Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

*Bánh mì kẹp thịt hầm: Còn được biết với tên phiên âm là Rou Jia Mo, là một món ăn đường phố nổi tiếng của Trung Quốc

Đúng năm giờ chiều ngày thứ năm Khương Bách Vạn bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng tan ca. Sợ thư viện trường chín giờ đêm sẽ đóng cửa, mà chuyến xe 42 di chuyển giữa nội thành và trường học kết thúc lúc tám giờ rưỡi, cô quyết định không ăn cơm chiều mà đến trường luôn, dù sao... Trường học cũng có căn tin, còn vang danh là "Phố học sinh tam đại tiêu xứng”-- bánh tráng trứng kẹp Sơn Đông, bánh tương hương Thổ Gia*, bánh mì kẹp thịt khô hầm Tây An. Không phục thì cãi lại đi! ( Bánh nướng Võ Đại Lang kết hợp mỹ vị nồi đất Bát Bảo Sa, đậu phụ thối Trường Sa, bánh trứng tráng kẹp quẩy Thiên Tân chờ tỏ vẻ không phục đi!)

Đương nhiên, vì gặp Trang Ký Khiếu nên cô liền hèn hạ trốn ở toilet trang điểm lại. Bình thường đi làm chỉ thoa một lớp phấn mỏng, kẻ một chút eliner, bây giờ không những kẻ lông mày, đánh phấn mắt, còn son môi màu đỏ anh đào, khí sắc lập tức trở nên tươi tắn.

Ưu điểm của mặt to chính là trang điểm dễ hơn, có thể tận lực phát huy, mà nhược điểm chính là -- nhanh hết phấn.

Trên xe buýt trở về trường, Khương Bách Vạn dè dặt nhắn một tin cho Trang Ký Khiếu:

“Em trở về trường trả sách, anh đang ở đâu đấy?”

Trang Ký Khiếu: “Vẫn ở đây. Trả sách xong nếu em không ở lại trường, chờ anh tan tầm đưa em về nhà luôn.”

Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, xe buýt chật chội dường như lập tức trở nên rộng rãi thoáng mát, ngay cả mấy thanh niên tóc đủ màu sắc dựng đứng lên trời đối diện ngồi lên chỗ chuyên dụng cho người già cũng đẹp trai chết người đến thế, tràn đầy một loại hơi thở thanh xuân ngang ngược ngu ngốc đến thế.

Kích động vọt về ký túc xá lấy cuốn sách, đến thư viện quả nhiên thấy Trang Ký Khiếu ngồi ở sau cửa chắn, trước mặt anh là một hàng rất dài những sinh viên đến trả sách, chủ yếu là nữ sinh. Anh mặc cái áo liền mũ có hoa văn chữ cái, cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng ánh dương rực rỡ, đang cúi đầu dùng máy quét mã sách và tranh hoạt hình. Khi bản ghi chép trên máy tính xuất hiện tên Khương Bách Vạn, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện cô đang cười mỉm đứng ở ngoài cửa chắn.

“Xếp hàng gì chứ? Khách sáo quá.” Anh cười nói, “Hôm nay đẹp lắm."

Khen con gái xinh đẹp là biện pháp thông minh nhất để nói chuyện, chung đụng với họ, Trang Ký Khiếu am hiểu sâu đạo lí này.

Mặt Khương Bách Vạn đỏ lên, vừa trả sách xong liền chạy ù đi.

Cách thời điểm Trang Ký Khiếu tan tầm còn hai giờ nữa, Khương Bách Van dứt khoát trở lại ký túc xá. Hai đứa bạn cùng phòng đều đã ra ngoài, chỉ còn Mạch Kỳ Kỳ ở lại lên mạng. Hai người thì thầm trò chuyện trong chốc lát, Khương Bách Vạn thấy trên mặt bàn lộn xộn của Kỳ Kỳ có hai hộp thuốc bôi búi trĩ.

“Mày cả ngày chui rúc trong ký túc xá lên mạng, rốt cục thân cũng rước phải bệnh nan y rồi!” Khương Bách Vạn vui sướng khi người khác gặp họa dùng từ lung tung, cười ha ha.

“Trên mạng nói thuốc bôi trĩ hoàn toàn có thể thay thế kem dưỡng mắt, tao quệt một cái, trừ việc mát lạnh quá ra, hiệu quả giữ ẩm cũng không tệ, tốt lắm mày ơi~” Kỳ Kỳ xoay người triển lãm hai mắt lóng lánh của mình, cặp mắt thâm quầng vì thức đêm không còn nữa.

“Thật á?” Sản phẩm cho da của Khương Bách Vạn luôn dùng mau hơn so với người khác nên lập tức nảy sinh hứng thú, ngay tức khắc cướp đồ từ chỗ Kỳ Kỳ, “Tao thử xem, không tốt thì sẽ trả lại cho mày.”

“Ác bá! Có mấy đồng thôi mà bản thân cũng không chịu đi mua!” Kỳ Kỳ nhăn nhó nói.


Ở ký túc xá đợi đến gần chín giờ, Khương Bách Vạn nhận được cuộc gọi của Trang Ký Khiếu, một bên tiếp điện thoại, một bên dùng thủ ngữ nói bye bye với Kỳ Kỳ. Ai ngờ, Trang Ký Khiếu nói: “Bách Vạn, ngại quá, anh nhất thời có việc không đi được, không thể tiễn em rồi.”

Khương Bách Vạn đã lao đến cuối hành lang liền dừng lại, cười khan vài tiếng, “... Không có gì, anh cứ bận việc của mình đi.”

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị cho leo cây.

Chuyến xe cuối cùng về nội thành đã đi rồi, đại học N cách nội thành 20 km, taxi cũng không thường chạy qua đây, bây giờ bắt xe không được. Tuyến xe điện ngầm K1chạy đêm, trạm tàu điện ngầm cách trường học khoảng năm, sáu km, Khương Bách Vạn nghĩ, mình tự đi tới đó được, cũng không mất nhiều giờ lắm, sáng sớm ngày mai đỡ phải chen chúc trên chuyến 42, còn không chắc là chen được nữa.

Không phải nghệ thuật trong sáng đều có một lần phấn đấu quên mình tình yêu và một chuyến du lịch ngẫu hứng xách ba lô lên và đi như thế sao!

Khương Bách Vạn đơn độc đi trên con đường ngoài trường học, trong tay cầm một cái bánh mì kẹp thịt hầm phiên bản lậu Tây An, bên trong chẳng những có thịt, còn có trứng ngâm nước tương, đậu phụ khô và xúc xích. Bác trai cầm dao phay băm thịt vừa mới nhiệt tình hỏi cô có muốn làm người phát ngôn cho tiệm bánh mì kẹp thịt hầm phiên bản lậu nhà ông ấy không, Khương Bách Vạn cao ngạo cự tuyệt, thề không dính dáng gì với cái thứ tròn tròn đó.

Đèn đường mờ ảo, mấy con chó hoang lông dài đang chợp mắt, mèo cái hoang thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu. Lúc mười giờ, mới đi được một nửa lộ trình. Khương Bách Vạn bỗng nhiên có chút bi thương.

Anh vĩnh viễn không biết một người con gái vì thích anh mà âm thầm trả giá bao nhiêu, cô ấy có thể vì chờ anh tan tầm mà cuối cùng không thể không một mình đi hết quãng đường dài này, chịu đựng tịch mịch, cô đơn cùng gió bấc lành lạnh thổi qua.

Gần mười một giờ, Khương Bách Vạn cuối cùng đã thấy sân ga K1, an tâm thở phào-- sớm biết rằng đi đến nơi này mệt như vậy, vừa rồi nên mua thêm một cái bánh kẹp thịt hầm nữa.

Di động vang lên, nói thật, Khương Bách Vạn rất sợ Trang Ký Khiếu gọi tới nói anh lại rảnh, lại gọi cô trở về cổng trường.

Cũng may không phải anh. Mà là...

Chủ nhà máy bá đạo?!

Xui thế.

“Khương Bách Vạn, lập tức nộp báo cáo lịch sử bán đấu giá giao cô chuẩn bị lần trước cho tôi.”

“Trễ như thế Ninh tổng còn làm việc ạ?” Mũi Khương Bách Vạn bị gió lạnh thốc trúng sinh đau, nói chuyện mang theo giọng mũi.

Sự vất vả của chủ nhà máy bá đạo thì bọn tôm tép các cô nào có thể thể hiểu được. “Báo cáo có thể sẽ phải sử dụng vào ngày mai đấy.”


“Nhưng tôi không ở công ty, bây giờ cũng không có máy tính.”

“... Cô ở đâu?” Mọi người đừng nói nữa, giọng nói của chủ nhà máy bá đạo trong điện thoại thật sự rất êm tai.

“À...” Khương Bách Vạn nhìn chung quanh, tìm biển báo, “Đường Quang Minh, trạm thu gom xử lí rác Đại Thủy.”

Vì sao cô luôn gắn bó với rác rưởi thế?

“Ở trạm thu gom xử lý rác làm cái gì?”

“Tôi... Tôi tản bộ, đang muốn về nội thành.” Song phương hỏi qua đáp lại, không khí thẳng thắn, thành khẩn, nhiệt tình.

“Đứng yên không cho phép nhúc nhích, tôi sẽ đón cô về công ty tăng ca.” Boss Ninh lên tiếng, không cho phép cãi lại.

“Tăng ca?!”

“Đêm nay không chịu nộp báo cáo, tháng này trừ tiền lương.”

“Hả, thật sự tôi...” Khương Bách Vạn còn chưa kịp nói xong, điện thoại đã bị cắt. Đúng lúc này, có một chiếc xe K1 chậm rãi dừng ở sân ga cách đó không xa, lái xe hảo tâm pha đèn, giống như mời cô lên xe...

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này, không phải em đứng trước mặt anh, anh lại không biết rằng em yêu anh, mà là tôi thật vất vả mới tới nơi này, mà không thể lên K1.

Một chuyến du lịch ngẫu hứng xách ba lô lên và đi bị trận tăng ca từ trên trời rõi xuống làm hỏng.

Khương Bách Vạn sừng sững trong gió rét mười mấy phút đồng hồ, trong lúc đó có hai chiếc xe K1 đi ngang qua sân ga, nếu không nhận được điện thoại của Ninh Hành, có lẽ giờ này mình đã về đến nhà từ lâu rồi. Cô hắt hơi một cái, nghĩ rằng vạn nhất bây giờ Ninh Hành bỗng nhiên gọi điện nói mình có việc không tới được, kêu cô tự về đi, nhất định cô sẽ phẫn nộ đâm thủng lốp xe của chủ nhà máy anh.

Ánh sáng lóe lên, một chiếc Porsche Panamera màu trắng dừng lại. Cửa kính xe hạ xuống, sườn mặt Ninh Hành khí khái dọa người.

Khương Bách Vạn bị sắc đẹp bay đến đập vào mặt làm chấn động một chút, sau khi hoàn hồn liền đưa tay kéo cửa xe bên tay lái phụ, nhưng lại giống như bị điện giật lùi tay lại. Vị trí phó lái của tổng giám đốc không phải loại dân chúng nhỏ bé bọn cô có thể tùy tiện ngồi bậy, cô rất tự giác ngồi xuống ghế sau, phát hiện so với ghế sau taxi rộng rãi thoải mái hơn (nói thừa), hương nước hoa ô tô dễ chịu khiến người ta buồn ngủ.


Mà điều Ninh Hành ngồi ở phía trước nghĩ là, mùi xúc xích kỳ quái ở đâu ra vậy?

Không khí rất xấu hổ, vì thế Khương Bách Vạn năm lần bảy lượt có ý đồ tìm đề tài để dịu đi một chút. “Ninh tổng, ngài quản lí cùng lúc hai công ty, một trong đó là xí nghiệp lớn nổi tiếng, bình thường công việc rất bề bộn ạ?”

“Ừ.” Thật cao ngạo.

Đề tài vừa thất bại.

“Cảm ơn ngài trễ như thế còn tới đây chở tôi, tôi vốn còn muốn đi bộ một chút để rèn luyện thân thể, bản thân cũng có thể ngồi xe giao thông công cộng trở về.” Nếu anh ta không ra lệnh cô không được phép nhúc nhích, cô đã sớm nhảy lên xe buýt rồi ahuhu.

“Ồ.”

Đề tài hi sinh lần hai.

“Báo cáo tôi đã viết gần xong rồi, hôm nay tôi trở về trường chính là để tìm tư liệu. Ngài cứ yên tâm đi.”

“Ha ha.”

Khương Bách Vạn buông tha cho ý tưởng này, vẫn là lấy điện thoại di động ra lướt Weibo thì hơn. Kỳ Kỳ lại chia sẻ rút thưởng, Bé Mập Tế bộc phát muốn đi lên núi, bạn học thời cấp 3 Tiểu Uyển đã kết hôn sinh con liên tục đăng chín cái hình em bé nhìn không ra có điểm gì khác nhau.

Lúc này đến phiên Ninh Hành mở miệng nói chuyện -- “Ngày mai cần cô đi xem xét một cái lọ gốm men xanh đời Ung Chính nhà Thanh, mặc kệ đồ vật trong mắt cô giá trị bao nhiêu, đều báo giảm 80%.”

“Vâng.” Trang Ký Khiếu đăng một tấm ảnh rượu cốc tai, bối cảnh rất giống quán bar, hóa ra là anh cùng đi uống rượu với bạn.

“Chụp chi tiết món đồ đó, lợi dụng bất kể tỳ vết nào ép xuống giá thấp nhất. Chuẩn bị bán đứt món đồ này là người ngoài nghề, cần tiền gấp, chúng ta phải trong phạm vi pháp luật cho phép, dùng giá có lợi nhất để đoạt lọ gốm men xanh của anh ta. Chuyện này không cần nói cho quản lý và đồng nghiệp của cô đâu.”

“Ồ.” Không biết có người lái xe giúp anh ấy không? Khương Bách Vạn rất hèn mọn lo lắng.

“Còn có gì muốn hỏi không?”

Bạn bè của anh ấy xem ra quan trọng hơn mình nhiều, nếu không sao lại thất hẹn với mình chứ? Khương Bách Vạn thở dài một hơi, “Ha ha.”

“Khấu trừ một tháng tiền thưởng.”

“Vì sao chứ?!” Khương Bách Vạn phục hồi lại tinh thần, câu trả lời vừa rồi của cô cũng giống với anh ta mà, sao liền bị trừ tiền thưởng?


Ninh Hành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên, “Tốt lắm, tôi chỉ muốn thử xem năng lực phản ứng của cô thôi.”

Khương Bách Vạn đáng thương ghé vào mặt sau ghế điều khiển, hé ra nửa đầu hỏi:“Vậy tiền thưởng đó còn trừ hay không ạ?”

“Thử việc vốn không có tiền thưởng.”

Khương Bách Vạn chân thành hỏi thăm cả nhà anh ta ở trong lòng.

Trở lại văn phòng, đã mười hai giờ rồi. Khương Bách Vạn tìm ra bản báo cáo lịch sử giá viết sắp xong, bổ sung thêm vài đoạn cuối, sau khi in ra liền đem tới cho Ninh Hành. Không hiểu người tự xưng không biết gì về đồ cổ như anh ta sao lại hứng thú với một cái bình sứ men xanh như thế.

“1300 vạn, 2400 vạn, chênh lệch 1100 vạn?” Ninh Hành mất vài phút thì xem xong, tìm ra mức giá cao nhất và thấp nhất.

“Ninh tổng, mỗi món đồ đều có đặc điểm riêng, không phải cứ càng lớn càng quý, hay là niên đại càng gần thì càng rẻ, mà còn dựa vào mức bảo quản nguyên vẹn, ngụ ở nhà quan hay ngụ ở nhà nhà dân và còn số lượng sản xuất nhiều hay hạn chế.” Khương Bách Vạn giải thích, “Không phải anh muốn dùng giá thấp đoạt về, qua vài ngày tranh thủ hạ đến giá thấp nhất, bù lại khoản 310 vạn Tiền Phú Đa cuỗm đi sao?”

Nếu Ninh Hành là người mang ý nghĩ đơn thuần thế, thì đã không thể nào nắm giữ được sản xuất dược Ngự Thông. Nhưng mục đích của anh không thể tiết lộ với bất kì ai, anh thông minh lựa chọn cách che lấp đầu mối, gật đầu nói: “Cô nói đúng rồi.”

Lúc này Khương Bách Vạn còn chưa biết con cáo già nổi danh trên thương trường này đang tính toán gì ở trong lòng ở, thầm nghĩ -- thằng cha này cũng thật hám tiền. (Làm như cô không thích tiền không bằng)

Đã rạng sáng, Khương Bách Vạn cạn kiệt sức lực lết vào nhà tắm tắm rửa, đang định tùy tiện bôi chút kem dưỡng rồi đi ngủ, đột nhiên nhớ tới thuốc bôi búi trĩ lấy từ chỗ Kỳ Kỳ, thử dùng kem dưỡng mắt đấy một chút coi. Tìm thật lâu trong túi, thế mà không nhìn thấy. Cô nhớ rất rõ, sau khi lấy được liền trực tiếp ném vào túi, không lấy ra nữa.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến lúc mình móc túi lấy tiền mua bánh kẹp thịt hầm, lúc nghịch điện thoại trên xe Ninh Hành, chẳng lẽ là rớt trong lúc đó?

-- Ông trời ơi! Cầu người trăm ngàn để cho kem dưỡng mắt bôi búi trĩ của con rớt ở dưới quầy hàng của bác bán bánh kẹp thịt hầm đi! Con nguyện ý làm người phát ngôn của bánh mì kẹp thịt phiên bản lậu mà!

Nhưng ông trời nếu nghe lời như thế, trên thế giới sẽ không có nhiều những câu chuyện tình trường phong hoa tuyết nguyệt đến vậy. Đêm đó Ninh Hành lái xe vào đỗ ở gara, khi ra ghế sau lấy túi công văn thì thấy một tuýp thuốc mỡ rớt trên ghế da, màu xanh biếc rất bắt mắt. Anh nhặt lên thì thấy, bên trên viết rõ--

Thuốc bôi búi trĩ tinh chất xạ hương Thật Là Sảng Khoái.

Chuyện gì đây?

Xe này vừa mới rửa ngày hôm qua, hôm nay ngồi ở ghế sau chỉ có một người... Ninh Hành cầm thuốc bôi búi trĩ, mặt hiện sự khinh bỉ, nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu là tới trường học thì tại sao không ngồi xe buýt quay về nội thành mà lại đi bộ, hóa ra là có vấn đề khó nói này.

Thật đúng là ha ha ha ha.

Cô còn có thể xấu hổ đến mức nào nữa? Ninh Hành thật mỏi mắt mong chờ.

Có ai vì bộ "Lễ Tình Nhân Đẫm Máu" của Đào Đào Nhất Luân mà qua đây không?:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui