***
Toàn đội Ánh Bình Minh tử vong.
Tên của bọn họ biến mất trên bảng xếp hạng.
Khi những người chơi khác nhìn thấy sự thay đổi này, kênh thế giới rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Không ít người ghét đội Ánh Bình Minh, nói tới những “chiến tích vĩ đại” của họ, thậm chí có rất nhiều người chơi còn không coi họ thành đồng loại.
Thế nhưng, lòng người là một thứ rất kỳ diệu.
Bọn họ không hề hi vọng Ánh Bình Minh thắng.
Bởi vì năm người này được công nhận rất tàn bạo, dã man, không có tình người, một khi bọn họ được hạng nhất, bọn họ sẽ càng thêm chẳng coi ai ra gì.
Bọn họ cũng không hi vọng đội Lập Phương Chu thắng.
Trạng thái lý tưởng nhất, đương nhiên là Ánh Bình Minh và Lập Phương Chu đánh nhau, hai bên đều tổn thất, cuối cùng để một đội lương thiện, thuần túy được lợi, giành lấy hạng nhất.
Chính nghĩa chiến thắng tà ác, có thể nói rất thích hợp, mọi người đều vui.
Cho dù khả năng này không lớn là bao…
Song, khi nhìn thấy cái tên Ánh Bình Minh dễ dàng biến mất đến vậy, những người chơi kia không khỏi sinh ra cảnh giác.
Nói thế nào thì ít nhất đội Ánh Bình Minh vẫn còn là con người.
Chiến trường 99 người còn chưa kết thúc, nhưng đối với đa số người có thể nhìn rõ hiện thực, không mang tâm lý may mắn thì chuyện đội Lập Phương Chu giành thắng lợi đã chắc như đinh đóng cột.
Mà sự thực thì trong đó đang có một kẻ không phải người.
Còn là một kẻ không phải con người đang bị mọi người tập trung truy sát.
Khi kết thúc truy sát, Nam Chu sẽ đối xử với bọn họ thế nào đây?
Lẽ nào bọn họ không làm gì hết, cứ đuổi giết Nam Chu mãi ư?
Trong khi mọi người còn đang buồn bực và rối rắm, thay đổi bất ngờ không ai lường trước chợt xuất hiện.
***
Ở một góc của Phồn Hoa, Dịch Thủy Ca bước từ trong phòng tắm ra ngoài, hơi nước sảng khoái bao quanh cơ thể anh ta.
Tạ Tương Ngọc vừa được anh ta thu dọn sạch sẽ nhét vào trong chăn, không biết đã dậy từ khi nào, cau mày nhìn chằm chằm vào một điểm trên không trung, có lẽ đang mở giao diện trò chơi.
Một con rối đang mát xa thắt lưng cho cậu ta.
Vốn dĩ Tạ Tương Ngọc đã chịu thiệt lớn từ chỗ Dịch Thủy Ca, nếu còn nôn ra cả chút ngọt dâng lên đến miệng thì thực sự chẳng được gì.
Cậu ta để mặc cho con rối hầu hạ mình.
Tư thế nằm hơi mất tự nhiên của cậu ta khiến Dịch Thủy Ca bật cười.
Tạ Tương Ngọc nghe thấy anh ta bật cười, quay sang trừng mắt
Một lát sau, cậu ta vẫn ngập ngừng nửa muốn nói nửa không.
Cậu ta phát hiện ra một chuyện tày trời, rất muốn chia sẻ với người khác, nhưng đối tượng chia sẻ lúc này chỉ còn lại mình Dịch Thủy Ca là thứ có thể thở.
Tạ Tương Ngọc buồn bực hồi lâu, thầm nghĩ có thể nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Dịch Thủy Ca cũng không tệ.
Cậu ta đang định mở miệng với vẻ miễn cưỡng, chợt nghe thấy Dịch Thủy Ca hỏi trước:
– Adam là ai?
Kế hoạch muốn nhìn thấy biểu cảm mất khống chế của Dịch Thủy Ca thất bại, Tạ Tương Ngọc tức giận túm chặt chăn.
***
Tất cả mọi người trên kênh thế giới đều phát điên rồi.
Tất cả mọi người đều đang hỏi : “Adam là ai?”
Sau khi tất cả thành viên của Ánh Bình Minh tử vong, đội nháy mắt tăng lên hạng hai trong bảng xếp hạng tích điểm, chỉ đứng sau mỗi “.” là ai?
Không ít người có sở thích với số liệu trong đám người chơi.
Chẳng qua, khi bọn họ lật lại danh sách năm mươi hạng đầu tiên trong bảng xếp hạng cũ mới ngạc nhiên phát hiện, trong đó căn bản không có cái tên “Adam”.
Còn không nằm trong năm mươi hạng đầu?
Cũng may, có người đã cố gắng ghi chép tất cả thứ tự trong danh sách qua từng ngày, và cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc của “Adam”.
“Adam”, là một đội ngũ gồm hai người chơi giới tính nam, xếp hạng ban đầu nằm ở vị trí 337.
Có thể nói nằm giữa của giữa, không bắt mắt trong không bắt mắt.
Không ai để ý tới đội ngũ này.
Nếu bọn họ không nhảy từ hạng 337 lên hạng 2 như lúc này thì sẽ vĩnh viễn chẳng có tiếng tăm gì.
Không chỉ có xếp hạng tăng vọt của bọn họ kỳ quái, mà ngay cả tên họ của bọn họ cũng rất lạ.
Tống Đường.
Nguyên Minh Thanh.
(Tống, Đường, Nguyên, Minh, Thanh là các triều đại trong lịch sử Trung Quốc.)
Kênh thế giới đón nhận sự bùng nổ không thể tưởng tượng nổi, gây ra hiệu quả hỗn loạn, thậm chí còn hơn cả khi bọn họ biết được có một Boss phó bản trà trộn vào trong những người chơi.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?!”
“Cái tên này là bịa ra đúng không? Biệt danh hả? Tại sao có thể có hai người tên trùng hợp thế chứ?”
“Chuyện này không thể nào xảy ra được? Chúng ta đều mang theo tên thật vào hệ thống này, tại sao lại có ngoại lệ?”
“Mọi người, tôi vừa tính toán và phát hiện ra một chuyện.”
“Mau nói đi?”
“Đệt, đến giờ này rồi còn úp mở cái gì kia chứ?!”
Bị mắng, người nói bản thân có phát hiện cũng không tinh tướng nữa, ngoan ngoãn đưa ra kết luận.
“Số tích điểm của Adam hiện tại, chính bằng số tích điểm ban đầu của bọn họ cộng thêm số tích điểm của Ánh Bình Minh trước khi chết!”
“Nói cách khác, tất cả những tích điểm của Ánh Bình Minh bây giờ đều được cộng vào bọn họ!”
Đây quả là một trận sóng to gió lớn.
“Đệt, đệt, đệt?!”
“Tại sao?! Hóa ra Ánh Bình Minh liều sống liều chết thực ra chỉ làm thuê cho bọn họ thôi đấy à?”
“Cũng chưa chắc, chưa biết chừng bọn là nhân viên ngoài biên chế.
Ví dụ, Ánh Bình Minh là đội 1, Adam là đội 2.
Nếu Ánh Bình Minh gặp chuyện không may, tích điểm sẽ được chuyển đến Adam thông qua một đạo cụ nào đó.
Cũng coi như có đồ dự phòng.”
“Tại sao tôi chưa từng thấy đạo cụ nào như thế nhỉ?!”
“Adam có đó không? Nói gì đi chứ?”
Nhưng bọn họ đã phải thất vọng rồi, từ đầu đến cuối “Adam” người nhận hết tất cả tích điểm của “Ánh Bình Minh” không nói một lời nào.
Bọn họ chỉ yên lặng ngồi ở một góc nào đó, quan sát màn hỗn loạn khó có thể hình dung.
Mọi người không biết, trên thực tế, số người đặt cược cho đội chơi mang tên quái dị này thắng luôn dẫn đầu trong server Trung Quốc.
Trong mắt những khán giả có góc nhìn của Thượng Đế, thì đội “Adam” thoạt nhìn bình thường, từ đầu đến cuối đều nằm qua lại ở khoảng giữa mới chính là đội ngũ có khả năng giành thắng lợi nhất.
Tại phòng phát sóng xử lý tất cả thông tin những sự việc xảy ra trong “Vạn Vật Hấp Dẫn”, bởi vì quá nhiều thông tin nên màu sắc những sợi ánh sáng đan từ thông tin chuyển sang màu lam xám nhạt, thỉnh thoảng pha trộn lẫn một đường loang đỏ như lửa, tựa cái đuôi của một ngôi sao chổi đang cháy.
Trong ánh sáng nhiều màu sắc, nhóm nhân viên thay phiên nhau tràn đầy vui sướng.
“Tỉ lệ xem đột phá lịch sử rồi!”
Cảm giác sung sướng khi kíp nổ chôn vùi bao lâu chợt bùng nổ thực sự khó mà nói hết.
Nếu Ánh Bình Minh còn sống và nhìn thấy gương mặt của Đường Tống cùng Nguyên Minh Thanh lúc này thì sẽ phát hiện ra, gương mặt bọn họ rất quen thuộc.
Đường Tống chính là người chơi chết đã giao [Hồi Đáp] cho bọn họ.
Nguyên Minh Thanh chính là “người chơi xui xẻo” bị bọn họ cướp mất [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài].
Nói chính xác hơn, “Adam” không thuộc server địa cầu.
Bọn họ là những GM ưu tú được phái đi và có thể chấp hành chính xác tất cả những chỉ lệnh.
Cũng chính là đội nội bộ đầu tiên của “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Phòng chỉ đạo phát sóng chuyển ống kính khỏi đội “Lập Phương Chu” đang tâm sự nhàm chán sang kênh thế giới đang điên cuồng spam và tràn đầy sợ hãi.
Bọn họ còn đang cắt nối biên tập đoạn Tô Mỹ Huỳnh chạy trối chết trên hành lang.
Phát sóng lặp lại như một đoạn đặc sắc trong chương trình giải trí.
Quả nhiên, điều này nhận được phản ứng không bình thường.
– Tình huống phía diễn đàn sao rồi?
– Đang cãi nhau ầm lên kìa.
– Chủ đề chính là gì?
– Chất vấn tại sao Tô Mỹ Huỳnh lại chết, hỏi Adam rốt cuộc là ai, nói Ánh Bình Minh chết rồi thì đừng chiếm sóng nữa, yêu cầu xem Lập Phương Chu… ngoại trừ chủ đề cuối cùng thì cơ bản đều nằm trong phạm vi tính toán của chúng ta.
– Hỏi Adam là ai thì chắc không phải khán giả theo dõi thường xuyên nhỉ?
– Đúng vậy, xem hồ sơ thì thời gian anh ta xem còn chưa đến 500 giờ vũ trụ, hơn nữa cũng đã bỏ một số tiền không nhỏ vào Tô Mỹ Huỳnh, có lẽ là fan cứng.
– Nhìn thấy tiền của mình bốc hơi từng chút một tất nhiên không vui rồi.
Không phải để ý làm gì.
– Đúng vậy, mấy đơn vị quảng cáo không thích Ánh Bình Minh lắm.
Bọn họ chẳng có thẩm mỹ gì hết, hơn nữa còn rất ngu, nếu không phải công ty…
Nếu như không phải đơn vị quảng cáo quan trọng rất thích gương mặt của Tô Mỹ Huỳnh, thậm chí còn yêu cầu bên nhà phát hành bật đèn xanh, tặng cho cô ta đạo cụ cấp thần [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài] có thể phá vỡ ngăn cách giữa hai chiều không gian, hơn nữa còn có nhân viên chuyên môn đưa cho bọn họ những gợi ý đơn giản theo như kế hoạch đề ra, để bọn họ có thể tránh được một kiếp trong những thời khắc khó khăn của phó bản.
Bằng không Ánh Bình Minh đã chết lâu rồi.
Cái chết của Ánh Bình Minh cũng còn một nguyên nhân khác.
Bởi vì đơn vị quảng cáo kia có dự án mới cần phải đầu tư cho nên mới ngưng tài trợ mà thôi.
Cho dù các đơn vị quảng cáo có tâm tư riêng, bộ phận kế hoạch của trò chơi vẫn cố gắng tạo cân bằng nhất giữa nhu cầu của khách hàng và mục tiêu của trò chơi.
Một mặt bọn họ đồng ý yêu cầu của nhà tài trợ vàng, hào phóng giao cho Ánh Bình Minh ưu thế.
Mặt khác, giao đạo cụ [Hồi Đáp] đã trải qua mười mấy lần cải thiện cho Đường Tống, bảo anh ta tìm cách đưa đến tay Ánh Bình Minh, đồng thời sai khiến bọn họ ăn vào.
Thực tế chứng minh, Đường Tống đã hoàn thành rất tốt.
Sau khi trải qua từng đời sửa chữa và cải thiện, tác dụng của [Hồi Đáp] đã sớm không còn như phiên bản ban đầu.
Nó trở thành đạo cụ thuộc dạng thao túng.
Nó có thể khuếch đại dục vọng, và vĩnh viễn không đổi chủ.
Có nghĩa là, nếu như ngay từ đầu nó thuộc về Đường Tống thì vĩnh viễn sẽ thuộc về Đường Tống.
Cho dù nó có bị cướp đi, được tặng, chủ nhân của nó vẫn là Đường Tống.
Bọn họ đã ký kết một hợp đồng bí mật, chỉ có hai bên mới biết được nội dung.
Muốn xem giải thích chức năng của [Hồi Đáp] ư?
“Mọi người có muốn thắng lợi thuộc về mình không?”
“Hãy đưa ra câu trả lời của mọi người.”
Đây là một trò chơi văn tự ác độc.
Một câu hai nghĩa.
Trong mắt Ánh Bình Minh, bọn họ lấy được [Hồi Đáp] thì bọn họ chính là chủ nhân của nó.
Thoạt nhìn thì có vẻ như chức năng của [Hồi Đáp] là chỉ cần uống nó vào thì có thể đến gần với thắng lợi.
[Hồi Đáp] cũng đã làm được điều đó.
Sự lương thiện của bọn họ bị tách ra khỏi cơ thể, chỉ dựa vào dục vọng hèn hạ, đi thẳng tới vị trí bây giờ.
Mà trong tay Adam – chủ nhân thực sự của [Hồi Đáp], cũng có thể giải thích theo cách khác.
Adam có thể thông qua [Hồi Đáp] giành được thắng lợi thuộc về bọn họ mà chẳng tốn chút công sức nào.
Chỉ cần Ánh Bình Minh không bị tiêu diệt, trái tim hi vọng vào chiến thắng không chết đi, bọn họ sẽ vĩnh viễn đi về phía trước, cầm theo đạo cụ mà đơn vị quảng cáo điều động nội bộ cho bọn họ, tích cóp từng chút tích điểm cho Adam, nhưng lại cho rằng bản thân mình đang gặp may mắn.
Cho tới khi bọn họ chết đi rồi, cũng chỉ có thể dùng xác chết phì nhiêu bón cho cây táo mà thôi.
Kế hoạch này đã được triển khai từ sớm, khán giả thông minh chút thôi cũng nhìn ra được, chỉ có những người mới thích nhìn mặt và ngưỡng mộ kẻ mạnh mới đặt cược vào đội Ánh Bình Minh đã thối rữa từ tận sâu bên trong.
Đối với trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”, nhà phát hành chính là thần có thể khống chế tất cả.
Bao gồm cả “Cuộc truy kích nghìn người” nhằm vào Nam Chu này cũng chính vì nhà phát hành và đơn vị quảng cáo nhất trí trong việc “hy vọng Nam Chu chết”.
Công ty “Xâm nhập não bộ” hi vọng Lập Phương Chu có thể tới làm công lâu dài cho họ.
Nhà phát hành trò chơi thì hi vọng Adam giữ vị trí hạng nhất, cho nên cần phải chặt bớt những cành cây mọc lung tung.
Nhưng mắt thấy đội Lập Phương Chu sắp giành thắng lợi trong chiến trường 99 người mà Ánh Bình Minh phát động, tính toán của bọn họ bị phá vỡ.
Song, chuyện này thì có liên quan gì đâu?
Cho dù không lấy được món tích điểm ấy, để sống sót thì những người chơi khác vẫn sẽ tiếp tục đuổi giết Nam Chu.
Cho dù con quái vật Nam Chu thể hiện rằng bản thân mình không hề có ác ý, cũng sẽ không truy cứu, liệu rằng những người chơi khác có tin tưởng không?
Một khi xuất hiện nghi ngờ sẽ không bao giờ hàn gắn lại được.
Chẳng phải sự tin tưởng giữa con người với con người vốn dĩ cũng chỉ yếu ớt như vậy thôi sao?
***
Thời khắc này tất cả những rối loạn, âm mưu, sắp đặt đều ngăn cách bên ngoài Lập Phương Chu.
Lần đầu tiên Nam Chu được dùng thuốc hạ sốt, hiệu quả không tệ.
Dẫu cho cậu rất quan tâm tới câu chuyện tiếp theo nhưng sau màn chống chọi với hiệu lực của thuốc, cuối cùng cậu cũng không chịu được nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cậu còn kéo kéo tay áo Giang Phảng, mang sự trách móc và không hài lòng khi phát hiện ra ý đồ nào đó của anh.
Giang Phảng không nói gì, chỉ dịu dàng hôn lên mi mắt cậu.
Xúc cảm ấm áp dễ dàng đẩy ý thức của Nam Chu chìm sâu vào trong bóng đêm nặng nề và yên tĩnh.
Cơ thể cậu mạnh, nhưng tinh thần thì lại yếu ớt.
Chỉ cần một cái hôn là có thể xoa dịu rồi.
Giang Phảng nhìn Nam Chu nhắm mắt hít thở đều đều, nhìn đôi môi đỏ khẽ mở thở ra dòng khí nhè nhẹ.
Anh dời mắt đi, luyện tập khống chế, không cho phép bản thân hôn lên.
Sau khi xác nhận Nam Chu đã ngủ say, Lý Ngân Hàng quay sang nhìn Giang Phảng.
Cô có thể cảm nhận được, Giang Phảng đang cố ý kể câu chuyện thật dài chỉ để đợi thuốc phát huy tác dụng.
Anh cố ý né tránh kể lại đoạn anh từng uống [Hồi Đáp] để mở đầu câu chuyện.
Cô cảm thấy, có lẽ bây giờ mình đã là một nửa người nhà của Giang Phảng.
Vì thế cô đánh bạo đưa ra câu hỏi:
– Anh Phảng, anh nói, [Hồi Đáp] đã được dùng trên người anh à?
Giang Phảng nhìn cô sau đó rời mắt đi, đồng thời gật đầu:
– Ừ.
Khi nói chuyện với người khác ngoài Nam Chu, giọng điệu của anh khống chế thích hợp giữa nhẹ nhàng và lạnh lùng, vừa khiến người ta thoải mái, vừa khiến người ta không thể suy nghĩ lung tung.
Anh nói:
– Đó là một loại thuốc trông giống như Vitamin, thoạt nhìn thì bình thường, không có gì đặc biệt.
Nghe thấy lời này, Lý Ngân Hàng thực sự có xúc động muốn vạch đầu anh ra xem có người nhỏ không.
Giang Phảng liếc nhìn cô, bình tĩnh nói:
– Không có thứ kia.
Lý Ngân Hàng thở phào một hơi, hỏi tiếp:
– Anh không bị ảnh hưởng của thuốc à?
– Có, nhưng không nhiều.
– Anh nói – Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì tôi uống không nhiều.
Ít nhất trên đầu tôi không có người nhỏ kia.
Lý Ngân Hàng cảm thấy kinh ngạc.
Giang Phảng đứng từ xa nhìn thấy người nhỏ trên da đầu của Ngụy Thành Hóa, anh có thể lập tức nhận ra nó sinh ra dưới tác dụng của [Hồi Đáp].
Nếu như trên đầu anh không mọc ra người nhỏ thì tại sao anh biết được.
Lý Ngân Hàng vừa định hỏi, chỉ thấy Giang Phảng ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà với dáng vẻ suy tư.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Cô nhạy bén không tiếp tục câu hỏi này, mà chỉ nói:
– Tại sao anh lại uống viên thuốc kia?
Người có tính cách như Giang Phảng sẽ không tùy tiện uống thứ đồ không rõ ràng.
Giang Phảng không vội đưa ra đáp án ngay.
Cung điện tư duy trong đầu anh đang căn cứ vào những thông tin mình đã biết xây dựng nên một khung sườn mới.
Vô số những thợ vận chuyển mảnh tư duy, đi tới đi lui, ghép lại thành một đoạn quá khứ.
Đó là khi hình thức PVP chính thức bắt đầu, hơn nữa còn là chuyện xảy ra sau khi đội của anh và Nam Chu gặp được những người chơi khác may mắn sống sót.
Trong trận PVP đầu tiên, hai đội người chơi nhìn nhau có phần ngượng nghịu.
Con người là sinh vật có năng lực đồng cảm.
Kết hợp với những chuyện xảy ra với bản thân trong bao ngày qua, ai cũng biết, đối phương không dễ dàng gì mới sống sót.
Cho nên, bọn họ không lập tức rút vũ khí ra liều mạng theo quy tắc của trò chơi mà sau khi hình thành nên mối quan hệ hợp tác tạm thời, sẽ tìm cách nào đó mà không cần giết đối phương mà vẫn có thể vượt màn.
[Hồi Đáp] chính là đạo cụ mà đội trưởng đội bên kia rút được.
Anh ta hào phóng lấy thuốc ra cho Giang Phảng xem, đồng thời mời Giang Phảng nếm thử một viên, cũng nói những đồng đội của mình đều đã từng uống, không có vấn đề gì.
Giang Phảng cầm lấy [Hồi Đáp], nghiên cứu kỹ lưỡng một hồi.
Anh không định dùng nó.
Người bố thích nhìn ngắm sao trời dạy anh đọc thơ, dạy anh các nơi xa xôi trên thế giới này…
Mẹ của anh dạy anh thuốc có ba phần độc.
Sau đó anh học được cách không tin tưởng bất kỳ ai.
Kết hợp cả ba điều này, Giang Phảng đồng ý ăn [Hồi Đáp] mới lạ đấy.
Nhưng xuất phát từ cẩn thận, trước khi trả lại lọ thuốc cho đối phương, anh đã lén lấy đi một viên.
Chuyện này không hề khó với người đã lăn lộn sòng bạc nhiều năm như Giang Phảng.
Nghe đến đây, Lý Ngân Hàng khó tránh khỏi nghi ngờ:
– Vậy tại sao anh…
Giang Phảng nói rõ ràng:
– Tôi bị người ta chuốc thuốc.
Hết chương 144
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...