Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Xông lên như vậy khiến cho tuyến đường đã được quy hoạch tỉ mỉ lập tức biến thành một màn đua tốc độ.
Mục đích ban đầu của những người này chính là săn Nam Chu.
Khi ôm cây đợi thỏ, xuất phát điểm của mỗi người đều như nhau, đương nhiên bọn họ còn có thể ổn định tinh thần, nhịn ham muốn của mình.
Kết quả, vừa thả mồi câu đi, Nam Chu đã tới.
Nhưng chỉ còn mấy bước chân nữa là bước vào bẫy rập, con mồi lại chạy mất.
Sự sai lệch này hình thành một phản xạ kích thích với tâm lý những người kia.
Con mồi chạy mất, bọn họ lập tức rơi vào nhận thức sai lầm “Bây giờ phải dựa vào bản lĩnh của từng người rồi”.
Một khi bắt đầu đuổi theo Nam Chu, mọi người có trước có sau, đương nhiên sẽ xuất hiện khoảng cách, chiếc bẫy rập phối hợp tạo nên cũng uổng phí.
Điều này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch ban đầu của bọn họ.
Ở giữa có sáu bảy người cảm thấy tình hình không ổn lập tức dừng bước.
Ít ra thì bọn họ cũng là đồng đội tạm thời, lợi ích và nhu cầu giống nhau.
Có người hét lên:
– Đừng đuổi theo nữa!
Nhưng chẳng phải ai cũng có năng lực biết điểm dừng.
Trải qua thử thách truy kích trên phố, những trận chiến đơn và chiến đội trên đấu trường thú cho đến chiến trường 99 người hiện tại, thời gian sinh tồn của Nam Chu đã đạt tới hơn 30 tiếng đồng hồ, cũng tích lũy được số tích điểm khả quan.
Nuôi béo rồi, có thể thịt!
Huống hồ bọn họ đã để lộ số người và mục đích trước mặt Nam Chu, có trốn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu rút đầu vào mai, mai phục thêm lần nữa, liệu rằng còn có cơ hội tốt thế này không?
Đã có cơ hội tốt thế này, không bằng mọi người cùng nhau lên cả đi!
Ý thức được điều này, ngay cả những người tính cách cẩn thận đang chần chừ cũng cắn răng liều một phen, máu nóng không ngừng trào dâng.
Thay vì nhường cơ hội cho người khác, không bằng nhân lúc hỗn loạn giành phần thắng!
Khi mọi người tranh nhau tiến về phía trước, họ chỉ nhìn thấy ai vượt qua mình chứ không chú ý người ở lại phía sau.
Bọn họ lựa chọn quên đi Phòng Vĩnh Niên đã cống hiến cho bọn họ.
Thậm chí cả đồng đội của anh ta cũng chẳng nhớ.
Bọn họ không muốn mặc kệ Phòng Vĩnh Niên.

Nhưng thay vì cứu Phòng Vĩnh Niên bị thương nặng, không bằng đi cướp miếng bánh vàng Nam Chu.
Nếu có thể thành công giết chết cậu, nhận được tất cả tích điểm và đạo cụ, tỉ lệ bọn họ có thể giành được thắng lợi trong chiến trường 99 người sẽ tăng lên vô hạn, gần như 100%!
Một người đàn ông đeo kính nửa gọng khoanh tay đứng yên tại chỗ, nghe tiếng bước chân rầm rầm như đàn ngựa hoang, nhìn Phòng Vĩnh Niên sốc co giật dưới đất, đẩy gọng kính vẻ khinh thường.
Anh ta kiêu ngạo hếch cằm, mấp máy môi châm chọc: Một lũ ngu.
Lẽ nào bọn họ không nhìn ra, Nam Chu hoàn toàn có thể khống chế được bọn họ hay sao?
Sau khi thành công đánh bại Phòng Vĩnh Niên, Nam Chu đã biết ngay chuyện “có người mai phục”.
So với đánh trực diện, cậu đã lựa chọn cách hiệu quả hơn.
Đếm số người, thể hiện bản thân đã biết mai phục, sau đó cất bước chạy luôn.
Nếu không có ai đuổi theo cậu, cậu có thể thoải mái thoát thân.
Nếu có người đuổi theo cậu, vậy kế hoạch mai phục đối phương hoàn toàn nát vụn.
Tính thế nào cậu cũng đều chiếm quyền chủ động.

