Khuân viên trường Đại Học A buổi trưa dần ít sinh viên qua lại, nhưng lúc này vì sự xuất hiện của Nhạc Khải mà dần trở nên khá đông, phần lớn lại là đám nữ sinh vừa từ hội trường tập nhảy đi xuống, việc họ bắt gặp học bá trong truyền thuyết của trường lúc này chính là cơ hội ngàn năm có một, thiếu gia nhà họ Nhạc, Nhạc Khải.
Nhưng người kinh ngạc lẫn sửng sốt nhất lúc này không ai khác chính là Lục Vân, lúc nãy cô vì không muốn giằng co với Thái Bảo một phần cũng vì sợ đám bạn đi cùng hắn ta, cô chỉ có một mình, nếu như phải đối đầu với bọn họ thì đúng là xui xẻo, vậy nên lúc Trác Nhĩ Phàm ngăn Thái Bảo lại, Lục Vân nhân cơ hội mà nhanh chóng rời đi, lúc nghe được tiếng của Thái Bảo ở phía sau, cô hoảng hốt nhắm mắt mà chạy thật nhanh ra cổng, hy vọng Nhạc Khải ở ngoài đợi cô, chỉ là cô không nghĩ đến Nhạc Khải lại xuất hiện đúng lúc rồi che chắn cho cô trước mặt Thái Bảo, khiến tên kia đụng trúng anh.
Thái Bảo không nghĩ đến hắn vậy mà lại đụng phải một tên to con hơn mình, cao hơn hắn cả một cái đầu, không những vậy lại còn là bạn trai của con nhóc con lai kia, nếu vậy thì gay rồi, hắn ta làm sao trút giận được cho Từ Mật Mật.
"Chàng trai trẻ, làm gì lại vội vàng như vậy?" Nhạc Khải che chắn trước mặt Lục Vân, giọng lạnh nhạt đối chất Thái Bảo.
Đám người Trác Nhĩ Phàm cũng vừa đến kịp, mà nữ sinh ở trong trường ngày một tới đông.
Cả bọn trố mắt nhìn Nhạc Khải, có kẻ hâm mộ, cũng có người sửng sốt không kém.
Họ thấy anh qua báo chí, nhưng chỉ có vài tấm hình, hiện tại người thật đứng trước mặt, nên bọn họ thật muốn thỏa mãn trí tò mò mà ngắm anh cho kỹ.
"Liên quan gì tới anh, Thái thiếu gia tôi thích đi đâu thì đi, anh đụng trúng tôi, còn không mau xin lỗi?" Thái Bảo nói, thái độ của hắn ta dần không còn phách lối như lúc nãy nữa, hắn ta cũng có biết chút ít về người đàn ông trước mặt này.
Công ty của Thái gia thật sự có mối làm ăn cần nhờ vào tập đoàn Nhạc thị.
Nhưng con mồi chạy thoát, khó khăn lắm mới có cơ hội trêu đùa Lục Vân, không ngờ giữa đường lại có một Nhạc Khải nhảy ra cản lối.
Thật tức chết, hắn ta tuyệt đối không chịu thua.
"Thái Bảo, bỏ đi, cậu không nên chọc Lục Vân nữa." Trác Nhĩ Phàm hạ giọng, vừa nói vừa kéo Thái Bảo về phía anh ta.
Lục Vân đương nhiên nhìn ra được Trác Nhĩ Phàm rõ ràng là sợ rắc rối liên lụy mình, kiếp trước cô có biết chút ít về chuyện làm ăn của Nhạc Khải, nhà họ Trác thật ra cũng nhận được vốn đầu tư từ nhà họ Nhạc, ba của Trác Nhĩ Phàm cũng là thương nhân giỏi chỉ trách ông ta có chút hám lợi, coi trọng đồng tiền, nên không được Nhạc lão chủ tịch xem trọng.
Trác gia cũng đã từng ăn đau bởi vì Nhạc Khải nhiều lần.
"Buông mình ra, Phàm, cậu làm gì vậy, anh ta đụng mình trước, anh ta phải xin lỗi." Thái Bảo giật tay, hùng hổ nói, "Lục Vân kia, có giỏi thì mặt đối mặt, tôi không bỏ qua đâu, cô trốn được lần này, không trốn được lần sau đâu."
Nhạc Khải nghe Thái Bảo nói, anh khẽ cau mày, quay đầu nhìn Lục Vân sau lưng, "Cậu ta dám trêu chọc em, Lục Vân, em nợ đào hoa à?"
Lục Vân lúc này đang ở phía sau, bỗng nghe anh hỏi vậy, cô giật nảy, "Nhạc tiên sinh, em không có, là hắn gây chuyện trước, hắn muốn nhân lúc em một mình, thả dê đó!" Lục Vân chém đinh chặt sắt nói, dù sao có Nhạc Khải ở đây, có người chống lưng, cô mới không sợ đám người khốn kiếp này.
"Nghe chưa, cô gái của tôi nói cậu trêu chọc em ấy trước.
Cho nên cậu định làm thế nào?" Giọng Nhạc Khải ngày một dần trầm xuống, không khí dường như cũng lạnh thêm vài phần.
"Tôi...Tôi không trêu cô ta...tôi..
" Thái Bảo bất giác lui lại một bước, nói không nên lời, chung quy vẫn là hắn ta quá nhỏ so với Nhạc Khải cả về tuổi tác lẫn vóc dáng, nếu thật sự đánh nhau ở đây, trước cậu ta sẽ bị đuổi học, sau sẽ bị một trận nhừ tử.
"Không có?" Nhạc Khải cười lạnh, "Vậy nếu tôi không xuất hiện kịp lúc, có phải cậu đã túm được Lục Vân rồi không? Cậu nghĩ xem, tôi nên đến Thái gia xin lỗi, hay là để ba cậu thay đứa con trai ngoan của ông ta xin lỗi ngược lại nhỉ?" Lời nói của Nhạc Khải rất rõ ràng, anh nói không nhanh cũng không chậm, thanh âm lại lành lạnh khiến đám bạn của Thái Bảo bao gồm Trác Nhĩ Phàm cảm thấy buốt buốt sống lưng.
Lông tơ có vẻ muốn dựng hết lên.
"Tôi..." Thái Bảo lúc này cúi gầm mặt, hắn ta biết Nhạc Khải nói gì, công ty của nhà họ bây giờ đang trực thuộc Nhạc thị, chỉ cần một câu quyết định của Nhạc Khải thôi, nhà hắn liền ra đường mà sống.
"Không nói được?" Nhạc Khải khẽ cười, nụ cười ngày càng lạnh, không một ai biết anh lúc này có bao nhiêu phẫn nộ, "Không phải nãy hùng hổ lắm sao? Sao nào, bây giờ hùng hổ tiếp cho tôi xem?"
"Nhạc tiên sinh, bạn tôi không cố ý, chỉ là hiểu lầm thôi." Trác Nhĩ Phàm cương trực muốn đứng ra giải thích.
Nhưng rất nhanh đã bị Nhạc Khải bác bỏ, anh quắc mắt nhìn Trác Nhĩ Phàm, lạnh nhạt nói, "Nếu là hiểu lầm, vậy nên xin lỗi cái hiểu lầm trước mặt bạn gái tôi đi."
Dứt lời, Nhạc Khải rất nhanh liền tiến lên một bước, một tay không mà bắt lấy cánh tay của Thái Bảo, xoay người hắn một cái ép hắn ta quỳ ngay trước mặt Lục Vân, lúc này cơn giận của anh mới thật sự bộc phát, "Mày, mau xin lỗi người yêu tao đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...