Lục Vân đi rồi, đám sinh viên cũng tản ra, mọi người ai nấy rời đi, căn bản chẳng quan tâm đến Từ Mật Mật hay là Thẩm Nhược Ni có bị làm sao hay không? Hay là có bao nhiêu uất ức như thế nào.
Kịch vui tàn rồi, chẳng có lý do gì mà ở lại.
Lục Vân đi thẳng vào thư viện, vừa mới dạy đời được mấy kẻ ngốc, đúng là mát lòng mát dạ, cô chẳng sợ bọn họ lại kiếm chuyện với cô, tới tên nào cô liền dạy dỗ tên đó, cô đã không còn là Lục Vân ngu ngốc trước kia mặc cho người ta sai khiến nữa.
Trác Nhĩ Phàm hay Thẩm Nhược Ni, kiếp này cô không đòi đủ lãi từ bọn họ cô mới không mang họ Lục.
Tại công ty Nhạc thị, Nhạc Khải cũng vừa đến, anh khoác thêm chiếc áo khoác qua đầu gối bên ngoài màu xanh đen, bên trong vẫn là cái áo sơ mi hồng lúc nãy đưa Lục Vân đến trường, chỉ mới từ ngoài sảnh công ty đi vào, mà Nhạc Khải đã đón nhận cả trăm cái ánh mắt ngạc nhiên lẫn kinh hãi đang nhìn anh.
Thậm chí còn có vài tiếng xì xào, bàn tán của đám nữ nhân viên ngoài sảnh.
"Này nhìn đi, tổng giám đốc của chúng ta hôm nay sao lại mặc đồ màu hồng, đẹp quá!" Một nữ nhân viên ở phòng tài vụ nhìn thấy Nhạc Khải liền hoa cả mắt mà huých bạn mình bên cạnh nói.
Cô bạn bị huých một cái rõ đau, nhưng cũng lấy cười mà làm hòa, nhìn Nhạc Khải đã đi gần xa, có chút tiếc nuối nói: "Đúng vậy, ai ui, hôm nay anh ấy thay một bộ da mới, vừa cúng cáp lại vừa non mềm như thiếu niên mới lớn ấy, nhìn anh ấy tôi muốn chết dưới thân anh ấy quá!"
"Xí, cô mà cũng bày đặt ảo tưởng à, nghe nói anh ấy có vị hôn thê rồi ấy, bớt ảo tưởng lại đi." Cô nhân viên bên tiếp tân đập tay lên bàn phản bác, lập tức đập tan tư tưởng của hai cô bạn kia.
Trưởng phòng của Nhạc thị, cũng là trợ lý của Nhạc Khải là một nữ nhân rất xinh đẹp, tên là Lưu Diệc, hôm nay cô bất giác nhìn thấy Nhạc Khải trong trang phục thế này, bỗng nhiên có chút không quen.
Một bên mang theo tài liệu một bên đi theo sau Nhạc Khải.
"Nhạc tổng, hôm nay cậu có chút khác, cậu..." Lưu Diệc hơi nhỏ giọng, nhưng Nhạc Khải vẫn nghe Lưu Diệc nói, anh bất giác hỏi: "Chị Lưu, chị có bạn trai chưa?"
Lưu Diệc nghe Nhạc Khải hỏi, bỗng chốc liền ngây ngẩn, cô hơn Nhạc Khải ba tuổi, năm nay đã 34 tuổi, tuy nói Nhạc Khải rất tuấn tú, lại sở hữu một gia sản kích xù, nhưng cô chưa từng động tâm tư với anh, bởi vì xét cho cùng cô cũng như chị của Nhạc Khải vậy, hiện tại nghe hỏi đến có bạn trai chưa, Lưu Diệc có chút không biết trả lời như thế nào.
Không lẽ Nhạc Khải có ý gì với cô sao?
Thấy Lưu Diệc trầm mặc, trên mặt lại là chút hồng hồng, Nhạc Khải chỉ nhàn nhạt nói: "Chị đừng hiểu lầm, tôi chẳng có ý gì với chị đâu, tôi chỉ muốn hỏi, muốn hẹn hò với bạn gái thì làm gì thôi, chị có đối tượng hẹn hò chưa?"
Lưu Diệc chưng hửng, vấn đề này quá là tế nhị, cô đương nhiên không thể nói là tôi làm gì có người yêu mà hẹn hò, nhưng lúc này nghe Nhạc Khải hỏi vậy, cô đương nhiên cũng trả lời thật tình, "À, có, tôi cũng đang thích một người, nhưng mà người đó ngốc lắm, có lẽ là nhát phụ nữ."
Nhạc Khải hơi nhíu mày, xem ra hỏi Lưu Diệc cũng chẳng có ích gì, ngược lại một lát anh gặp Tần Thao hỏi có lẽ sẽ khá hơn, Tần Thao là thư ký riêng của anh, hỏi có lẽ tiện hơn.
Hai người một tổng giám đốc một trợ lý từ trong thang máy đi ra, bất giác gặp Tần Thao cũng vừa từ thang máy của nhân viên đi ra.
"Nhạc tổng!" Tần Thao cung kính cúi đầu, "Cuộc họp đã chuẩn bị xong."
"Ừ." Nhạc Khải quay đầu, "Chị Lưu, pha cho tôi một cốc cà phê, nhớ bỏ đường ít thôi." Dặn dò Lưu Diệc xong, Nhạc Khải mới ra hiệu cho Tần Thao, "Thư ký Tần, đi thôi."
"Vâng, Nhạc tổng." Lưu Diệc miệng thì vâng với Nhạc Khải, mắt lại đăm đăm phóng tới trên người Tần Thao.
Đúng vậy, cô thích Tần Thao, thích rất lâu rồi, chỉ là ngại từ chức vụ đến thân phận nên chẳng dám mơ tưởng, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Tần Thao cúi đầu, xoay chân bước đi nhưng bất giác lại vô tình nhìn đến Lưu Diệc, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô, anh lập tức quay người đi nhanh theo Nhạc Khải, ai mà biết tâm tư bối rồi, suýt nữa đụng trúng Nhạc Khải.
"Anh sao thế?" Nhạc Khải cau mày quay đầu, nhận thấy sắc mặt của Tần Thao khác thường, "Anh bị bệnh à, sao không ở nhà cho khỏe?"
Tần Thao lắc đầu, "Không có, tôi không sao." Nói rồi vội vàng bước đến mở cửa cho Nhạc Khải.
Mà Nhạc Khải cũng chẳng nói gì, chỉ nhanh chóng đi vào phòng họp, anh phải kết thúc cuộc họp xong sớm, buổi trưa còn phải đón Lục Vân.
Bằng không cô bé của anh sẽ giận!
"Nhạc tổng!" Mọi người trong phòng họp đồng loạt đứng dậy chào Nhạc Khải.
Nhưng mà trái với mọi ngày chính là hôm nay, cả đám lại đứng như tượng, ngây ngốc chẳng có ngồi xuống, bởi vì tổng tài của bọn họ thật khác!
Nhạc tổng mặc quần jeans, Nhạc tổng mặc áo sơ mi hồng, Nhạc tổng vậy mà có lúc không mặc vest!
Thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, Nhạc Khải đương nhiên cũng biết bọn họ vì sao lại có biểu hiện như vậy, anh cũng có chút xấu hổ, vội hẵng giọng, "E hèm...không phải ngạc nhiên như vậy, tôi có việc đột xuất nên mặc đồ tùy tiện một chút, chúng ta bắt đầu cuộc họp đi."
Mọi người lúc này mới hoàn hồn ngồi xuống vị trí của mình, mà Tần Thao lúc này mới chú ý đến Nhạc Khải khi thấy Boss nhà mình bữa nay lại mặc đồ như thiếu niên vậy, đúng là khác thường.
Cứ vậy, cuộc họp trôi qua một cách không mấy tập trung, vì tất cả chỉ có nhìn Nhạc Khải dưới bộ đồ như thiếu niên kia mà thôi, cũng vì vậy Nhạc Khải đành cho cuộc họp kết thúc sớm, anh thề nhất định không bao giờ mặc mấy loại quần áo như vậy nữa.
Mọi người rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại Nhạc Khải và thư ký Tần Thao.
Nhạc Khải mới hỏi Tần Thao, "Thư Ký Tần, anh có bạn gái chưa?"
"Hả? Dạ..."Tần Thao sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Tôi chưa có."
"Ồ!" Nhạc Khải có chút thất vọng, nếu vậy thì làm sao mà hỏi đây được đây? Tần Thao do dự chút nhưng vẫn quyết định hỏi, "Nhạc tổng, sao cậu lại hỏi loại chuyện này?"
"À.." Nhạc Khải bỗng cười nhẹ, anh giơ màn hình điện thoại lên khua khua trước mặt Tần Thao, "Tôi muốn biết có bạn gái thì hẹn hò thế nào? Anh xem, bạn gái của tôi nhắn tin, cô ấy nói, Nhạc Tiên sinh, hẹn hò với em đi."
Tần Thao phụt cười, "À, bạn gái của cậu cũng quá là thẳng thắn."
Nhạc Khải nhướng mày, "Đúng vậy, cô ấy đúng là rất thẳng thắn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...