CHƯƠNG 25: VẾT MÁU CŨ
Dịch giả: Luna Wong
Đây nào chỉ là cổ quái, đơn giản là quỷ dị. Cảnh Nhược Hi sửng sốt một chút, sau đó liền đứng dậy đi tới bên vách núi.
Bên vách núi có một tảng đá vươn ra, vết máu phía trên quả nhiên còn nhiều hơn bên người người chết.
“Lấy một cây đuốc cho ta.” Cảnh Nhược Hi nói.
Có tăng nhân vội đưa cây đuốc qua, Diệp Trường An cũng đi tới, nhìn Cảnh Nhược Hi đứng tầm một bước cách tảng đá bên vách núi, không khỏi nói: “Ngươi cẩn thận một chút, chớ ngã xuống.”
“Không có việc gì.” Cảnh Nhược Hi lên tiếng, ngồi chồm hổm xuống, tế tế xem vết máu trên đất.
“Xem ra người chính là chết ở chỗ này.” Diệp Trường An cũng theo ngồi chồm hổm xuống: “Như bọn họ nói, một đao cắt hầu, nhìn vết máu bắn trên mặt đất, một vết máu này đó là lúc cắt hầu phun ra ngoài, những thứ khác, là theo cổ chảy xuống, lại theo y phục tích tích đáp đáp xuống.”
Cảnh Nhược Hi gật đầu, lại quay đầu nhìn thi thể nằm dưới đất, đột nhiên để sát cây đuốc vào trong khe hở nham thạch, tế tế nhìn.
“Nước.” Cảnh Nhược Hi nói: “Có nước hay không cho ta chút.”
“Ta có.” Diệp Kỳ dẫn theo một túi nước ở trên người, vội vã đưa tới.
Cảnh Nhược Hi mở nắm, đổ nước vào trên tảng đá, tích tích đáp đáp, nước theo đá phiến chảy xuống, hòa tan một ít vết máu.
Theo vết tích dòng nước, Cảnh Nhược Hi đặt cây đuốc phía trên khe đá, trầm giọng nói: “Có một tin xấu.”
“Cái gì?” Buổi tối thật sự quá đen, tuy rằng cây đuốc sáng sủa, thế nhưng hỏa quang nhảy lên, thứ trong khe hở Diệp Trường An nhìn không thấy, ở góc độ của hắn chỉ có một mảnh ám ảnh.
Cảnh Nhược Hi tránh ra một chút nhường vị trí: “Ngươi qua đây xem trong này.”
Diệp Trường An tiến tới, trong khe hở nham thạch, có không ít đã bị thấm vào bùn đất. Tiên huyết lúc nãy bởi vì là mới chảy vào, bị nước đụng phải pha loãng, theo khe chảy đi. Chỉ còn lại có lai một tầng sâu nâu mơ hồ.
Cảnh Nhược Hi đột nhiên đưa tay, muốn đưa ngón tay với vào trong khe đá, lại bị Diệp Trường An bắt lại.
“Làm sao vậy?” Cảnh Nhược Hi kỳ quái nhìn Diệp Trường An.
“Cẩn thận một chút.” Diệp Trường An buông tay ra, từ bên cạnh lượm nhánh cây, cầm cái khăn cắt lấy một góc trùm lên, đưa cành cây vào trong khe hở đâm vài cái.
Trên khăn tuyết trắng, dính chú bùn đất.
Cảnh Nhược Hi ghé vào dưới hỏa quang nhìn một chút, lại tiến tới ngửi ngửi, gật đầu: “Giống như ta nghĩ.”
“Làm sao?”
Bookwaves
“Vết máu.” Cảnh Nhược Hi nói: “Những người mất tích trước, dữ nhiều lành ít.”
Diệp Trường An biến sắc: “Ý của ngươi là…”
“Đúng, đây là máu, hơn nữa không phải máu mới.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta không thể nói trước mất tích người chết hết, nhưng ở đây nhất định từng có. Nên ta thôi trắc những ngươi mất tích trước giống đêm nay, cũng là bị mang đến đây, khả năng dùng phương thức giống nhau cắt yết hầu mà chết. Sau đó tẩy trừ hiện trường, chỉ là vô luận tẩy trừ thế nào đi nữa, vô luận trung gian có bao nhiêu trận mưa, cũng không có khả năng sạch sẽ một chút vết tích cũng không lưu, luôn luôn có máu bị trôi vào khe đá, trà trộn vào trong bùn đất lưu lại.”
Cũng do cái niên đại này thật sự quá không tiên tiến, nếu có dụng cụ tân tiến, hoàn toàn có thể nhận ra ở đây rốt cuộc có bao nhiêu loại vết máu bất đồng, từ đó xác nhận ra số lượng người bị hại, thậm chí là thân phận.
“Nếu như là cùng một hung thủ, như vậy lưu trình mấy án mất tích trước đó là giống nhau như đúc. Vài người trước đó sớm nhất là sáng sớm mới không thấy người, bởi vậy có đầy đủ thời gian xử lý hiện trường. Chỉ có ngày hôm nay, vì là lão bà bà nửa đêm muốn đi nhà xí, lúc này mới âm kém dương sai sớm phát hiện nữ nhi không thấy, đánh hung thủ nhất trở tay không kịp, để cho bọn họ không kịp thanh lý vết máu và thi thể không thể không chạy.”
Năm người mất tích, biến thành năm người bị hại, mặc dù trước mọi người cũng đều cảm thấy thời gian người mất tích lâu như vậy không quá lạc quan, nhưng điều này hiển nhiên là cảm giác không giống nhau.
“Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của ta, không thể định luận, dù sao chết phải thấy thi thể.” Lúc nói chuyện, Cảnh Nhược Hi nhìn thoáng qua tăng nhân ngoài vòng vây: “Diệp đại nhân, chuyện này các ngươi vẫn là phong bế điều tra, vậy rốt cuộc ai biết ai không biết? Đại trụ trì kia biết chứ, những tăng nhân này thì sao, ngươi nói rõ ràng với ta, miễn cho ta nói với ngươi làm hỏng chuyện.”
Bookwaves
“Liễu Trần sư phụ tự nhiên là biết.” Diệp Trường An nói: “Những tăng nhân khác chỉ biết là có người mất tích, thế nhưng nói cho bọn hắn biết người mất tích đều là ngoài ý muốn, đã tìm trở về. Gia thuộc của người mất tích, triều đình cũng cho tiền trấn an, không cho nói ra ngoài.”
Thấy hình dạng Cảnh Nhược Hi không hài lòng lắm, Diệp Trường An cũng không biết vì sao lại giải thích một câu: “Đây cũng là vì duy ổn không có cách nào, nếu liên tiếp có người mất tích dẫn đến tin tức bị hại truyền đi, sẽ chỉ làm dân chúng khủng hoảng.”
“Nhưng nếu vừa mới bắt đầu mất tích, các ngươi phải thêm nhiều người hơn vào miếu điều trả, khả năng sẽ không có người bị hại kế tiếp.” Cảnh Nhược Hi quả thực bất mãn, thế nhưng cũng may cũng không có đạo lý vùi dập, mà là quay đầu, nói: “Diệp đại nhân, ngươi qua đây chút.”
Diệp Trường An không rõ cảm giác thanh âm này của nàng thấp đến tám độ, tiến tới một ít: “Làm sao vậy?”
“Ngươi đừng lên tiếng, cũng đừng ngẩng đầu, dùng khóe mắt dư quang nhìn một chút.” Thanh âm của Cảnh Nhược Hi thấp hơn nói: “Người thứ ba bên tay trái trị trì, tay phải để ở bên người nắm thành quyền. Ngươi nhìn vẻ mặt của hắn, có phải bất đồng với người khác hay không.”
Diệp Trường An động cũng không dám động, vẫn duy trì hình dạng hai người đầu tựa đầu xúm lại tựa hồ đang thấp giọng thì thầm, vòng vo đảo mắt châu, quả nhiên, khóe mắt dư quang nhìn thấy tăng nhân Cảnh Nhược Hi nói kia.
Đó là một tăng nhân trẻ tuổi, chính là một người trong tiểu đội mười người phát hiện hiện trường. Lúc này, bọn họ đang thấp giọng tụng kinh siêu độ cho người chết, mỗi người khuôn mặt nghiêm túc.
“Ngươi nhìn kỹ góc mắt của hắn, nhìn tay hắn, nhìn thân thể hắn.” Cảnh Nhược Hi nói: “Hắn đang cực lực nhẫn nại tâm tình của mình. Ta dám nói, nếu không phải là bởi vì ở đây có nhiều người như vậy, hắn nhất định đã lên tiếng khóc lớn.”
“Ngươi quan sát quả nhiên rất tỉ mỉ, khóe mắt của hắn có chút tia sáng, ngón tay nhấn vào lòng bàn tay, thân thể đang run nhè nhẹ.” Diệp Trường An nói: “Coi như là ngã phật từ bi, trời sinh hắn tính đa sầu đa cảm, cũng có thể không đến mức bi thống như thế. Hình như bất hạnh gặp nạn là thân nhân của hắn vậy… Có phải có khả năng này hay không?”
“Đương nhiên là có.” Lúc nói chuyện Cảnh Nhược Hi liền đứng dậy: “Ngươi chờ chút, xem ta.”
“Ngươi muốn làm gì?” Diệp Trường An bắt lại cánh tay của nàng: “Nói rõ ràng trước.”
“Ta đi nói với hắn người bị cắt yết hầu mà chết trước khi chết sẽ thống khổ cỡ nào, sẽ chịu đựng vao nhiêu tâm lý và thân thể, muốn sống không được chết không xong.” Cảnh Nhược Hi nói: “Xem có thể ép hắn tan vỡ hay không, như vậy sẽ dễ hỏi chuyện.”
Diệp Trường An cầm lấy tay của Cảnh Nhược Hi: “Không được hồ đồ, người như ngươi sao lại ý chí sắt đá thế? Thân nhân có người bị hại đã rất khó chịu, sao ngươi còn muốn xát muốn lên vết thương nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...