CHƯƠNG 4: CẦU TRỢ
Dịch giả: Luna Wong
Hà Dương Hồng dụi mắt một cái: “Hôm nay cũng chỉ có ngươi tới thăm ta. Nhược Hi, ngươi thật là một cô nương tốt.”
“Ta tự nhiên phải tới thăm ngươi, còn muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta nghe quan sai nói ngươi nhận tội rồi?”
Hà Dương Hồng đối mặt chất vấn của Cảnh Nhược Hi, đột nhiên có chút không được tự nhiên.
“Vì sao?” Cảnh Nhược Hi nói: “Rõ ràng không phải ngươi làm, tại sao phải nhận tội? Bọn họ gia hình ngươi?”
Hà Dương Hồng chậm rãi lắc đầu.
“Vậy thì vì cái gì?” Cảnh Nhược Hi thật không rõ: “Ngũ thẩm, đây là án giết người ngươi biết không? Nhận tội là phải đền mạng, những chuyện không phải ngươi làm, tại sao phải nhận tội? Ta vừa rồi nghe quan sai nói, tại chỗ phán rồi ba ngày sau xử trảm, có phải hay không.”
Hà Dương Hồng như là khí lực cả người đều bị hút hết vậy, đột nhiên xụi lơ, nửa ngày mới nói: “Nhược Hi, cám ơn ngươi đến thăm ta, trên đời này ngươi là người duy nhất quan tâm ta. Ngươi chớ xía vào chuyện của ta, chuyện này chính là ta làm, để ta chết đi.”
“Nói bậy, chết là có thể nói đơn giản sao?” Cảnh Nhược Hi nghiêm túc đáng sợ: “Chuyện này không thể nào là ngươi làm. Ngũ thẩm, ngươi rốt cuộc có khổ gì, ngươi nói cho ta biết, lẽ nào ngay cả ta ngươi cũng không thể tín nhiệm sao?”
Hà Dương Hồng chỉ là lắc đầu: “Vì sao ngươi cảm thấy không thể nào là ta làm.”
Cảnh Nhược Hi nhíu mi, nàng tin tưởng Hà Dương Hồng tự nhiên không phải dựa vào trực giác của nữ nhân, nhưng chuyện này không thể giải thích cặn kẽ cho nàng nghe.
“Ta nói không phải thì không phải là.” Cảnh Nhược Hi nghiêm túc nói: “Ta nhìn người luôn luôn chuẩn, chưa từng nhìn nhầm.”
Có đôi khi, không có lý do tín nhiệm không thể để cho người tâm phục khẩu phục, lại càng thêm để người động dung.
Nhưng Hà Dương Hồng chỉ là cắn răng lắc đầu, cái gì cũng không muốn nói.
Cảnh Nhược Hi nhịn phiền táo trong lòng, ôn nhu nói: “Ngũ thẩm, ngươi có khổ, ta không hỏi. Vậy ta hỏi ngươi những chuyện khác, thi thể Ngũ đại ca nhặt trở về, ngỗ tác nghiệm qua chưa.”
Đề tài này chuyển biến có chút nhanh, Hà Dương Hồng sửng sốt một chút, gật đầu.
“Ngươi có thể xác định sao?” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi thấy hắn nghiệm?”
“Kia thật không có.” Hà Dương Hồng nói: “Quá trình khám nghiệm tử thi chúng ta làm sao thấy được, thế nhưng ngỗ tác đúng là tuyên bố ở đường, xác nhận thân phận thi thể không thể nghi ngờ.”
Cảnh Nhược Hi hướng dẫn từng bước: “Ngỗ tác nói, thi thể xác nhận không thể nghi ngờ, chính là Ngũ đại ca, là như thế này phải không?”
Bookwaves
Hà Dương Hồng suy nghĩ một chút, mờ mịt gật đầu: “Không kém bao nhiêu đâu, chính là ý này.”
“Được, ta đã biết.” Cảnh Nhược Hi đứng lên: “Ngũ thẩm ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Tuy rằng Hà Dương Hồng cái gì cũng không muốn nói, nhưng cũng không ngờ tới Cảnh Nhược Hi tới thẳng thắn đi cũng thẳng thắn, dĩ nhiên nửa câu cũng không hỏi nữa. Trong mắt mặc dù có chút không muốn, nhưng lại cũng nói không nên lời mở miệng kép kín.
Nhìn nhãn thần của Hà Dương Hồng, Cảnh Nhược Hi thấp giọng nói: “Ngũ thẩm ngươi an tâm nghỉ ngơi, ta sẽ cứu ngươi. Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi phải nhận tội, nhưng ta không thể nhìn ngươi uổng mạng.”
Hà Dương Hồng sửng sốt, còn không có phản ứng kịp, Cảnh Nhược Hi đã đi nhanh ly khai.
Nha môn kinh thành, thế nào cũng là một địa phương nghiêm túc cao đoan, có thể ở chỗ này làm ngỗ tác cũng nên là có kinh nghiệm có thực lực, Cảnh Nhược Hi không tin bọn họ sẽ nhìn không ra kẽ hở trong này.
Ra nha môn, Cảnh Nhược Hi tìm một sạp viết thư thay cho người khác ở trên đường.
“Cô nương muốn viết cái gì?” Lão bản chấp bút, cười híp mắt nói: “Viết thư tình cho người trong lòng sao? Cái này ta am hiểu nhất, bảo chứng viết tình ý miên miên, cảm động lòng người.”
Thật là một triều đại dân phong cởi mở, Cảnh Nhược Hi kéo kéo khóe miệng: “Ân, thế nhưng ta muốn tự viết, cho mượn văn chương của ngươi dùng một lát.”
Bookwaves
Chỉ cần trả tiền, đây có vấn đề gì, lão bản còn bớt việc, lập tức đã nhường lại vị trí.
Cảnh Nhược Hi chỉ xé ra một tờ giấy nhỏ trên cả tờ giấy, vội vội vàng vàng viết một hàng chữ, liền trả tiền ly khai, lại trở về cửa nha môn.
Chỉ là lần này nàng có chút do dự, dù sao cũng hoàn toàn không biết gì về tình huống nơi này cả, ngỗ tác sơ hở, là sơ hở thật vẫn là hành vi cá nhân? Thậm chí là sai sử lãnh đạo cấp trên? Đầu mối nhất định phải giao ra, nhưng nếu giao phó sai người, ngược lại sẽ làm sự tình càng thêm phiền phức.
Nhưng thời gian hành hình Hà Dương Hồng đã định rồi, thời gian này thật sự quá gấp, không để nàng tường tra nữa.
Cảnh Nhược Hi đang trong do dự, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng nhìn thấy một nam nhân mang theo mấy tên thủ hạ từ đằng xa đi tới.
Chính là Diệp đại nhân đứng trong một đám nha dịch như con hạc trong bầy gà. Công tử ca tự cho là phong độ có dứ, anh tuấn tiêu sái kia, ở trong mắt Cảnh Nhược Hi lại không ai bì nổi.
Bất quá công tử ca có cái tốt của công tử ca, người không thiếu tiền không thiếu thế, đừng động là thanh cao thật hay là thanh cao giả, hắn khinh thường Cảnh Nhược Hi, cũng sẽ khinh thường chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, tới một mức độ nào đó mà nói, tâm cao khí ngạo để hắn không làm chuyện trộm gà trộm chó.
Mắt thấy Diệp Trường An muốn đi đến cửa nha môn, nói không chừng sẽ đi vào, Cảnh Nhược Hi quyết định thật nhanh từ trong lòng ngực móc ra khối sa cân bịt kín mặt, cúi đầu co vai bước nhanh tới.
Diệp Trường An chính là vì án tử của Hà Dương Hồng, vụ án này đối với hắn bất quá là một án kiện cực kỳ tầm thường nhất trong đông đảo án kiện mà thôi, hung thủ thuận lợi nhận tội, cũng không quá để ở trong lòng, vừa nói vớie thủ hạ, vừa đi nha môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...