cửa vẫn chọn PVE như trước, đồng thời cũng là người đầu tiên dịch chuyển.
Bóng tối quen thuộc bao phủ lên bọn họ.
[Xin chào đội Lập Phương Chu thân mến ~]
[Hoan nghênh gia nhập phó bản: Tà giáng]
[Số người chơi tham gia: 6 người]
[Tính chất phó bản: Huyễn tưởng, kinh dị]
[Chúc mọi người chơi vui vẻ ~]
Hết chương 154
Lời tác giả:
Meo Meo: Khắc tinh né bóng w
Cát: Chương này ngắn mần luôn 2 chương
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...