Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 51: ĐƯA NGƯƠI RỜI ĐI


Dịch giả: Luna Wong


Cảnh Nhược Hi có chút mờ mịt ngẩng đầu: “Vì sao?”


Sau khi Lạc Dịch Thành đụng tóc Cảnh Nhược Hi một cái, tự giác có chút đường đột, lập tức thu tay về, đường nhìn cũng thu hồi lại: “Không tin ta hiện tại có thể ly khai. Tin tưởng ta, cũng không cần hỏi vì sao nữa.”

Cảnh Nhược Hi đơn giản không đứng lên, ngồi dưới đất, hai tay nâng cằm nhìn Lạc Dịch Thành.

Ánh nến chập chờn, bóng lưng của Lạc Dịch Thành từ sợi tóc đều tản ra bên ngoài một loại bi thương.

Dưới tình huống không có chứng cớ, Cảnh Nhược Hi không thể nói hắn là hung thủ hay không, nhưng mặc dù là hung thủ, cũng là một có hung thủ có nỗi khổ. Cảnh Nhược Hi không phải chưa từng gặp qua loại này, trước đây có một trái tim lãnh ngạnh, nhưng bây giờ tâm tình lại thay đổi rất nhiều.

Chỉ là không người nào có thể nói.

Người ghé vào trên nóc nhà lỗ tai dán dùng sức mà nghe, bắt đầu còn nghe thấy được một đôi lời, sau đí thì không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, có chút lo lắng, nhưng lại không dám đả thảo kinh xà.

Cảnh Nhược Hi cũng không trở về ngủ nữa, kéo cái ghế ngồi ở bên người Lạc Dịch Thành, ngẫm lại đứng dậy đi tới giường cầm một gối đầu, để gối đầu lên trên bàn, đầu để phía trên, dĩ nhiên cứ như vậy ngủ mất.


Tỉnh dậy trời đã sáng, cái cổ không phải là cái cổ của mình nữa, như là một cây mộc côn cứng rắn.

Cảnh Nhược Hi đỡ đầu chậm rãi ngồi thẳng, xoa xoa vai cứng ngắc, hết ý phát hiện trên người dĩ nhiên đắp một cái áo khoác, mà Lạc Dịch Thành đã không thấy hình bóng.

Cảnh Nhược Hi đứng lên hoạt động một chút, mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ thấy một tiểu nha đầu đứng trong viện, đại khái là nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn phía nàng.

“Tiểu thư.” Nha đầu vội vàng đi tới: “Người tỉnh rồi?”

“Ân.” Cảnh Nhược Hi nhìn chung quanh một chút: “Lạc công tử đâu?”

“Thiếu gia ra ngoài rồi.” Tiểu nha đầu nói: “Thiếu gia phân phó, nếu như cô nương tỉnh trước chớ ra cửa, chờ hắn trở về.”

Chuyện người chết tối qua, chắc là Lạc Dịch Thành tự mình đi nghe ngóng, dù sao chuyện này ai cũng không thể nói, bất quá hỏi thăm thì rất dễ, hắn rất nhanh sẽ nhận được tin tức mong muốn.

Coi như là tài đại khí thô, Lạc Dịch Thành cũng là một dân chúng bình dân, nếu một ngày một đêm tiên phát chế nhân, Diệp Trường An vẫn không thể bố trí xong nhân thủ, vậy cũng quá phế đi.

Bookwaves

Bất quá Lạc Dịch Thành không ở, trái lại là một cơ hội tốt có thể tìm hiểu tình huống.

“Ai.” Cảnh Nhược Hi đột nhiên có chút bất an nói: “Cô nương.”

“Người có cái gì phân phó?”

“Không phải phân phó, ta chỉ là có chút lo lắng.” Cảnh Nhược Hi vội nói: “Lạc công tử thành thân chưa, ta, ta sợ bị phu nhân hắn, hoặc là người nhà hiểu lầm sẽ không tốt.”

“Chưa.” Nha đầu nói: “Cô nương người an tâm nghỉ ngơi đi, nếu thiếu gia lưu người lại, vậy người cứ yên tâm lưu lại. Không có người khác nói linh tinh.”

Lạc Dịch Thành ở Lạc gia, chính là quyền uy như vậy.

Cảnh Nhược Hi gật đầu, tự đáy lòng nói: “Vậy là tốt rồi, lạc công tử thật là một người tốt.”

“Phải.” Nha đầu cười cười: “Người vào nhà nghỉ ngơi đi, ta đi bưng nước cho người rửa mặt, lại để cho trù phòng đưa cơm sáng qua đây.”

“Tốt.” Cảnh Nhược Hi đáp lời, xoay người chậm rãi vào trong phòng, nhưng nhìn nha đầu ra ngoài, cửa viện tử vừa đóng, nàng dừng bước, xoay người đi đến căn phòng của Lạc Dịch Thành.

Cửa phòng mặc dù đang đóng, thế nhưng không có khóa, Cảnh Nhược Hi đẩy ra một cái khe nhỏ nhìn vào trong, thế nhưng cũng không vào cửa, một chút thời gian không đủ để cho nàng kiểm tra gian phòng xa lạ một lần.


Rất nhanh, trên nóc nhà truyền đến một tiếng mèo kêu, Cảnh Nhược Hi lập tức đóng cửa, xoay người vào gian phòng của mình.

Nha đầu đưa đồ rửa mặt đến, một tiểu nha đầu khác theo ở phía sau, trong tay mang theo một cái hộp đựng thức ăn.

Cảnh Nhược Hi đứng dậy, vừa tạ ơn vừa nói: “Thêm phiền toái cho các ngươi.”

“Cô nương quá khách khí.” Tiểu nha đầu thoạt nhìn đều cực thuần lương, không giống cái loại lục đục với nhau đã quen.

Cảnh Nhược Hi tiếp tục thở dài: “Kỳ thực, ta là sợ mang đến phiền phức cho Lạc công tử.”

Không đợi nha đầu nói, Cảnh Nhược Hi quyết định đứng lên: “Quên đi, ta vẫn nên đi đi, chờ Lạc công tử trở về xin các ngươi nói cho hắn biết một tiếng, hắn là người tốt, ta không thể liên lụy hắn.”

Nói xong, Cảnh Nhược Hi đi ra ngoài, hai nha đầu luống cuống, liền vội vàng tiến lên níu lại.

“Cô nương, cô nương ngươi cũng không thể đi.” Tiểu nha đầu vội nói: “Nếu ngươi đi, chờ thiếu gia của chúng ta trở về, chúng ta không bàn giao được.”

“Lạc công tử tốt như vậy, sẽ không trách các ngươi.” Cảnh Nhược Hi kiên quyết đẩy tay của nha đầu ra: “Giúp ta nói lời cảm tạ với Lạc công tử, ta thực sự không muốn liên lụy đến người tốt như Lạc công tử…”

Cảnh Nhược Hi vừa nói, vừa nhìn mặt của nha đầu, cảm giác các nàng đều sắp khóc, hình như bản thân đi, các nàng sẽ gặp xui xẻo vậy.

Bookwaves

Chính đang dây dưa, Lạc Dịch Thành đã trở về, từ bên ngoài bước nhanh vào, cửa phòng không khóa, nhìn hai nha đầu lôi Cảnh Nhược Hi, nhíu lại mi, nhưng tựa hồ trong nháy mắt thì nghĩ thông suốt, phất phất tay: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Hai nha đầu dĩ nhiên một lời thừa thải cũng chưa từng hỏi, đã đi ra ngoài.

“Lạc công tử?” Cảnh Nhược Hi một mắt nhìn ra biểu tình của Lạc Dịch Thành không tốt: “Xảy ra… Chuyện gì?”


“Chuyện của ngươi.” Lạc Dịch Thành nói: “Người chết ngày hôm qua, là một thủ hạ của thiếu khanh Đại Lý tự Diệp Trường An.”

“Thiếu khanh Đại Lý tự, là một đại quan sao?”

“Cái này… Ở bên ngoài là thế, thế nhưng ở trong kinh thành kỳ thực cũng không thể nói là lớn, thế nhưng Diệp gia ở kinh thành thâm căn cố đế, không phải tiểu dân chúng có thể so. Ngày hôm qua có người trong rạp hát nhìn thấy mặt của ngươi, ngươi chỉ cần xuất hiện, nhất định sẽ bị để mắt tới.” Lạc Dịch Thành nói: “Ngươi cũng không cần phải đi tìm thúc thúc ngươi, hắn có dám giúp ngươi hay không đều không nhất định.”

Cảnh Nhược Hi nhíu mi: “Vậy ta cũng không thể liên lụy ngươi…”

“Chưa nói tới liên lụy.” Lạc Dịch Thành nói: “Ta đã sắp xếp xong xuôi.”

“A?” Cảnh Nhược Hi sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Tiễn ngươi đi.” Lạc Dịch Thành dĩ nhiên là một người sảng khoái mạnh mẽ vang dội như thế: “Xế chiều hôm nay ta có hàng phải ra khỏi thành, ngươi giấu ở trong rương cùng đi ra ngoài.”

Trước khi tới Cảnh Nhược Hi cũng cùng mọi người thương nghị qua các trường hợp có thể sẽ xuất hiện, xuất hiện làm sao ứng đối, nhưng quả thực không nghĩ tới Lạc Dịch Thành sẽ sảng khoái muốn tiễn bước nàng như vậy, trong lúc nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại.

“Làm sao vậy?” Lạc Dịch Thành nhìn nàng một cái, chỉ cho là nàng lo lắng: “Đừng lo lắng, đã chết một thị vệ, còn không đến mức lục soát toàn thành, người trong thương đội của ta đều quen thuộc trong thành, không có người tra đâu. Chờ ra khỏi thành, ta sẽ phái người đưa ngươi về quê quán, sau này kinh thành ngươi vẫn là chớ tới nữa, miễn cho lại thêm phiền toái.”

Cảnh Nhược Hi lúc này nên là một người sốt ruột thoát đi, nếu cự tuyệt rõ ràng khó tránh khỏi sẽ không bị hoài nghi, chỉ có thể gật đầu. Biểu hiện ra tuy rằng khẩn trương, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể tin tưởng.

Cảnh Nhược Hi từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư: “Vậy, cái này cho ngươi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui