Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 44: THÔNG BÁO TÌM NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


Bất quá chuyện kỳ quái ở niên đại này quá nhiều, lòng của thượng ti càng không thể hiểu được nhất trên đời, Cảnh Nhược Hi chỉ là đơn giản suy nghĩ một chút liền không muốn nữa phí đầu óc nữa, đơn giản cũng không trả hồ sơ vụ án giết người liên hoàn này về, chỉ là để ở một bên dự định mang về.

Niên đại không có TV máy vi tính điện thoại di động, cuộc sống rỗi rãnh thực sự rất khó giết thời gian, cùng với xem sách báo đương thời tối nghĩa khó hiểu để tiêu khiển, còn không thú vị bằng xem hồ sơ án kiện.

Nhưng luôn luôn phải có thứ tự trước sau, người người bình đẳng, ba mươi mấy người chết cũng cũng không thể quan trọng hơn hơn hai người, lập tức Cảnh Nhược Hi cùng Diệp Trường An tra người mất tích.

Đây thật ra là chuyện rất đơn giản tình, kinh thành mặc dù là thành thị nhân khẩu nhiều nhất của Đại Lương, nhưng cũng là thành thị quản lý nghiêm khắc nhất, thông thường nha môn xử lý cũng chính là một ít trộm vặt ăn cắp vặt, uống nhiều rồi đánh nhau ẩu đả và vân vân, án mạng không thấy nhiều, người mất tích cũng không nhiều. Vừa tra một phen, càng không có điều kiện tương xứng với hai nữ bị hại này.

Sau khi tra luôn tư liệu một năm trước nữa cũng nhất vô sở hoạch, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn.

Bất quá cái này cũng không ngoài ý muốn, vốn là ở trong dự tính của Cảnh Nhược Hi, nàng khép lại hồ sơ: “Thứ nhất, người giết người chính là gia thuộc của người bị hại, nên không báo án. Thứ hai, gia thuộc căn bản không biết các nàng mất tích. Thứ ba, các nàng căn bản cũng không có người nhà, hoặc người nhà cũng đang xảy ra ngoài ý muốn, chỉ là chúng ta còn không có phát hiện mà thôi.”


“Ân.” Diệp Trường An gật đầu: “Ngươi cảm thấy loại khả năng nào có tính tương đối cao.”

“Thứ nhất hoặc thứ hai.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nhà giàu sang cũng là đại hộ, trong nhà thế nào cũng phải có hơn mười người, đều xảy ra ngoài ý muốn đó là diệt môn, không có khả năng một chút động tĩnh cũng không có. Đừng nói Thanh Sơn tự, chính là hoang giao dã ngoại đột nhiên xuất hiện hơn mười cổ thi thể, đó cũng là một động tĩnh lớn. Bất quá ta vẫn là kiến nghị phái người ở chỗ phát hiện thi thể khuếch trương phạm vi lớn tìm thử, miễn cho có quên cái gì.”

“Được, cái này ta làm ngay.” Diệp Trường An nói: “Ngươi đi viết một… Quên đi, hay là để ta đi, viết một thông báo nhận thi, ngày mai dán trong cáo thị lan ở cửa thành.”

Cảnh Nhược Hi gật đầu: “Người có năng lực công lao nhiều, đại nhân cực khổ.”

Bookwaves

“Nhược Hi a.” Diệp Trường An lời nói thấm thía: “Không bằng ta thỉnh một tiên sinh cho ngươi thế nào? Thủ hạ ta mặc dù phần nhiều đều là chút thô nhân tập võ, thế nhưng thô hơn nữa, cũng không có người không biết chữ.”

“Ta không phải không biết chữ.” Cảnh Nhược Hi cải chính nói: “Ta chỉ là biết chữ không nhiều lắm.”

“Được, được.” Diệp Trường An tính tình tốt nói: “Thế nhưng ngươi cũng không biết viết, hôm qua ta nhìn tư thế ngươi cầm bút … Vẫn là thỉnh cho ngươi một tiên sinh đi, cũng không thể đi ra ngoài đến tên của mình cũng không biết viết được.”


“Không cần, chỉ cần ta biết chữ là sẽ biết viết.” Cảnh Nhược Hi nửa điểm cũng không cảm kích: “Đọc thêm chút sách là được, chữ không biết ta sẽ đi hỏi Yến Danh.”

“Vậy được.” Diệp Trường An cũng không miễn cưỡng,: “Vậy ngươi đi về nghỉ ngơi đi, sáng mai, ta để người dán bố cáo ra ngoài, xem thử có người đến nhận lãnh thi thể hay không.”

Rốt cục tan việc, trời cũng đã đen ngòm, Cảnh Nhược Hi mang theo hồ sơ vụ án giết người liên hoàn ra cửa, thấy Yến Danh đang ở ngoài cửa nói chuyện phiếm với sai dịch trong nha môn.

“Xong rồi?” Yến Danh nhìn Cảnh Nhược Hi đi ra, nghênh đón.

“Yến đại ca.” Cảnh Nhược Hi ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại tới đây, là có việc gì sao?”

“Không có, ta tới đón ngươi.” Yến Danh nói: “Thiếu gia nói ngươi sợ tối, ta nghĩ chỗ ta ngươi cũng chưa quen buổi tối sẽ khó tìm hơn. Phản chính ở nhà cũng không việc gì, nên đi một chuyến.”

Tuy rằng thường ngày đều là chút người giao tiếp với tội phạm, thế nhưng thủ hạ của Diệp Trường An đối với nàng đều cực hiền lành, lúc mới bắt đầu còn có người không phục, thế nhưng sau án ở Thanh Sơn tự, đến thái độ của Diệp Kỳ đều có chuyển biến.

Ngày sau cũng là đồng liêu phải làm việc với nhau, tuy rằng Cảnh Nhược Hi cũng không muốn cùng ai thành lập hữu nghị gì, nhưng không muốn để quan hệ lạnh như băng, chí ít biểu hiện ra dường như chiến hữu thân như một nhà, như vậy mới tiện khai triển công việc.

Yến Danh một mắt thấy đồ Cảnh Nhược Hi cầm trong tay: “Ngươi cầm cái gì, ta cầm giúp ngươi?”


“Không cần không cần.” Cảnh Nhược Hi vội nói: “Đây là hồ sơ bản án cũ lúc trước, Diệp đại nhân bảo ta lấy về lúc không có chuyện gì làm thì xem, xem có thể tìm được đầu mối mới gì hay không.”

Yến Danh cũng không nhiều hỏi, vừa đi về phía trước vừa nói: “Tuy rằng trong kinh thành trị an rất tốt, nhưng chỉ cần là nơi có người thì có đốt giết đánh cướp. Năm này tháng nọ kéo nhau qua, trái lại cũng tích được một ít án chưa giải quyết, kỳ thực lần này thiếu gia được nhâm mệnh thiếu khanh Đại Lý tự, chủ yếu chính là vì chỉnh lý những thứ án chưa giải quyết này.”

Bookwaves

“Nga.” Cảnh Nhược Hi gật đầu, trầm mặc đi về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, Yến Danh lại nói: “Trước ngươi không phải nói ngã bị thương đầu nên mất trí nhớ, không biết chuyện của kinh thành sao, ngươi có cái gì muốn biết, cứ hỏi ta, ta chậm rãi nói cho ngươi nghe.”

“Được.” Thế nhưng Cảnh Nhược Hi chỉ là giản đơn trả lời một câu, lại không có hỏi gì cả.

Địa phương mới, đầu giường bày hồ sơ vụ án giết người có oan hồn bay ra lãnh khí âm sâm sâm, nhưng Cảnh Nhược Hi vẫn là dưới ngọn đèn mờ tối ngủ ngon giấc.

Bất quá ngày thứ hai nàng cũng dậy phi thường sớm, thức dậy liền vội vội vàng vàng muốn ra cửa.

“Nhược Hi tỷ.” Yến Tâm nghe phía bên ngoài có tiếng, từ trong phòng bếp nhô đầu ra: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”

“Phải, có chút việc.”


“Ta chưng bánh bao.” Yến Tâm cười nói: “Còn nấu bát cháo, ăn điểm tâm xong mới ra cửa đi.”

“Cảm tạ, ta không có thời gian… Lấy cái bánh bao đi.” Cảnh Nhược Hi cũng không khách khí, nhìn lúc Yến Tâm lấy bánh bao, tiện thể quan sát nàng thêm hai mắt, thuận miệng nói: “Tiểu Yến, ngươi và ca ca ngươi thật giống nhau.”

“Đúng vậy.” Yến Tâm cười ngọt ngào: “Chúng ta đều giống như nương.”

“Có ca ca thật tốt.” Cảnh Nhược Hi cầm bánh bao liền vội vã đi, sau khi nàng đóng cửa lại, biểu tình cười khanh khách của Yến Tâm lập tức thay đổi, trong chốc lát cửa phòng bên kia cũng mở, Yến Danh từ bên trong đi ra.

“Ngươi không đi theo xem?” Yến Tâm tiện tay từ lồng chưng cầm một cái bánh bao ra ném sang bên cạnh, rơi vào trong tay Yến Danh, bị hắn tiếp được.

“Ta không thể theo quá sát, miễn cho nàng nổi lên lòng nghi ngờ.” Yến Danh cắn bánh bao một cái: “Bất quá ta hỏi qua, sáng sớm hôm nay nàng muốn ra cửa thành xem dán bố cáo, bảo là muốn nhìn trong đám người có người hành tung quỷ dị hay không.”

“Nga.” Bản thân Yến Tâm cũng cầm cái bánh bao, cắn một cái gật đầu.

Cảnh Nhược Hi ra cửa, liền thẳng đến cửa thành, nơi đó có một mặt tường là chuyên môn dùng để dán hoàng bảng, sáng sớm hôm nay, Diệp Trường An sẽ dán bố cáo ở phía trên.

Bởi vì trong dân chúng rất nhiều người không biết chữ, nên hôm nay quan phủ không chỉ phải dán lên, còn sẽ phái người đứng ở hai bên trái phải bố cá, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ lớn tiếng đọc một lần, lúc này mới có thể đưa đến tác dụng to lớn rộng rãi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui