***
Trong nháy mắt, tiếng thủy triều nhỏ dần, ánh nắng cũng nhạt đi.
Ba người quay lại hành lang não.
Cánh cửa sau lưng sẽ chẳng bao giờ mở ra được nữa.
Cảm giác cơ thể cứng đờ tan thành mây khói, những dấu vết của nước còn vương trên mái tóc dài buông xuống của Giang Phảng đã khô cong.
Dường như dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả biển ký ức và những chuyện đã qua đều bốc hơi thành bọt biển.
Tiếng nhai nuốt đã không còn vang vọng trên hành lang, chỉ để lại cho bọn họ sự trống trải khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Tốc độ phập phồng của tấm thảm nhanh quá mức chứng minh bộ não đang ở trong trạng thái hoạt động mạnh khác thường.
Tất cả đều như đang thôi thúc bọn họ đi tới điểm cuối cùng.
Cánh cửa thứ sáu vốn không thể mở ra, giờ đây đã lặng lẽ hé mở.
Cánh cửa nặng trịch mở ra về phía ba người.
Năm rãnh khắc sâu ở cạnh ổ khoá đã lấp đầy bởi màu đỏ máu, giống như một con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bọn họ từ xa.
Chiếc điện thoại của Lý Ngân Hàng trải qua hai ngày sử dụng liên tục cuối cùng đã sức cùng lực kiệt, tắt ngúm, không thể sử dụng được nữa.
Nguồn sáng duy nhất trên hành lang chỉ có đường ánh sáng mảnh lọt ra phía sau cánh cửa cuối cùng kia.
Nó giống như chiếc đèn lồng nho nhỏ của cá vây chân dưới tầng biển sâu áp suất cao, dụ dỗ những con mồi lạc lối.
Lý Ngân Hàng vừa mới thoát khỏi tử vong, nhìn thứ ánh sáng khó phân biệt là lành hay dữ kia, bất giác nuốt nước bọt.
Cô nhìn Nam Chu, dùng ánh mắt thăm dò: Cứ thế vào thôi sao?
Nam Chu xoa xoa cánh môi, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Lý Ngân Hàng nhìn cậu với ánh mắt chờ mong, chờ đợi câu trả lời.
Trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, Nam Chu lên tiếng:
– Ban nãy anh hôn tôi, – Nam Chu nhìn Giang Phảng – Tính chất của nụ hôn này khác với nụ hôn trong rừng.
Cả Lý Ngân Hàng và Giang Phảng đều câm nín.
Lý Ngân Hàng lập tức liếc mắt và di chuyển sang ngang từng bước, tránh xa hai người kia, giả vờ như mình không nghe thấy gì hết.
Nam Chu cẩn thận trưng cầu ý kiến:
– Trong rừng cây, vì anh đói quá nên mới hôn tôi.
Ban nãy cũng là do nhiệm vụ.
Nhưng mỗi lần cơ thể của tôi đều có những phản ứng kỳ quái ở mức độ khác nhau.
Tôi đang nghĩ, không hiểu chuyện này…
Giang Phảng ấn đầu Nam Chu xuống, để cho cậu không có cơ hội phát hiện mình đỏ mặt:
– Ra ngoài nói sau.
Nam Chu bị xoa đầu một lúc.
Cậu nghĩ, cảm thấy Giang Phảng nói có lý bèn gật đầu:
– Ừ.
Giang Phảng:
– Ngân Hàng, cô đi lên trước đi.
Lý Ngân Hàng đang dỏng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện, chợt bị Giang Phảng điểm danh, còn tưởng rằng mình bị bắt quả tang, vội vàng chạy thẳng về phía trước.
Thấy cô đi được một đoạn, Giang Phảng mới nhỏ giọng nói với Nam Chu:
– Đừng nói tất cả mọi chuyện với bên ngoài như vậy.
Nam Chu tò mò:
– Tại sao?
Ngón trỏ và ngón giữa của Giang Phảng kẹp lấy tai cậu, khẽ kéo:
– Nói cho mình tôi nghe thôi là được rồi.
Nam Chu “ờ” một tiếng, xoa xoa vành tai bị kéo hơi nóng lên của mình, cùng hai người bước tới điểm cuối của hành trình.
Bây giờ thì bọn họ có thể thăm dò “manh mối” cuối cùng rồi.
Lần trước, Nam Chu đi tới đây, trong ổ khóa có một con mắt chuyển động long sòng sọc chặn kín tầm nhìn của cậu, ngăn cản cậu thăm dò bên trong.
Đương nhiên, Nam Chu cũng đáp trả xứng đáng.
Cậu chọc vào con mắt kia.
