CHƯƠNG 42: HỒNG NHAN BẠC MỆNH
Dịch giả: Luna Wong
Đây cũng là một nguyên nhân Cảnh Nhược Hi đáp ứng Diệp Trường An, tuy rằng tín nhiệm của hắn tới mạc danh kỳ diệu, nhưng lại không giống như là giả. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, quả thật là như thế, nàng cũng không muốn lúc nào cũng nơi chốn đều phải bị chế ước, mọi cử động đều phải giải thích rõ, dù sao có một số việc đúng là không có cách nào giải thích rõ.
Cảnh Nhược Hi nhìn tay của mình một chút: “Diệp đại nhân, có cái bao tay không?”
Tuy rằng đôi tay này của nàng là của nhân dân lao động, thế nhưng đây khác với cắt miếng thịt vịt. Thi thể hư thối thành như vậy, ai biết bên trên có bao nhiêu vi khuẩn, niên đại này y học lại lạc hậu như vậy, nàng không muốn mạo hiểm phiêu lưu. Không có bao tay ngăn cách, nàng là nói cái gì cũng sẽ không chạm thi thể.
“Bao tay?” Diệp Trường An ồ một tiếng: “Ta có.”
“Ngươi có?” Cảnh Nhược Hi có chút kỳ quái, nhưng nhìn Diệp Trường An thực sự từ trong lòng ngực lấy ra một đôi bao tay.
Bất quá là đôi bao tay của nam, mắt thường có thể thấy được khá lớn, vật liệu thủ công trái lại rất tốt, trong ngoài hai tầng, tuy rằng không biết là vật liệu gì, nhưng tựa hồ cũng là không thấm nước phòng thẩm thấu, Cảnh Nhược Hi hết sức hài lòng.
“Cái bao tay này không tệ.” Cảnh Nhược Hi đeo trên tay, thuận miệng nói: “Đại nhân mua ở đâu, cũng mua cho ta một đôi.”
“Cái bao tay này không phải ngươi muốn mua là có thể mua được đâu.” Diệp Kỳ ở một bên chen miệng nói: “Đôi bao tay này của thiếu gia ở ngoài thị tập cũng không có, là Châm Chức cục trong cung tiêu đại công phu làm, không thấm nước, sâu cũng giảo không được, chính là sợ thiếu gia trong khi tra án khó tránh khỏi phải đụng tới đồ không sạch sẽ gì, làm dơ tay, thiên kim cũng mua không được.”
Thật đúng là tinh quý, Cảnh Nhược Hi kéo kéo khóe miệng, nhìn bao tay trên tay một chút, nghĩ nhất định cũng muốn để Diệp Trường An làm cho nàng một cái. Nàng mới là một nhân viên công tác, mắt thường có thể thấy được ngày sau loại việc tương tự này đều là của nàng, cả một đôi tay của Diệp Trường An long ở trong tay áo ra lệnh, cần cái bao tay để làm chi, quả thực giậm chân giận dữ.
Bất quá cũng may Diệp Trường An cũng không phải chỉ nói thôi chứ không làm gì, chẳng qua là cảm thấy việc này hắn không am hiểu mà thôi, nên cũng không có khoa tay múa chân với thi thể, mà chỉ nói: “Có cái gì ta có thể giúp một tay.”
“Có.” Cảnh Nhược Hi không chút khách khí: “Đại nhân giúp ta ghi lại tình huống của hai cổ thi thể này.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Trường An từ chỗ sai vặt lấy giấy bút qua, nhìn Cảnh Nhược Hi thô sơ giản lược dọn dẹp hai cỗ hài cốt.
Bookwaves
“Nữ tính, thân cao ở…” Cảnh Nhược Hi nghiêng đầu tính toán một chút: “Thân cao tầm bốn thước năm, tuổi trong vòng hai mươi. Từ mảnh nhỏ chất liệu ăn mặc lưu lại phán đoán là một tiểu thư nhà giàu sang. Trong núi nhiệt độ không khí thấp, lại vừa qua khỏi mùa đông, thi thể hư thối thành cái dạng này, phỏng chừng thời gian tử vong hơn sáu tháng. Cũng chính là tầm tháng mười năm ngoái.”
Cảnh Nhược Hi loay hoay với hài cốt một chút, cầm một đoạn xương đùi lên cẩn thận nhìn một chút, nói: “Chân trái chân của người bị hại lúc nhỏ đã từng bị gãy, xương người có công năng tự hồi phục sau gãy, nếu như có thể lập tức được trị liệu, tỉ mỉ chiếu cố, cái tuổi này là có thể khôi phục. Thế nhưng ngươi nhìn xương của nàng có chút sai vị, nhìn dáng dấp của xương này, cô nương này khẳng định không có cách nào bước đi như người bình thường, nên đãi ngộ của cô nương này ở nhà sợ là không được tốt lắm.”
“Tiểu thư nhà giàu sang thế nhưng đãi ngộ không tốt.” Diệp Trường An dừng bút lại: “Cái này có chút mâu thuẫn, Cảnh cô nương khoảng chừng có chút không biết các đại hộ nhân gia trong kinh thành.”
“Là không biết, không bằng Diệp đại nhân nói cho ta nghe một chút đi.” Cảnh Nhược Hi trái lại không cảm thấy Diệp Trường An đang châm chọc nàng, nhận tri của nàng đều đến từ tiểu thuyết TV, nếu nói chuyện nguyên nước nguyên vị, vậy khẳng định không có rõ ràng như Diệp Trường An.
Diệp Trường An nói: “Mặc dù dân phong Đai Lương coi như mở ra, nhưng nữ quyến chân chính có thể tùy ý ra cửa còn chưa phải nhiều, đặc biệt đại hộ nhân gia, nữ nhi trong khuê bình thường không thể ra cửa, ra cửa cũng phải mang theo nha đầu bà tử. Tỷ như loại chuyện đạp đến thanh Thanh Sơn tự thắp hương này, không được sủng căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ có thân phận tiểu thư, phụ mẫu mới có thể để hạ nhân bồi ra ngoài. Huống chi chất liệu y phục nàng mặc này, đây là chất liệu vô cùng tốt, nhà người bình thường tuyệt đối mặc không nổi.”
“Ta đây đổi một cách nghĩ.” Cảnh Nhược Hi nói: “Thương thế kia là ở khi nàng còn bé, thời gian cụ thể vô pháp phán đoán, chúng ta có thể trú tính tầm mười tuổi, suy đoán như thế, nàng khi còn bé điều kiện không tốt, hay không được coi trọng, thế nhưng sau khi lớn lên, thân phận có biến hóa, lúc này mới bắt đầu trở thành thiên kim tiểu thư chân chính. Đây cũng có khả năng chứ.”
“Như thế có khả năng rất lớn, nhân sinh của người nào không phải lên voi xuống chó chứ.” Diệp Trường An hí hư một chút, đại khái là cảm thán hồng nhan bạc mệnh đi: “Người kia thì sao?”
Bookwaves
“Người cũng là nữ tính, thân cao tầm bốn thước bốn, tuổi cũng trong vòng hai mươi, tuổi của hai người hẳn là không sai biệt lắm, y vật của nàng đã hoàn toàn hư thối, tìm không được nhiều đầu mối hơn. Nhưng nếu một là tiểu thư, người này có thể là nha đầu tùy thân, hoặc giả là nữ quyến đồng hành.”
“Các nàng…” Diệp Trường An dừng một chút: “Có từng bị xâm phạm không?”
Diệp Trường An trước đây cũng không phải chưa tiếp xúc qua án tử như vậy, nhưng trong nha môn đến nay cũng không có nữ bộ khoái, ở đây lại toàn bộ là nam nhân, bản thân hắn cũng cảm thấy tuy rằng nghiêm trang, nhưng vấn đề này hình như vẫn còn có chút xấu hổ.
Cũng may Cảnh Nhược Hi phi thường chuyên nghiệp, biểu tình bình thường rất mau trả lời nói: “Trình độ hư thối rất cao, đây cơ hồ chỉ còn lại có xương, nên không nhìn ra. Kỳ thực nếu nói giật tiền ta cũng cảm thấy cực miễn cưỡng, ngươi nói coi như là đến Thanh Sơn tự thắp hương, nhiều người đến Thanh Sơn tự thắp hương, cũng sẽ không tới nơi này a. Nơi giấu thi, đó là phía sau núi phía sau núi, vết người rất hiếm, hoặc là lạc đường, hoặc có nguyên nhân khác.”
Chỉ tiếc thi cốt không biết nói, chỉ là dùng hai hắc động nhìn lên trời cao, không tiếng động hò hét.
Dùng hơn nửa ngày, rốt cục tìm tòi sơn động mặt đất một lần, cái gì cũng không phát hiện. Trái lại trần sơn động quả thực tìm được một động khẩu có thể dung nạp một người thông qua, bị cỏ dại vùi lấp, mùa đông có thể sẽ lộ ra một ít khe.
Thế nhưng đi qua thờì gian quá dài, gió thổi nắng phơi, cái gì cũng sẽ không để lại.
Nhìn thời gian, Diệp Trường An nói: “Không sai biệt lắm chúng ta trở về thành đi, tiểu thư mang theo nha đầu mất tích, người nhà này không có khả năng không báo án, đi điều tra hồ sơ người mất tích một chút gần đây, hẳn là rất dễ tìm ra thân phận của các nàng.”
Nhưng Cảnh Nhược Hi chỉ là nhìn Diệp Trường An một mắt, không nói chuyện.
Nào có đơn giản như vậy, tiểu thư nhà giàu sang mất tích, nếu trong nhà coi trọng, nửa năm trước nên ở kinh thành báo án dán thông báo tìm người, treo giải thưởng số tiền lớn gây cả thành đều biết mới phải, căn bản không khả năng lặng yên không một tiếng động.
Nửa năm rất ngắn, đừng nói Diệp Trường An, nếu là mưa gió khắp kinh thành, ngay cả nàng đều ở trong tửu lâu nói chuyện phiếmvới hạ nhân nghe được tin tức bát quái rồi, đằng này tin tức gì cũng không có, đại biểu người nhà căn bản chưa từng báo án, tìm kiém từ đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...