***
Giang Phảng không đưa cho Nam Chu đáp án.
Anh chỉ dùng ngón trỏ gạt lọn tóc hơi ướt mồ hôi đang rủ xuống.
Trước giờ Nam Chu vẫn luôn tự lực cánh sinh, rất ít khi ỷ lại vào người khác.
Giang Phảng không nói với cậu, cậu chỉ có thể thở dốc, vừa thầm nghĩ vừa vươn tay túm chặt lấy ga giường.
Sợi vải ga giường không ngừng truyền tới tiếng ma sát dưới tay cậu.
Giang Phảng nhấc một chân đặt giữa hai chân Nam Chu, một chân co lên áp chặt bên cạnh cơ thể cậu, cúi đầu nhìn xuống.
Sợi tóc màu bạc không hấp thụ ánh sáng.
Dưới ngọn đèn, xung quanh anh tỏa ra vầng sáng mỏng khiến anh thoạt nhìn giống như một vị thần không tên.
Sạch sẽ và yếu ớt…
Nam Chu mở mắt ra nhìn Giang Phảng, trên mặt không thể hiện điều gì nhưng trong lòng vô cùng sốt sắng.
Cậu lo lắng để Giang Phảng như vậy ở ngoài sẽ bị người khác bắt nạt.
Thế mà càng nóng vội, càng muốn thoát khỏi trạng thái này thì cơ thể càng khó chịu như có lửa đốt.
Vô số những cảm xúc và khát vọng Nam Chu chưa từng trải qua xung đột trong cơ thể cậu không thể phát tiết, khiến cậu không biết phải làm thế nào.
Cậu hoang mang ngẩng đầu hít sâu một hơi, chịu đựng tất cả.
Cậu không thể hiểu được cảm xúc lúc này, cho nên cậu luôn muốn tìm kiếm nhiều thông tin có hiệu quả hơn từ trên người Giang Phảng.
Song, tất cả lý trí đều tuyên bố mất đi hiệu quả trước mặt cơ thể và linh hồn rực nóng.
Bên tai ù ù, cậu chợt nghe thấy Giang Phảng cất lời:
– Không định để tôi đi à?
Giọng Nam Chu nghèn nghẹn:
– Có anh ở đây tôi mới thoải mái hơn một chút.
Đây là sự thực.
Có nhiệt độ cơ thể đến gần cậu, cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút.
Ban nãy Lý Ngân Hàng phát hiện ra cậu mọc cánh, sợ hãi đến gần cậu, cậu cũng cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể giảm đi không ít, đôi cánh lại dài ra thêm một đoạn trong không khí.
Nhưng cậu vội bảo Lý Ngân Hàng đứng qua một bên, không cho cô đến gần mình.
Bởi vì cậu hi vọng Giang Phảng mới là người đứng ngay trước mắt.
Trong lúc ý thức mơ hồ, giọng của Giang Phảng cùng nhịp thở gắng gượng bình tĩnh đến gần bên tai cậu.
Bởi vì không thể chạm vào da ở bất cứ đâu, thính giác của Nam Chu mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều.
Điều này giúp cậu nghe giọng Giang Phảng càng rõ ràng hơn.
Bao gồm tất cả những điểm khai, thừa, chuyển, hợp trong câu nói của anh:
– Cậu có muốn… thoải mái hơn một chút không?
Lý Ngân Hàng hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người.
Dường như đôi cánh kia có hiệu quả cách âm trời sinh, dành riêng để phục vụ cho Succubus có thể thoải mái làm bậy.
Cô chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, đôi cánh rách nát trơ xương kia vươn rộng ra, chạm thẳng vào trần nhà.
Cô giật mình, vội vàng ngồi sát vào tường.
Sao Nam Cực nằm sấp trên vai cô hưởng thụ cũng giật mình, nó nhảy xuống, cong lưng đang định nhe răng thì bị Lý Ngân Hàng túm lấy, bịt kín miệng.
Giác quan thứ sáu nói với cô, tình tiết tiếp theo không thể làm phiền.
Có điều, không phải tất cả mọi thứ đều giống như trực giác của cô.
Vô số những camera xung quanh Nam Chu bay loạn xạ như ruồi bọ với mong muốn có thể quay được gì đó từ lỗ hổng của đôi cánh hoặc những chỗ giao nhau không khép kín.
Nhưng chỉ quay được một màn đen kịt.
***
Trong căn phòng phụ trách thu thập hình ảnh phát sóng, trước giờ các thông tin đều được truyền về có quy luật, hiếm khi mới rơi vào tình trạng hỗn loạn thế này.
Tổ nhân viên chuyên phụ trách ghi hình đội “Lập Phương Chu” gần đây luôn phải bận rộn đối phó với những tình huống xảy ra đột ngột.
– Vẫn chưa nhìn thấy gì à?
– Những sợi xương trên đôi cánh cản mất rồi, còn cả màng cánh quá rậm… không nhìn thấy gì hết.
– Khán giả trên diễn đàn đang hỏi có thể biến cánh thành trong suốt không.
– Không làm được, đã thử rất nhiều lần rồi.
Đôi cánh là hiệu ứng của đạo cụ, còn là đạo cụ cấp S, tạm thời chúng tôi chưa thể xử lý được.
– Có gì mà không cho người ta xem được chứ?
– … Đợi đã, tỉ lệ người xem bên này đang tăng lên rồi.
– Thật ư! Thật sự tăng lên rồi…
– Đệt, tại sao những người khác làm thật thì không tăng lên nhiều thế này? Có đôi cánh thôi mà cũng đông người xem vậy á?
– Chẳng phải như vậy cũng tốt lắm sao…
Cuộc tranh luận ở đây hoàn toàn không liên quan gì tới Nam Chu và Giang Phảng lúc này.
Hoặc có thể nói, Giang Phảng đã sớm dự đoán trước điều đó.
Anh không muốn vô số ánh mắt nhìn dáng vẻ bây giờ của Nam Chu, cho nên nhất định phải giải quyết vấn đề này.
Đôi cánh quây lại thành hình tam giác tạo nên một tổ kén vui vẻ nho nhỏ, tràn đầy ấm áp.
Khép kín, an toàn, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.
Nam Chu ngửa mặt, nhích hông định né tránh nhưng Giang Phảng đã lấy [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] ra trước.
Kéo quần Âu đã bị Nam Chu cọ tuột xuống đầu gối lên.
Quần Âu được dệt bằng chất liệu lông cừu thuần chất, cực kỳ trơn nhẵn, kéo thẳng lên bắp đùi mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Chẳng qua có dòng điện nhỏ ma sát trên da chạy thẳng lên eo của Nam Chu.
Nương theo một vài đường sáng lọt qua khe hở, [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] chỉ bắn ra được một sợi ánh sáng mảnh, quấn lấy chiếc vòng trang trí nhỏ trên chân Nam Chu, đầu kia buộc vào phần cuối cánh ở bên trong, ép cậu giơ một chân lên cao, không cho khép vào.
Nhưng khi cảm giác tràn đầy xâm lược đến gần, hơi thở của hai người sắp đan vào nhau, cảm giác ấy chợt dừng lại.
Nam Chu biết được điều đó.
Bởi vì cậu cảm nhận được hơi thở của Giang Phảng phả lên má cậu vô cùng nóng bỏng.
Men theo ánh sáng, cậu nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt Giang Phảng.
Đôi mắt đào hoa ửng đỏ, con ngươi đen láy nhìn thẳng Giang Phảng như muốn nhìn thấy tất cả những động tác của anh, sau đó dùng cả trái tim để ghi nhớ.
Giang Phảng dở khóc dở cười:
– Cậu đừng nhìn tôi như vậy.
Nam Chu tò mò hỏi:
– Tại sao?
Cậu nhanh chóng tỉnh ra.
Giang Phảng là một người rất dễ xấu hổ.
Cho dù không biết Giang Phảng muốn làm gì nhưng Nam Chu vẫn ra vẻ quan tâm và nhượng bộ.
Cậu sờ soạng, xé rách một mảnh ga giường, vươn đôi tay run rẩy muốn che mắt Giang Phảng đi.
Tiếp đó, cậu nhanh chóng cảm nhận được, Giang Phảng cũng cầm một mảnh vải chạm vào má cậu, dường như định cướp đoạt tầm nhìn của cậu.
Khi cảm nhận được ý định của đối phương, cả hai đồng thời dừng tay.
Cuối cùng, Nam Chu đưa ra đề nghị:
– Cùng nhau không?
Sau khi nhất trí với nhau, hai người đồng thời che mắt đối phương lại.
Đồng thời chìm vào trong bóng tối, bọn họ chỉ có thể dùng đầu ngón tay cảm nhận lẫn nhau.
Bầu không khí vô hình và mờ ám lan rộng ra.
Xác định Nam Chu đã nằm cẩn thận, Giang Phảng cong gối di chuyển xuống dưới, cam tâm tình nguyện cúi xuống.
Nam Chu giống như một cây đàn violin thượng hạng.
Đầu ngón tay Giang Phảng chính là cây vĩ, cây vĩ đè lên những sợi dây đàn lan tỏa mùi thơm của cây thông, cho dù đi tới đâu, đều có thể khiến cậu phát ra âm thanh trầm thấp uyển chuyển.
Huống hồ, lần này, cây vĩ đang đè lên dây D nhạy cảm. Âm thanh bao phủ bởi một màn sương mờ, như xa như gần, cực kỳ dễ dàng khiến người ta cộng hưởng.
(Đàn Violin có bốn dây, cao độ mỗi dây cách nhau quãng năm đúng.
Các dây này là Sol – Re – La – Mi (G – D – A – E) tương ứng với dây 4-3-2-1.)
Mỗi đoạn dây đàn và cây vĩ chạm vào nhau, đều mang tới trải nghiệm rõ ràng.
Lạnh lùng và lạnh lùng, nóng rực và nóng rực.
Tình cảm tựa Photpho gặp không khí, bừng cháy “phừng” một tiếng, thiêu đốt hai con người độc lập tan thành một thể thống nhất.
Từ đầu tới cuối, Giang Phảng đều che giấu bản thân mình rất tốt, không hề thốt ra một tiếng.
Chỉ khi chiếc đàn violin nhỏ bé khẽ run rẩy, sắp sửa tuôn ra âm thanh cuối cùng, đầu ngón tay anh cũng túm chặt ga giường bên cạnh, khiến nó xoắn thành hình xoắn ốc.
Anh trao đi trái tim anh giấu kín nhiều năm, để mặc nó đắm chìm bên trong.
Trải qua cơn điên cuồng kích thích nhất, anh che mắt, lịch lãm hôn lên mắt cá chân Nam Chu bằng đôi môi ướt át.
Nam Chu run rẩy, chiếc giường vốn không vững phát ra âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Nam Chu nếm thử phản ứng mang tên “phát tình” trong cơ thể của một “dẫn đường”.
Như thể vừa hoàn thành xong một học phần vô cùng khó khăn, Nam Chu dựa vào đầu giường, mệt tới cực hạn.
Dẫu vậy, mạch suy nghĩ của cậu vẫn vô cùng rõ ràng linh động.
Trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, Nam Chu cảm thấy những hình ảnh này đã từng xảy ra.
Có người quỳ một chân trước mặt cậu, dịu dàng đặt tay lên, sau đó mỉm cười bình luận: “Cũng lớn ghê ấy nhỉ.”
Giọng điệu thoải mái tùy ý, nhưng tai lại đỏ bừng.
Nam Chu muốn nhìn gương mặt ấy, vậy mà làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Lần này, còn khắc sâu vào tận xương hơn lần trước kia.
Cậu gần như không nhịn được xúc động kéo tấm vải đen che mắt xuống để nhìn xem gương mặt ấy và gương mặt trong ký ức đã mất đi của mình giống nhau tới mức nào.
Song, nghĩ tới Giang Phảng xấu hổ, cậu đành phải nhịn xuống mấy lần.
Giang Phảng kéo tấm vải che mắt mình xuống, dựa theo hiểu biết của mình về Succubus cùng với thông tin về đôi câu giải lời nguyền có trên nửa trang giấy còn lại, anh dùng chất dịch trong suốt vẽ lên hoa văn tử cung cách điệu xinh đẹp trên bụng cậu.
Có lẽ đây là thứ có thể làm dịu đi cơn thèm khát của Succubus.
Đầu ngón tay của Giang Phảng nóng hầm hập bằng với nhiệt độ trên má anh.
Cũng may bây giờ Nam Chu không nhìn thấy.
Hoa văn trên bụng dưới của Nam Chu xao động gợn sóng như có giọt nước rơi xuống.
Dấu vết đỏ tươi nhạt đi rất nhiều, chỉ còn dấu vết mỏng manh như da bị lau qua.
Càng mang thêm ẩn ý sâu xa không thể nói hết thành lời.
Sau khi được an ủi, trạng thái Succubus của Nam Chu dần dần rút bớt.
Đầu tiên là chiếc sừng nhọn trên trán từ từ thu lại, sau đó đến đôi cánh xương mọc ra từ cơ thể cậu.
Mầm mống Succubus trong cơ thể cậu đã được khống chế thành công.
Trước khi đôi cánh che chắn hoàn toàn biến mất, Giang Phảng nhanh chóng thu dọn cho mình và Nam Chu.
Thậm chí anh còn giúp cậu sửa sang gấu quần và tất.
Bây giờ hai người xuất hiện trước mặt Lý Ngân Hàng và những người ở chiều không gian cao hơn vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Đã thoải mái hơn chưa?
Nam Chu ngây ra.
Giang Phảng vươn tay ấn trán cậu:
– Sao lại thất thần thế kia?
Nam Chu chớp mắt, rồi chớp mắt, sau đó mới hoàn hồn về:
– A…
Giang Phảng rất yêu thích dáng vẻ đơn thuần kia, yêu tận tim, thấm tận xương, phải nhịn lắm mới không cúi người xuống hôn cậu.
Câu đầu tiên Nam Chu hỏi khi định thần lại là:
– Anh cũng sẽ làm chuyện này với những người bạn khác hả?
Vừa nói ra miệng, Nam Chu cảm thấy câu này rất quen thuộc.
Dường như cậu đã hỏi câu này với một người trong trường hợp tương tự.
Chẳng qua cảm giác quen thuộc nhỏ nhoi đó chỉ lóe lên một lát rồi tự động bị xóa khỏi đầu Nam Chu.
Nghe thấy câu hỏi này, Giang Phảng cũng ngây ra.
Anh rũ mi nhìn chằm chằm Nam Chu, thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt cậu.
… Anh đã từng trả lời câu hỏi này một lần rồi.
Khi ấy, Nam Chu không cẩn thận bắt gặp một đôi trong đội đang làm tình.
Cậu tò mò, muốn quan sát hiện trường, nhưng bị nhà trai mặt đỏ tía tai nhét cho một quyển truyện 18+ có đầy đủ hình vẽ và chữ viết, để cậu tự học.
Vì thế, khi Giang Phảng quay lại phòng, may mắn nhìn thấy chú mèo nhỏ gây chuyện đã cởi quần Âu, vừa mím môi vừa cúi đầu sầu não nghiên cứu thứ giữa hai chân.
Vượt qua cơn đau đầu, cuối cùng Giang Phảng vẫn phải xắn tay áo lên, tiến hành giáo dục thực hành tại chỗ.
Anh hoàn thành công việc xong xuôi đâu ra đấy, Nam Chu chưa kéo quần lên đã hỏi anh câu này.
Giang Phảng còn nhớ, khi ấy mình trả lời rất tùy tiện thoải mái:
“Đương nhiên.” – Giang Phảng cười nói – “Giữa bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Lúc này đây, Giang Phảng dùng ngón cái vẫn còn dính chút dịch nóng, chạm vào gương mặt đã dần hạ nhiệt của Nam Chu.
Anh đã không còn mẫn cảm như vậy nữa.
Nhưng trái tim anh vẫn luôn mẫn cảm và từ chối đối với việc “mở lòng”.
Dẫu vậy, anh vẫn cố gắng đối diện với trái tim mình, nói ra lời thật lòng:
– Không.
Cậu là người duy nhất.
***
Cùng với khoảng trời chìm trong sự dịu dàng ngắn ngủi này, số người sinh tồn trong chiến trường 99 người đang giảm bớt.
74
63
49
36
Trong đó có một bộ phận tự tàn sát lẫn nhau.
Tình huống lần này không giống như chiến trường 99 người do “Ánh Bình Minh” lợi dụng người mới.
Dù ít dù nhiều thì những người chơi này đều đã có kinh nghiệm vượt phó bản nhất định, cũng có tích lũy đạo cụ nhất định, hoàn toàn khác với những người chơi mới mà đội “Ánh Bình Minh” nuôi như gà.
Thời điểm bọn họ nhận ra chiến trường 99 người sẽ không dừng lại khi tất cả đội khác chết hết, bọn họ lập tức điều chỉnh sách lược, tiến hành cuộc chiến tử vong.
Bởi vậy, sau màn hao binh tổn tướng, “Ánh Bình Minh” không còn hoàn toàn muốn gì được đấy nữa.
Trải qua một cuộc tàn sát thảm khốc, Ngụy Thành Hóa quăng thi thể đã bị hút cạn xuống đất.
Ngụy Thành Hóa đã cao hơn mười lăm centimet, các đường nét cơ bắp rõ ràng và rắn chắc như sắt thép.
Cơ thể hấp các chất dinh dưỡng cùng năng lượng nên vết thương dữ tợn trên vai và đùi của gã cũng đã nhanh chóng tự lành lại.
Tô Mỹ Huỳnh cầm chiếc gương nhỏ, soi vết thương trên mặt mình trong gương.
Cô ta càng soi thì càng giận giữ, quăng gương vào trong túi đồ, nghiến răng nghiến lợi:
– Tại sao vẫn chưa tìm được tên họ Giang kia?
Ngụy Thành Hóa vỗ vai cô, tỏ ý an ủi.
Nhưng bấy giờ hình thể của gã đã hệt như một con quái vật cơ bắp, ngay cả động tác dịu dàng cũng khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
Hiện tại Ngụy Thành Hóa càng ngày càng tự tin.
Năng lực của gã vốn dĩ có được do tích lũy.
Trong khoảng thời gian ngắn càng giết được nhiều người thì bản thân gã càng mạnh.
Giang Phảng trốn càng lâu, cuối cùng càng dễ chết, tử trạng càng thê thảm.
Gã nhỏ giọng nói:
– Để bọn họ lại cuối cùng không được à?
Hết chương 136
Cát: Đôi nét về giả thuyết sinh vật ở chiều không gian cao hơn (không gian đa chiều) có sử dụng trong tác phẩm.
Không gian 1 chiều là một điểm, không gian 2 chiều là mặt phẳng, không gian 3 chiều là không gian mà chúng ta đang sống.
Theo giả thuyết của các nhà khoa học thì không gian có nhiều chiều hơn, theo Stephen Hawking thì không gian có 11 chiều, nhưng hiện tại mới chỉ khám phá ra 4 chiều (3 không gian +1 thời gian), còn 7 chiều không gian còn lại bị “cuộn” sau một vụ nổ lớn.
Theo giả thuyết thì sinh vật sống ở chiều không gian thấp hơn không cảm nhận được sinh vật sống ở chiều không gian cao hơn, nhưng sinh vật ở chiều không gian cao hơn lại có thể nhìn thấy sinh vật ở chiều không gian thấp hơn (Còn vấn đề tại sao chúng ta không nhìn thấy sinh vật sống trên không gian 2 chiều và 1 chiều thì chẳng ai giải thích =))))
Xem thêm về vũ trụ đa chiều ở đây.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...