Bây giờ Nam Chu bước chân vào mà chẳng hề sợ hãi sẽ bị trả thù.
Giang Phảng đi sau cùng.
Vừa vào trong, cánh cửa đột ngột đóng sầm lại.
Trong năm cánh cửa trước, cảnh tượng tràn ngập hơi thở cổ tích, huyễn tưởng xinh đẹp, màu sắc tươi sáng.
Cho dù căn phòng tối tăm có sói xám, cũng mang tới cho bọn họ cảnh tượng hư ảo trong mơ.
Nhưng bên trong cánh cửa này, đón tiếp bọn họ là một cánh cửa khác.
Xung quanh đen kịt.
Chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ khảm bên cạnh cánh cửa, một màn hình điện tử lấp lánh ánh sáng xanh chuyển động, cung cấp nguồn sáng cho diện tích chưa được mấy mét vuông giữa hai cánh cửa.
Bỗng dưng thấy kỹ thuật hóa, nhất thời bọn họ có phần không biết phải làm sao.
Giống như bước ra từ xã hội không tưởng tràn ngập màu sắc ấm áp và sắc thái kỳ ảo, đặt chân vào hiện thực lạnh lùng.
Đo được sự tồn tại của ba người, màn hình vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt.
Rất nhanh, trên màn hình hiện một hàng chữ.
“Mời lựa chọn kiểm tra để bước vào phòng.”
“Kiểm tra” ư?
Không đợi Nam Chu hiểu rõ điều này mang hàm nghĩa gì, hình ảnh mặt cắt ngang của não người đã xuất hiện ngay trước mắt họ.
Hiển nhiên là để bọn họ lựa chọn.
Nam Chu thử chạm vào màn hình, phát hiện trong hình ảnh mặt cắt não này phân chia nghiêm ngặt và rõ ràng thành năm mươi hai khu chức năng nhỏ.
Khu chức năng có màu nền trắng.
Ngón tay Nam Chu chậm rãi lướt qua màn hình.
Khu chức năng mà ngón tay của cậu lướt qua sẽ biến thành màu xanh khác biệt với những khối màu trắng khác.
Cánh cửa thứ sáu không phải trò chơi cổ tích mà là một trường thi tổng hợp nhận thức của bọn họ về các màn chơi.
Nếu như trong đội ngũ có một người chơi mang cảm giác về không gian ưu việt, cho dù không hiểu biết kết cấu của não cũng có thể căn cứ vào hành lang dài khúc khuỷu để phân tích đo đạc, từ đó tính toán ra bọn họ đã vào đâu, thuộc khu chức năng nào của não.
Đầu óc như máy tính của Nam Chu đã giúp bọn họ tiết kiệm được bước tốn công sức này.
Nam Chu nhìn màn hình điện tử lạnh như băng, ấn vị trí gian phòng đầu tiên bọn họ bước vào.
Thùy trán có chức năng quản lý học tập và vận động…
Từ khi bọn họ bước vào hành lang não dài và sâu không có ánh sáng, Nam Chu đã bắt đầu phác họa hình ảnh trong não.
Cậu đang nghĩ, rốt cuộc chủ của bộ não này là một người thế nào.
Ban đầu khi bước vào màn thư viện, Nam Chu cảm thấy đây là một người thích đọc sách.
Nhưng khi bước vào giữa những giá sách như mê cung, Nam Chu có thể xác định, một người bình thường không thể đọc được lượng sách lớn đến vậy.
Cho dù sống cả trăm năm, mỗi ngày đọc một quyển sách, loại bỏ những quyển sách với chữ viết phức tạp khó hiểu, không bao gồm cả thời gian ăn ngủ, cả đời một người có thể đọc được nhiều nhất hơn ba mươi nghìn quyển sách.
Trước mắt, nhìn số sách có thể làm thành cả một mê cung, bên trong sách nhiều vô số kể, đâu chỉ có một trăm nghìn?
Ngoại trừ việc có thể nhìn thấy chủ nhân của bộ não này rất thích đọc sách và chơi cờ, phạm vi đọc của nó quả thực lớn tới mức khó hiểu.
Sau khi hoàn thành ván cờ cùng chú lính chì và cánh cửa, bọn họ rời khỏi thư viện.
Chủ nhân của bộ não vẫn không ngừng ăn, dường như không lo bản thân sẽ vỡ bụng.
Như thể trong bụng của người này có bốn cái dạ dày nên người này mới có thể ăn uống không biết tiết chế như vậy.
Lúc này, Nam Chu đã cảm thấy bất thường, nhưng cậu chỉ im lặng ghi nhớ chứ không nói ra.
Ra khỏi thùy trán, bọn họ lại đi vào hạch hạnh nhân.
***
Đối diện với màn hình, Nam Chu chọn vào một khối nho nhỏ có hình hạnh nhân.
Câu chuyện cổ tích “Bầy chim thiên nga” đã thử thách sự “sợ hãi” của họ.
Nam Chu và Lý Ngân Hàng bị biến thành thiên nga, ở bên cạnh người mẹ kế giả trang thành Elisa.
Nam Chu biến thành thiên nga vừa mổ vòng cửa, vừa âm thầm suy nghĩ điểm kỳ lạ của màn chơi này.
Trong phó bản “Cuộc sống hằng ngày của Tiểu Minh”, bọn họ cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự.
“Tiểu Minh” biến nỗi sợ hãi của mình thành cả một căn nhà, cùng với ma quỷ trong căn nhà ấy.
Cũng có thể nói, nếu màn chơi liên quan đến “sợ hãi” và bọn họ đang ở trong não của một người thì đáng lý ra phải trải nghiệm sự sợ hãi của chủ nhân chứ không phải sự sợ hãi của chính mình.
Vậy mà khi lựa chọn, “Elisa” đã nói cho bọn họ ai cũng có thể đi.
Nhưng những gì mà Giang Phảng đã trải qua, càng chứng minh suy đoán của Nam Chu.
Cửa “Bầy chim thiên nga” đang lợi dụng nỗi sợ hãi của người chơi.
Giang Phảng sợ cao.
Cho nên Giang Phảng phải đối diện với từng cửa núi cao, nhất định phải trèo qua nó.
Điều này khiến Nam Chu càng thêm nghi ngờ.
Lẽ nào chủ nhân của bộ não này không có nỗi sợ của chính mình?
Lẽ nào hạch hạnh nhân của người đó chỉ có thể tiết ra vật chất đại diện cho cảm xúc “sợ hãi” khi bị những người từ bên ngoài tới như bọn họ kích thích?
Trải qua màn nghỉ ngơi, sau đó xé rách mặt nạ giả tạo của mẹ kế, bọn họ rời khỏi hạch hạnh nhân.
Khi ấy, đã qua mười mấy tiếng kể từ khi bọn họ bước vào hạch hạnh nhân.
Nhưng tiếng nhai nuốt trên hành lang não chưa hề dừng lại.
Răng rắc, chóp chép, ừng ực.
Chủ nhân của bộ não đang không ngừng hưởng thụ đồ ăn ngon.
Hành vi ăn uống tham lam không ngừng nghỉ mang tới cảm giác quỷ dị khó hiểu.
Sau khi rời khỏi hạch hạnh nhân, bọn họ bước vào trong tuyến tùng quả đầy hormone.
Trong căn nhà nhỏ khép kín, Nam Chu đã nằm mơ.
Khi tỉnh giấc, trong đầu óc của cậu chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Thậm chí cậu còn không biết bản thân đã qua màn thế nào.
Cậu chỉ có thể căn cứ vào giấc mơ của Giang Phảng và Lý Ngân Hàng để phán đoán, trong giấc mơ, bọn họ bị đối tượng mình từng thân mật lừa gạt, kéo sâu vào trong mơ, sau đó không thể tỉnh dậy.
Quái dị y hệt màn “Bầy chim thiên nga”.
Bộ não chỉ có thể căn cứ vào trải nghiệm của người chơi để quá trình tình cảm.
Kết thúc trải nghiệm mạo hiểm ở tuyến tùng quả, ba người bọn họ lại bước vào hành lang.
Kết quả tiếng nhai nuốt văng vẳng trên hành lang bỗng biến mất, chỉ còn tiếng nước ùng ục quái dị.
Tiếp theo, bọn họ bước vào nhân của dây thần kinh phế vị.
Trong màn chơi ấy, bọn họ đã trải nghiệm cơn đói trước giờ chưa từng trải qua.
Đồng thời cũng trải nghiệm màn chơi cổ tích lồng cổ tích trước giờ chưa từng có.
Trong màn chơi này, bao gồm cả hai câu chuyện cổ tích có liên quan tới chủ đề đói bụng là “Căn nhà kẹo” và “Cô bé giẫm lên ổ bánh mì”.
Chuyện này khiến Nam Chu bất giác liên tưởng đến chuyện tiếng nhai nuốt biến mất trên hành lang.
Lúc bộ não ngừng ăn, chủ nhân của nó sẽ rơi vào trạng thái đói cùng cực.
Điều này khác với trải nghiệm qua hạch hạnh nhân và tuyến tùng quả của bọn họ.
Hai màn trước, trò chơi dùng ký ức của bọn họ để ảnh hưởng lên chính họ.
Lần này, cảm giác đói của bộ não trói buộc trên người họ, ảnh hưởng bọn họ vượt màn.
Khi suy nghĩ đến đây, Nam Chu cũng đã ghép lại được bức ảnh quái dị của “chủ nhân bộ não”.
Màn chơi “Nàng tiên cá” càng thêm một bước kiểm chứng suy đoán của Nam Chu.
Chủ nhân của bộ não không có ký ức.
Thậm chí nó còn không thể hiểu “ký ức” là gì.
Cho nên thứ mang tên “biển ký ức”, chỉ có thể căn cứ vào số liệu máy móc làm tiêu chuẩn, nhận định ký ức của người chơi thật hay giả, đồng thời cũng không ngừng thu nạp ký ức của người chơi, chiếm lấy cho riêng mình.
***
Nghĩ lại quãng đường bọn họ đã đi qua, Nam Chu buông tay xuống.
Trước mắt cậu, năm căn phòng bọn họ từng đi qua đã được hiển thị bằng năm khối màu xanh lam trên màn hình.
Thùy trán đầy ắp tri thức.
Hạch hạnh nhân không thể tự sinh ra sợ hãi.
Tuyến tùng quả không thể tự sinh ra dục vọng.
Dây thần kinh phế vị không thể khống chế truyền tín hiệu đói.
Hồi hải mã không hiểu “ký ức” là gì?
Cùng với, tiếng nhai nuốt vang vọng ở hành lang…
Giây phút Nam Chu ấn khối có hình con cá ngựa cuối cùng, màn hình vụt tắt.
Giữa màn hình xuất hiện một vòng tròn xoay.
Chỉ trong giây lát, nó nhảy ra dòng chữ màu xám “Kiểm nghiệm thành công”.
Dòng chữ im lặng, áp chế và máy móc, khiến bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề nhớp nháp không thể hít thở.
Nam Chu hít sâu một hơi rồi thở ra luồng khí đục.
Cánh cửa đóng kín trước mặt chậm rãi mở ra.
Đội Nam Chu bước vào tầng cuối cùng trong bước thăm dò manh mối của “Xâm nhập não bộ”.
Ở nơi đây có sự thật thuộc về phó bản này.
Bọn họ đi vào căn phòng cuối cùng, trung khu thị giác.
Đó là một căn phòng thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ.
Ánh sáng lóe lên xung quanh, Lý Ngân Hàng không nhịn được che mắt lại.
Khi cô khôi phục năng lực thị giác, nghe thấy Nam Chu phát ra tiếng than thở khe khẽ:
– Quả nhiên là vậy.
Cô híp mắt nhìn kỹ nó.
Bọn họ đang chìm trong hải vực lam nhạt, giống như ba thợ lặn thăm dò đáy biển được thả vào bên trong.
Song, đợi cô tập trung nhìn lại mới giật mình phát hiện…
Bọn họ đang đứng trong một chiếc hộp nuôi dưỡng đổ đầy dịch dinh dưỡng màu lam nhạt.
Trong hộp nuôi dưỡng chỉ có một bộ não, không còn gì khác.
Chỉ có một khối não khổng lồ màu trắng ngà, đầy đủ bộ phận, tựa như một hạt óc chó khổng lồ.
Lý Ngân Hàng run rẩy dời mắt đi.
Bên ngoài ngăn thủy tinh trong suốt, từng hàng bộ não giống hệt thế này bày la liệt khắp nơi.
Xa hơn nữa có một đội quái vật cao hơn hai mét, tay chân dài ngoằng đang đi qua đi lại giữa những hộp nuôi não.
Bọn chúng cẩn thận lựa chọn, phân biệt tỉ mỉ.
Ánh mắt của chúng khiến Lý Ngân Hàng cảm thấy rất quen thuộc.
Giống như ánh mắt của người đi chợ lựa chọn con tôm con cá nào béo.
Chuyện khiến cô rợn tóc gáy hơn là nhãn dán bên ngoài hộp nuôi dưỡng của bọn họ.
Cho dù nhãn ngược hướng nhưng cô vẫn có thể đọc được chữ trên đó.
“Tên: Hộp nuôi dưỡng số 1921.”
“Quy cách: Hộp nuôi dưỡng tiêu chuẩn 90x90x90.”
“Cấp bậc: Hoàn mỹ.”
“Độ trưởng thành: 80%.”
Hết chương 119
Lời tác giả:
Nói một cách đơn giản thì đây chính là xưởng gia công não w.
“Óc” nghe vậy muốn mắng người.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...