Hơn nữa, đám người đuổi theo Nam Chu không cảm thấy bản thân sai ở đâu cả.
Không chủ động ra tay, lẽ nào cứ để cậu chạy như thế ư?
Vậy chẳng khác nào nói tất cả mấy người mai phục trong góc tối như bọn họ là một lũ ngốc cả?
Hai bên đều cho rằng đối phương ngu ngốc, nảy sinh mâu thuẫn khó điều hòa.
Còn về Nam Chu, cậu chỉ một lòng suy nghĩ chạy trốn, không dây dưa gì thêm, cơ thể thoăn thoắt nhanh như chớp.
Đáng tiếc chiếc đuôi luôn cong lên ở góc tường đã để lộ hành tung của cậu.
Những người đuổi theo phía sau nhìn chiếc đuôi lắc lư tựa cần câu cá của Nam Chu, chẳng hiểu ra sao.
– Đệt, đây là bản thể của cậu ta hả?
– Cậu ta tuổi mèo à? Hay yêu quái mèo?
– Đây có phải hình tượng của cậu ta trong trò chơi không vậy?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng bọn họ chẳng hề khách sáo với Nam Chu.
Một người bắn súng bắn đinh sượt qua lông đuôi Nam Chu, chiếc đinh ghim vào tường “pốc” một tiếng, kéo theo vài sợi lông đuôi.
Một người thao túng con rắn độc khổng lồ, toàn thân trắng như tuyết, lợi dụng ưu thế linh hoạt của mình, con rắn lớn ngẩng đầu thè lưỡi phun độc, xung trận dẫn đầu tất cả mọi người.
Một người đứng từ xa quăng ra một chiếc gương sau đó nhảy lên, cơ thể lập tức biến mất giữa không trung.
Ngay sau đó, anh ta chui ra khỏi gương, đáp đất vững vàng, vươn tay bắt lấy gương rồi  quăng nó đi tiếp.
Chiếc gương rất nhẹ, có thể nhận thấy tốc độ di chuyển của anh ta tăng lên nhanh chóng.
Bọn họ thể hiện bản lĩnh của mình, sợ sẽ bị rớt lại phía sau.
Cuối cùng, người đàn ông di chuyển bằng gương và con rắn lớn màu trắng đồng thời rẽ vào hành lang, nhìn thấy Nam Chu bị chặn ở ngõ cụt.
Người đàn ông di chuyển bằng gương nhìn đại đa số bị bỏ lại phía sau, còn chưa kịp mừng đã thấy Nam Chu quay đầu.
Nam Chu nghiêm túc khen ngợi:
– Mọi người chạy nhanh thật đấy.
Câu nói này đánh bay sự tự đắc của người đàn ông di chuyển bằng gương xuống đáy vực.
Ban nãy anh ta chạy hăng quá cho nên bây giờ mới phát hiện mình đã bị bỏ lại một mình.
Đợi khi thể xác và tinh thần của anh ta dần bình tĩnh nhờ sự kích thích của mồ hôi lạnh, anh ta lờ mờ cảm nhận được ý đồ của Nam Chu.
Đợi đã, cậu ta cố ý đúng không?
Cố ý dẫn những người đuổi theo cách xa nhau, sau đó mới quay đầu giết từng người một?
Thằng nhãi này đang giật dây diều đấy hả?!
Nhưng cũng may bây giờ người đàn ông di chuyển bằng gương không chỉ có một mình.
Khi anh ta manh nha ý định rút lui, con rắn trắng khổng lồ ở bên cạnh đã há chiếc miệng máu đỏ lòm, những chiếc răng rắn lởm chởm mang nọc độc dính máu khiến người ra rùng mình.
Nó nhảy lên không trung lao thẳng về phía Nam Chu, thể hiện sự linh hoạt hoàn toàn khác biệt với thân hình của mình.

Cơ hội tốt đây rồi!
Người đàn ông di chuyển bằng gương vui mừng, đang định ngồi chờ làm ngư ông thì chợt nhìn thấy Nam Chu cúi người xuống, một tay nâng cằm của con rắn trắng đẩy lên trên.
Răng rắc.
Người đàn ông di chuyển bằng gương thề rằng anh ta vừa nghe thấy tiếng răng vỡ vụn.
Con rắn trắng đau đớn, điên cuồng quằn quại dưới đất.
Một tay Nam Chu ấn cái đầu to của nó, đuôi con rắn quấn quanh cánh tay Nam Chu, triền thẳng lên trên, định dựa vào lực của cơ để siết gãy cánh tay Nam Chu.
Không thể chậm trễ, đầu ngón tay Nam Chu di chuyển dọc theo lớp vảy rắn cứng như lá thép, nghiêm túc đếm:
– Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.

Tính cẩn thận đến bảy tấc, Nam Chu bổ một cú lưu loát, khiến con rắn dưới tay cậu biến thành một đống bùn nhão.
Con rắn lớn ý định gây rối bị đập cho không đứng dậy nổi, chưa tới một khắc đã mềm xụi trượt xuống khỏi tay Nam Chu, tựa một sợi dây thừng.
Nam Chu mặt không biến sắc, vui vẻ đấm vào lòng bàn tay: Tuyệt thật.
Trên sách nói đúng quá.
Đánh rắn bảy tấc, có tác dụng thật luôn này.
Người đàn ông di chuyển bằng gương nhìn thấy tất cả hình ảnh vừa rồi, mặt vàng như nghệ.
Bảy tấc cái con khỉ!
Cậu ta thẳng tay đánh chết con rắn kia thì có!
Nhìn thấy hình ảnh Nam Chu tay không đánh chết một con rắn, chân anh ta mềm nhũn ra.
Anh ta sống đến bây giờ đều dựa vào sự tự tin sử dụng thành thạo tất cả những vật phẩm có trong túi đồ.
Dẫu sao thì anh ta cũng là con người.

Đấu với người chơi khác không thành vấn đề.
Bởi vì anh ta biết, đối diện mình là con người, có mạnh đến mấy thì cũng chẳng chênh lệch nhiều lắm.
Đạo cụ có thể lấp đầy sự chênh lệch giữa người chơi.
Nhưng hiện tại, trước mặt anh ta không phải chênh lệch, không phải khoảng cách mà chính là cả vùng biển mà năm ấy Tinh Vệ đòi lấp.
Nhìn thấy năng lực phản ứng và vũ lực áp đảo của Nam Chu ở khoảng cách gần, anh ta vắt óc suy nghĩ mà vẫn không thể nghĩ ra được có thể dùng đạo cụ gì với Nam Chu.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu của anh ta chỉ còn bốn chữ.
Mẹ kiếp, chạy thôi.
Nam Chu nhìn người đàn ông hoảng loạn quay lưng ném chiếc gương về phía sau, lộ vẻ nghi ngờ.

Chẳng phải anh ta muốn giết mình à? Tại sao không đánh mà đã chạy mất rồi.
Trong đầu Nam Chu chỉ có bốn chữ.
Di chuyển tức thời.
Mang theo nghi ngờ này, khi nửa người đàn ông chui vào trong gương, cậu túm lấy gáy anh ta kéo ra ngoài.
Người đàn ông chửi thề trong bụng!
Anh ta ngã dưới đất, thở hồng hộc mấy hơi, chợt cảm thấy có một bàn tay đang hướng về phía cổ họng mình.
Anh ta liếc mắt xuống dưới, vừa hay nhìn thấy dấu tay mờ ám như ẩn như hiện bên dưới lớp sơ mi trắng của Nam Chu.
Kích thước của dấu tay kia không phải thuộc về nữ giới.
Người đàn ông cắn chặt răng tới mức bật máu.
Đằng nào cũng phải chết, thay vì nhút nhát tủi nhục thì không bằng vùng lên một phen cho sướng!
Anh ta cố ý nói với ngữ điệu vặn vẹo, cao giọng châm chọc:
– Còn tưởng rằng là thứ gì đó giỏi lắm, chẳng qua cũng chỉ là một món hàng bị đàn ông làm cho không đứng thẳng nổi mà thôi.
Nam Chu im lặng.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi, hỏi ngược lại:
– Nhưng tôi có bạn trai, cảm thấy cũng không tệ.


Anh có không?
Cậu bổ sung thêm một câu:
– Bạn gái cũng được.
Người đàn ông chỉ biết chửi thầm!
Bầu không khí vặn vẹo quái gở xung quanh anh ta nứt vỡ dưới hai câu hỏi linh hồn liên tiếp của Nam Chu.
Anh ta nghĩ tới hai mươi lăm năm độc thân từ trong bụng mẹ của mình, nghĩ tới sau này sẽ không còn khả năng tìm bạn gái nữa, nhất thời cảm thấy bi thương, chực trào nước mắt.
Nam Chu chú ý đến vẻ mặt của anh ta, trong lòng hiểu rõ.
Cậu đặt tay lên cổ anh ta.
Tiếng rên sắp buột ra khỏi miệng người đàn ông chợt nghẹn lại.
Bàn tay ấm áp hoàn toàn không lạnh lẽo giống như rắn trong tưởng tượng của người đàn ông.
Nam Chu cụp mi nhìn anh ta:
– Anh ngủ đi, khi tỉnh dậy có thể từ từ tìm kiếm.
Âm thanh bẻ cổ rõ ràng lưu loát vang lên từ đầu ngón tay Nam Chu.
Người đàn ông còn chưa cảm nhận được đau đớn, cơ thể đã mềm nhũn ra gục dưới chân cậu.

Cùng lúc ấy, cuối cùng thì người thứ ba cũng đuổi tới sau một người một rắn ban nãy, xuất hiện trước tầm mắt Nam Chu.
Nhìn thấy thi thể chết trong tư thế vẹo cổ không an lành, người kia lập tức phanh lại.
Xuất hiện người hi sinh đầu tiên, khiến anh ta nháy mắt cảm thấy tình huống không bình thường.
Hình như… bọn họ đang bị Nam Chu trêu đùa?
Người đó tương đối thức thời, nhìn thấy tình huống như vậy nhưng vẫn rất bình tĩnh, lập tức quay đầu, hét lên một tiếng giận dữ cản những đồng đội sắp xông tới đây:
– Chạy!
Ai ngờ, bọn họ vừa mới quay đầu chạy được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Người dẫn đầu ngoảnh lại nhìn, tức thì mặt tái mét, nổi hết cả da gà.
Nam Chu đang âm thầm đuổi theo bọn họ!
Cậu còn móc ra khẩu súng phun lửa lượng tử cướp được của Phòng Vĩnh Niên.
Cậu ta đã giấu khẩu súng đi từ khi nào vậy?!
Tình thế đảo ngược.
Ai cũng biết khẩu súng này rất nguy hiểm, thậm chí còn có thể gọi là vô địch.
Ai cũng biết năng lực cận chiến của Nam Chu rất mạnh.
Nói đơn giản, có thằng ngu mới không chạy.
Những người đuổi theo phía sau thấy người cầm đầu chạy ngược lại, nhất thời chẳng hiểu ra sao.
Người cầm đầu chỉ mong có người đệm lưng cho mình, ai còn quan tâm những đồng đội tạm thời này chứ, anh ta chỉ dẫn theo đồng đội của mình chạy như bay.
Người đến sau chưa thể kịp thời thích ứng đổi vị trí giữa mèo và chuột, ngây đơ tại chỗ.
Cho tới khi bọn họ nhìn rõ cây súng phun lửa trong tay Nam Chu.
Mà lúc này Nam Chu cũng giơ cao súng, ngắm vào những bóng lưng ôm đầu chạy, cậu cảm thấy thật khó hiểu.
Cậu bóp cò, nhưng không có lửa phun ra.
Nam Chu không biết phải mở chốt an toàn của cây súng này trước.
Dẫu vậy, cậu nhanh chóng nghĩ thông, có thể mang về bảo anh Phảng dạy mình.
Nghĩ như vậy, Nam Chu nhanh chóng đuổi kịp người cuối cùng bị bỏ lại, cầm chiếc súng phun lửa nặng gần ba mươi cân vung lên với khí thế tựa ngàn quân, đập mạnh vào vai người đàn ông chạy cuối cùng.
Bên cạnh anh ta là một cánh cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là vực sâu không đáy.
Anh ta vốn tưởng rằng mình sẽ bị lửa nóng thiêu chết, khi cảm thấy đầu mình đập vỡ cửa kính, biểu cảm không thể tin nổi.
Mẹ kiếp, thứ đồ này dùng được như vậy ư?
Nam Chu nhìn người chơi kia sắp sửa rơi xuống vực sâu, thầm nghĩ, chết vậy thì thảm quá.


Cậu dứt khoát giẫm lên bệ cửa cổ, kéo lấy người chuẩn bị rơi quay lại.
Cậu lịch sự nói:
– Xin lỗi, đã làm anh sợ.
Dứt lời, còn chưa đợi đối phương hoàn hồn từ trạng thái mất trọng lực, Nam Chu đã nhanh nhẹn vặn gãy cổ anh ta.
***
Nghe tiếng ồn ào đầu bên kia, người đàn ông tinh anh đeo kính nửa gọng cảm thấy ở chung với bọn họ thì trí thông minh của mình sẽ bị bọn họ lây nhiễm mất.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Anh ta cảm thấy mình thật ưu việt, hơi cúi đầu hỏi thanh niên thấp bé bên cạnh:
– Bên phía anh Lao có tin gì mới chưa?
Thanh niên thấp bé cầm một thiết bị thông tin đặc biệt, gật đầu cười híp mắt.
Người đàn ông tinh anh tự tin phóng khoáng vuốt tóc mình, khóe miệng nhếch lên tươi cười.
Ngay từ đầu, những người kia đã tính nhầm rồi.
Ngay từ đầu, anh ta đã nhìn trúng thứ giá trị hơn.
Ngoại trừ kế hoạch A, còn ẩn giấu một kế hoạch B nữa.
Người đàn ông tinh anh và thanh niên đồng thời đeo đạo cụ [Thái Độ Đúng Mực Của Bản Thân Thích Khách].
Đó là một đạo cụ cấp B, chất liệu và hình thức cực kỳ giống như bọc giày nilon phải đeo khi bước vào trong phòng máy.
Khi người chơi đeo nó vào, sẽ có thể xóa bỏ tất cả dấu chân, nhịp thở và nhịp tim cũng được che giấu đi, đạo cụ này thích hợp nhất để di chuyển trong im lặng.
Bọn họ cứ thế rời khỏi điểm mai phục, di chuyển tới bên hai đồng đội còn lại của mình.
Hai đồng đội còn lại đang mai phục ở một góc hành lang khác trong căn biệt thự, thoạt nhìn có vẻ như đã rình mò khá lâu.
Người đàn ông tinh anh cầm [Máy Liên Lạc Tâm Linh] trong tay, hỏi bọn họ:
– Tình hình sao rồi?
Người đàn ông được gọi bằng “anh Lao” vui vẻ:
– Nam Chu vừa đi thì bọn họ đứng yên ở đó đợi, đúng là hai con cừu non.
Người đàn ông tinh anh bật cười.
Muốn bắt Nam Chu có gì khó đâu?
Căn cứ vào thông tin trên kênh thế giới có thể nhận ra, tình cảm của cậu ta và hai người bạn con người này không tệ.

Hai đồng đội con người cũng không chịu rời khỏi cậu nửa bước, nhất định quan hệ không hề kém.
Ra tay với hai đồng đội của cậu ta là con đường ngắn nhất.
Chỉ cần bắt đồng đội lại uy hiếp Nam Chu, nhất định có lợi thế rất lớn.
Người đàn ông tinh anh hỏi anh Lao:
– Anh có tự tin mỗi người bắt được một người không?
Anh Lao tràn đầy tự tin:
– Muốn chết hay muốn sống đây?
Người đàn ông tinh anh:
– Giết nam đi, nữ có thể bắt sống thì bắt sống.
Bốn người chui trong tối thương lượng chẳng hề hay biết Giang Phảng đứng dựa vào tường, đôi mắt nhạt màu lặng lẽ liếc nhìn về chỗ bọn họ đang ẩn náu.
Khi thanh niên nhỏ con cẩn thận ló đầu ra từ chỗ ẩn nấp, cẩn thận nhìn trộm thì anh đã quay đầu và nhìn về một phía khác.
Chẳng qua đuôi mắt khẽ híp lại, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.
Hết chương 139
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui