Vạn Tự Phá Thiên


"Tại sao lại như thế, trong quan tài lại không có thứ gì".
Trong một cung điện nguy nga ngay trong lòng núi, bên trong cung điện là cảnh vật trang hoàng lộng lẫy, chính giữa có một cỗ quan tài bằng ngọc bích khảm nạm vô số ngọc thạch giá trị liên thành.

Cửa quan tài lúc này đã mở ra, một thanh niên thân hình cao lớn khắp người toàn là máu tươi, trên thân mặc một bộ chiến giáp tinh mĩ, nhìn qua là một kiện linh khí bất phàm, chỉ là giờ phút này chiến giáp phá toái đã ảm đạm thất sắc, trên tay có một viên ngọc bội vỡ nát rớt xuống sàn, bên tay còn lại đã biến mất hoàn toàn, vết cắt vô cùng chỉnh tề hẳn là bị lợi khí cắt đi, giờ phút này hắn hai mắt đỏ ngầu, giọng nói đầy vẻ điên cuồng.

Bên cạnh hắn có một thanh niên khác khí tức suy yếu đang nằm ở một bên, khắp người tràn đầy vết thương, mà chí mạng là một vết đâm ngay ngực, xuyên thủng qua lồng ngực hắn, máu tươi không ngừng chảy xuôi, mắt thấy đã khó lòng qua khỏi, tuy thế giờ đây hai mắt hắn trần đầy ý cười, mở miệng đầy máu me mà trêu tức đối phương, bất quá vì suy yếu cực độ mà giọng nói ngắt quãng không thành câu hoàn chỉnh.
"Hụ hụ, ha ha, Lâm..

Lâm Võ, ngươi...!ngươi cũng có ngày hôm...!hôm nay, ha ha, đi đi cùng ta...!đi".
Dù nghe lời trêu chọc của đối phương, Lâm Võ cũng không có thời gian đi quản, hắn ngửa mặt lên trời thở dài, cảm nhận sinh mệnh đang dần trôi đi, lòng hối hận không thôi, hai mắt hắn nhắm lại rồi lại mở ra, hắn như thấy được tòa lầu các bằng trúc của mình ở Hỏa Hành sơn, hắn thấy mình còn đang luyện võ trước sân nhà, mệt mỏi thu đao, ngước mắt nhìn hàng cây Hỏa Hồng đang tỏa sắc đỏ rực, lòng tràn đầy tin tưởng vào ước mơ một ngày nào đó sẽ trở thành Chủ Phong Hỏa Hành sơn, tay nâng đao lên tiếp tục múa từng đường điêu luyện.

"Sư huynh, hôm nay đệ có bầu rượu ngon mới chôm từ chỗ đạo quan, đệ cùng huynh uống"
"Ừm, Lâm sư huynh, đây là găng tay muội đan, huynh giữ kỹ".
"Hả sư huynh, huynh thật nhàm chán, hì hì theo muội đi chơi đi, suốt ngày luyện võ có gì thú vị".
Bên tai như nghe thấy tiếng sư đệ, sư muội mình, nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc, hắn còn ước mơ chưa thực hiện được sao lại chết ở đây, hắn còn chưa đi thưởng thức thất thải nguyệt quang với Thái Như sư muội làm sao hắn cam tâm, hắn còn vô số dự định làm sao sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

Lâm Võ mở to mắt hướng lên trần nhà bằng nguyệt bích hét dài.
"Ta không cam tâm, Lâm Võ ta còn phải trở thành Hóa Thần cường giả, phải trở thành Chủ Phong Hỏa Hành Sơn, làm sao có thể chết ở đây".
Đáng tiếc chẳng có ai có thể đáp lời hắn, thân thể Lâm Võ dần dần tan chảy, chỉ có hai mắt vẫn mở to, hai hàng nước mắt bất giác chảy ra, không biết Lâm Võ nhìn thấy gì trước lúc chết chỉ nghe giọng thì thào của hắn còn âm vang khắp ngôi mộ giả này.
"Mẫu thân, con xin lỗi".
Nhìn nơi chỉ ít phút trước còn thân ảnh Lâm Võ, giờ phút này đã trống rỗng giống như chưa từng có người nào khác bước vào ngôi giả mộ này ngoài bản thân mình, Trần Tiến hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, như thấy được gương mặt đang mỉm cười của phụ thân, vẻ mặt lo lắng của mẫu thân, nét ôn hoà trên mặt đại bá, sự nghiêm nghị của tam bá,..


Tất cả bọn họ, như đang gọi hắn, Trần Tiến khẽ thì thầm.
"Mọi người đang gọi con sao, con thật vô dụng vẫn chưa báo thù được cho mọi người, nhưng mọi người đừng lo, Nhã Phương nhất định còn sống, con bé rất mạnh mẽ, nó sẽ làm nốt phần việc thay con".
Nói đến lời cuối cùng trong đầu hắn hiện ra nụ cười xinh đẹp của em gái mình, Trần Tiến nhắm mắt, trên mặt vẫn còn giữ lấy nụ cười an tường như chỉ đang chìm vào giấc ngủ.
Trong đại điện ngọc bích trở lại dáng vẻ ban đầu, không gian lại chìm vào im lặng trong chốc lát, bất chợt từ quan tài ngọc trống rỗng, dưới đấy quan tài xuyên qua khe hở nhỏ vừa được mở có thể thấy một đồ án long phượng giao hòa đang phát sáng lấp lánh một xanh một đỏ, rồi như có tiếng long ngâm kèm tiếng phượng hót vọng khắp đại điện, từ khe hở hai hư ảnh một xanh một đỏ bay vụt ra, chúng lượn vòng trên không, giao hòa cùng nhau, tựa như sinh vật sống mà quyến luyến không nỡ rời xa.
Cùng lúc đó trong túi trữ vật bên người Trần Tiến bay ra một đao quang mang, hiện rõ hình dạng một chiếc la bàn bằng đá đang trôi nổi trong không khí, long phượng đang bay lượn tựa như bị la bàn thu hút đồng loạt quay đầu, chúng bay tới lượn vòng xung quanh la bàn rồi bất ngờ đâm thẳng vào trong la bàn biến mất không thấy gì nữa, không còn long phượng, la bàn tựa như mất đi vật dẫn từ trên không rơi xuống, đập vào nền gạch lăn vài vòng trên đất đến khi đụng trúng người Trần Tiến mới dừng lại.
Trên la bàn giờ phút này hai đồ án long phượng trên mặt càng rõ nét, tựa như vật sống đang chuyển động phát ra ánh sáng hai màu xanh đỏ giao thoa, đúng lúc này trên tay Trần Tiến, bên miệng vết thương một giọt máu rơi xuống vừa vặn rơi trúng mặt la bàn, vừa chạm vào liền biến mất như bị thứ gì hút lấy, ngay lúc đó đầu long màu xanh trên la bàn bỗng như chịu kích thích, tiếng long ngâm trầm thấp vang lên rung động cả đại điện theo sau hư ảnh lục long cũng từ đó phóng ra, nó lượn vài vòng trên không, hai long nhãn chìm chằm chằm Trần Tiến đang nằm trên đất rồi phóng xuống lao vào người nhân loại phía dưới dung nhập vào trong không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà lúc này Trần Tiến đang hôn mê như chịu đựng đau đớn hai mi nhíu chặt, cơ thể khẽ run lên, trên người hắn bất giác có vẩy màu xanh xuất hiện, đám vẩy chập trùng như đang hô hấp, trên thân có hư ảnh cự long ẩn hiện, không gian linh khí như bị dẫn động điên cuồng lao vào người Trần Tiến, qua khẽ hở giữa lớp vẩy mà tràn vào thân thể hắn, vết thương trên người lấy mắt thường có thể thấy đang từ từ khép lại.
***
"Sư tỷ, chúng ta còn phải đợi bao lâu, hay là về trước đi, sư huynh cảnh giới cao hơn tên kia nhiều, sẽ không có nguy hiểm gì đâu".
Bên ngoài, đằng sau cửa đá khép chặt hai bóng người đang đứng, người tiểu sư đệ vẻ mặt bồn chồn hết nhìn cửa đá rồi lại nhìn đằng sau, mắt thấy sư tỷ mình còn đang chăm chú vào cửa đá, hắn nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ.


Hà Thái Như nghe được nhưng cũng không quay đầu lại chỉ nhàn nhạt nói.
"Đệ về trước đi, ta đợi sư huynh ra, có gì tiện chiếu ứng huynh ấy"
"Đệ".
Thấy tiểu sư đệ có vẻ xoắn xuýt, Hà Thái Như lúc này mới quay đầu mỉm cười nói.
"Không cần lo cho ta, đệ đi đi".
"Vậy, đệ đi trước".
Người sư đệ kia nghe vậy khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi, Hà Thái Như quay đầu nhìn cửa đá, trong lòng bất an khó tả, nàng nắm trong tay một chuôi ngọc bội hình bội đao, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
"Lâm sư huynh, huynh nhất định không được xảy ra chuyện gì đó".
***
Vạn Thiên Tông
Thanh Vân Phong

Trong đại điện tế tự, một nữ trưởng lão dáng người phong bạo dù khoác đạo bào rộng thùng thình vẫn không giấu được dáng người lồi lõm của nàng, nàng ta lúc này đang nhắm mắt, cơ thể khẽ run rẩy, khí thế khắp người tỏa ra làm gian phòng phút chốc cuồng phong cuồng cuộn, hai tên đệ tử đứng bên cạnh bị dọa cho ngồi bệch xuống đất mắt khiếp sợ nhìn qua giàn hỏa đăng trên đài, lại nhìn sang trưởng lão nhà mình, ngồi co ro một góc không dám lên tiếng.
"Hà sư muội có chuyện gì sao".
Cảm giác được khí tức bất ổn, Hàn Bất Toại vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy hỏa đăng trên giàn cũng khiếp sợ thốt lên.
"Cái gì, hỏa đang của Vương sư đệ tắt rồi, đệ ấy thế mà vẫn lạc rồi, làm sao có thể".
Dù sao cũng là Chủ Phong, sau giây phút khiếp sợ hắn liền bình tĩnh lại, xoay người đạp chân nháy mắt liền đi xa, giờ phút này không riêng gì ở Thanh Vân phong, các phong, các còn lại cũng đồng dạng lâm vào hỗn loạn, nhất là Đào Hoa các và Hà Nguyệt phong mỗi nơi đều có trưởng lão Tụ Nguyên cảnh hi sinh, cảnh tượng càng thêm rối loạn hơn.
Chỉ có lúc này trong Hỏa Hành sơn một phụ nhân mặc đạo bào trưởng lão hỏa hồng sắc đang tập trung chú ý vào một hỏa đăng trong tay, thông thường chỉ có đệ tử luyện khí kỳ mới có hỏa đăng, đệ tử luyện thể trừ khi là có người đặc biệt làm cho, còn không tông môn sẽ không bỏ tiền chế tạo hỏa đăng.
"Không thể, không thể nào, Võ nhi, Võ nhi của ta".
Phụ nhân còn đang thầm may mắn, chợt thấy trong tay hỏa đăng yếu dần rồi tắt ngấm, hai mắt nàng ta vô thần nhìn chằm chằm hỏa đăng trong tay, miệng thì thào lẩm bẩm như người mất hồn, linh lực mất không chế mà phút chốc lan tràn, hỏa diễm rực trời bao phủ toàn bộ nhã các trang nhã.

Trong ánh lửa dữ tợn, một bóng người bọc trong hỏa diễm phóng thẳng lên trời, tiếng hét tê tâm phế liệt vọng khắp Hỏa Hành sơn.
"Võ nhi, không, Võ nhi không thể chết, con đã hứa với mẹ rồi mà".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận