CHƯƠNG 45: HOÀI NGHI
Dịch giả: Luna Wong
Cảnh Nhược Hi vừa ngáp, vừa gặm bánh bao đi về phía trước, không bao lâu liền đến cửa thành.
Trên đường lúc này đã thật náo nhiệt, cũng may hôm qua nàng hỏi thời gian, biết bố cáo cũng sẽ không dán sớm như vậy, tính toán thời gian tới không sai biệt lắm.
Gần đây tìm một quầy điểm tâm, gọi một chén đậu hủ đường trà diệp đản, đợi một hồi, liền nhìn thấy hai nha dịch cầm mấy tấm giấy tới.
Dân chúng đều nhìn quen, vừa thấy là biết có chuyện, đều vây quanh, Cảnh Nhược Hi cũng chen ở trong đám người, nhưng nàng cũng không xem bố cáo giống như người khác, mà là từng người một nhìn quét qua đám người vây xem.
Nha dịch bắt đầu đọc bố cáo, ở nơi nào đó phát hiện nữ thi thân phận bất minh, dự tính thời gian tử vong chừng nửa năm, thân cao tuổi tác, trọng điểm, trong đó một chân trái từ nhỏ có thể không tiện đi lại, hư hư thực thực khi còn bé bị thương. Hy vọng mọi người có đầu mối tích cực liên hệ với quan phủ.
Án mạng của Thanh Sơn tự đúng là vẫn còn đè ép xuống, tuy rằng chấp pháp theo lẽ công bằng, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể làm mưa gió để cả thành đều biết, dù sao mặt mũi của hoàng tộc vẫn là phải bảo toàn, danh tiếng của Thanh Sơn tự cũng phải cần bảo toàn, điểm này Cảnh Nhược Hi trái lại cũng có thể lý giải.
Bởi vậy hai cỗ thi hài kia ở kinh thành chính là một đại án tử hồi lâu không thấy, mọi người nghị luận ầm ỉ.
Cảnh Nhược Hi đứng ở trong góc nhỏ, nhìn một nhóm người đến, một nhóm người đi, lại một nhóm người đến, không nói được một lời.
Đối diện trà lâu trong một phòng trang nhã, Diệp Trường An ngồi ở phía sau mành, cứ như vậy nhìn Cảnh Nhược Hi, một bình trà đặt ở trước mặt lạnh thấu cũng không phát hiện.
Đột nhiên, có người ở trên vai Cảnh Nhược Hi vỗ một cái, nàng vừa quay đầu lại, là một thủ hạ của Diệp Trường An, hôm qua coi như là đã chào hỏi, một trong phi dực mười hai nhánh.
“Cảnh cô nương, còn nhớ ta không?” Người kia cười nói: “Ta là Hoa Hành Phong.”
“Nhớ chứ.” Cảnh Nhược Hi cười cười, nói thật nàng ở kinh thành coi như là gần một năm, người quen không phải là không có, nhưng bởi vì vẫn không quá nguyện ý lai vãng với người khác, tình huống ở trên đường cái bị vỗ vai thật không thấy nhiều.
Chỉ là thấy được rồi, không thiếu được cũng phải hàn huyên vài câu.
Cảnh Nhược Hi một thoại hoa thoại: “Hoa đại ca, ngươi đi ra chấp hành nhiệm vụ sao?”
“Ai, chúng ta nào có nhiều nhiệm vụ như vậ, ta không có gì làm đi dạo thôi.” Hoa Hành Phong nói: “Còn ngươi, ta thấy ngươi ở đây đứng yên thật lâu, làm gì thế?”
Những thủ hạ này của Diệp Trường An, hắn cũng đã thông báo với Cảnh Nhược Hi, lúc tra án, không có chuyện gì đều có thể sai sử tùy tiện dùng, quá nguy hiểm thì cần xin chỉ thị. Nếu như không phải phá án, có thể sai sử hay không thì phải xem bản thân lăn lộn có được hay không, quan hệ tư nhân thượng ti mặc kệ.
Chuyện này ngược lại không phải không thể nói với Hoa Hành Phong, thế nhưng giải thích quá khó khăn, Cảnh Nhược Hi chỉ là đơn giản lên tiếng, lại nghiêng đầu: “Sau này mới giải thích, hiện tại giúp ta cùng tìm đi.”
“Tìm ai?”
Bookwaves
“Tìm người khác với người khác.” Cảnh Nhược Hi nói: “Không dễ giải thích, nói chung ngươi thiết tưởng một chút, nếu như ngươi có một hảo bằng hữu đặc thù rõ ràng, tỷ như trên mặt có một mảng rổ thật lớn. Ngươi thật lâu không gặp hắn cho là hắn đi ra cửa, đột nhiên có người nói, phát hiện một cổ thi thể trên mặt có một mảng rổ thật lớn, ngươi sẽ có biểu tình gì?”
“Ta nhất định sẽ nghĩ đến có phải là hắn hay không.” Hoa Hành Phong tựa hồ hiểu, tựa hồ không hiểu gật đầu.
“Lại ví dụ.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi giết người, ném xác chốn hoang dã cho rằng ai cũng tìm không được. Nhưng qua đoạn thời gian, thi thể đột nhiên bị người tìm thấy, ngươi sẽ có tâm tình gì?”
Người trước hoài nghi vội vã đi cầu chứng, người sau hoảng hốt sợ hãi, đây đều là trong nháy mắt sẽ thả ở trên mặt, tuyệt nhiên bất đồng với bách tính quần chúng phổ thông xem náo nhiệt.
Hoa đi phong suy nghĩ một chút: “Ngươi nói có đạo lý a, tiểu Cảnh, ngươi thật lợi hại, sao ngươi hiểu rõ đáy lòng của hung thủ như vậy a.”
Lời này tựa hồ không có mao bệnh, nhưng vẫn là để trong lòng Cảnh Nhược Hi có chút cảm giác quái dị, bất quá nàng chưa kịp nói cái gì, một nam nhân đi tới trước bảng thông báo, hắn lập tức hấp dẫn sự chú ý của Cảnh Nhược Hi. Không rảnh nữa để ý tới Hoa Hành Phong nữa.
Nam nhân còn rất trẻ, cũng chính là chừng hai mươi tuổi, ngũ quan tuấn lãng mặc cũng rất thể diện, thế nhưng lúc hắn nhìn bố cáo, mi tâm từ từ ninh lên.
Vẻ mặt của hắn rất trầm trọng, hơn nữa thẳng đến xem xong, đều rất trầm trọng, càng ngày càng trầm trọng.
Bên thân nam nhân còn có một sai vặt, hiển nhiên cũng cảm thấy tình tự của chủ tử nhà mình không đúng, bất minh sở dĩ nói: “Thiếu gia, làm sao vậy?”
Bookwaves
Nam nhân không nói được một lời, xoay người liền đi.
Cảnh Nhược Hi lập tức đi theo, Hoa Hành Phong cũng vội vàng đuổi theo.
“Làm sao vậy?” Hoa Hành Phong thấp giọng nói: “Người này có vấn đề?”
“Ân.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi biết hắn là ai không?”
“Biết a.” Hoa Hành Phong nói: “Người này ngươi không biết?”
“Không biết, hắn rất nổi danh?” Cảnh Nhược Hi ngạc nhiên nói: “Là ai?”
“Người làm ăn, sinh ý làm rất lớn.” Hoa Hành Phong nói: “Hắn tên Lạc Dịch Thành, ở thương giới kinh thành coi như là một truyền thuyết.”
“Thật không.” Cảnh Nhược Hi vừa nghe người nọ là một danh nhân, ngược lại không gấp đuổi theo lên trước, cước bộ chậm lại: “Trong nhà hắn có nữ tử tuổi này không?”
Hoa Hành Phong sửng sốt: “Ta đây làm sao biết.”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi chuyện của Lạc gia đi.” Cảnh Nhược Hi nói: “Biết cái gì nói cái đó là được.”
“Chính là… là người làm ăn.” Hoa Hành Phong bị nàng chăm chú vừa hỏi, tỉ mỉ vừa nghĩ hình như cũng nghĩ không ra càng nhiều: “Lạc gia ở trong kinh thành có thật nhiều cửa hàng, cửa hàng lương, y quán, tơ lụa trang, cửa hàng bạc, ở Giang Nam một mảnh sinh ý làm rất lớn.”
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.” Hoa đi phong nói: “Sau đó ta cũng không biết.”
“…” Cảnh Nhược Hi nhìn hắn một cái: “Hoa đại ca, các ngươi không phải coi thường làm ăn người chứ?”
Có người nói cái niên đại này địa vị của thương nhân là rất thấp, mặc dù có tiễn nhưng không có địa vị xã hội, con dòng cháu giống như Diệp Trường An vậy, nói không chừng nhìn không thuận mắt thân phận của hắn, căn bản khinh thường mặc kệ.
Hoàn hảo Hoa Hành Phong nói: “Làm sao có thể, trừ phi hắn là người vi phạm pháp lệnh, bằng không vì sao coi thường người khác. Hơn nữa Lạc gia phú giáp một phương, có tiền có thể sử quỷ đẩy xe mà, ai dám coi thường hắn?”
“Vậy Diệp đại nhân và hắn có lui tới gì không?”
“Đây cũng thật là không có.” Hoa Hành Phong nói: “Nhưng cũng không phải là thiếu gia coi thường người làm ăn, là tính cách của Lạc Dịch Thành tương đối thanh lãnh quái gở, bình thường không quá nguyện ý lui tới với người khác. Người bên ngoài khả năng bởi vì hắn có tiền mà a dua nịnh hót, thiếu gia tự nhiên sẽ không. Hơn nữa cũng không có cơ hội gặp mặt gì, nên mới không có lui tới.”
“Nguyên lai là như vậy.” Cảnh Nhược Hi gật đầu, trái lại cũng có thể hiểu được. Trong kinh thành quan to hiển quý nhiều như vậy, dù là giao du rộng, ai cũng không thể nói đều biết. Tận lực tách ra rất kỳ quái, tận lực kết giao cũng rất kỳ quái.
“Tiểu Cảnh.” Hoa Hành Phong nói: “Ngươi hoài nghi hắn?”
“Hắn có thể nghi.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi đi báo cáo chuyện này với Diệp đại nhân ba, ta đi tìm người, nghĩ biện pháp trà trộn vào Lạc phủ xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...