CHƯƠNG 20: MÙ CHỮ
Dịch giả: Luna Wong
Ly khai Diệp Trường An, Cảnh Nhược Hi có loại cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, vốn là dự định tùy ý đi dạo giết thời gian, nhưng bây giờ cũng không thể tùy ý đi dạo nữa, chỉ là đáng tiếc tư liệu trong tay đối với vụ án này hầu như không có, muốn tra cũng không thể nào tra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cảnh Nhược Hi trở về Thanh Sơn tự, đại hội cầu phúc mỗi ngày đang tiến hành, ngưỡng cửa thấp cũng không thu lệ phí, chỉ cần tâm thành không quấy rối, vô luận hầu môn vọng tộc hay là khất cái nghèo kiết hủ lậu, người người đều có thể tham gia.
Lúc Cảnh Nhược Hi đến, đại điển cầu phúc đã bắt đầu rồi, trong đại sảnh của chính điện rộng lớn đều là người, san sát, trên mặt đất bày đặt điếm mềm, mọi người quỳ ở phía trên, ngay phía trước, cao tăng của Thanh Sơn tự đang niệm kinh cầu phúc.
Trong đại điện, còn có một chút tăng nhân của Thanh Sơn tự hỗn loạn ở trong đó, ước chừng là vì duy trì trật tự.
Cảnh Nhược Hi cũng không có đi vào, chỉ là đứng ở cửa, bởi vì vị trí trong điện hữu hạn, không có khả năng dung nạp mọi người, bởi vậy còn thật nhiều người tới muộn đứng ở ngoài cửa, nàng cũng không thấy được, không ai chú ý.
Tới tham gia cầu phúc đều là thiện nam tín nữ, dáng vóc rất thành kính, bởi vậy tuy rằng giữa sườn núi người hi hi nhương nhương, lại hầu như lặng ngắt như tờ, phảng phất đang tiến hành một hồi mặc kịch.
Cảnh Nhược Hi cũng trầm mặc đứng ở trong đám người, nhìn sang từng người một, thế nhưng cũng không có nhìn ra dị dạng gì, vẫn đợi tới thái dương xuống núi, cao tăng đột nhiên mở mắt.
Ngay vào lúc này, tiếng chuông ngoài đại điện vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Tiếng chuông vang lên từng tiếng một, xa xưa lâu dài, vô số phi điểu bị tiếng chuông kinh động, từ trong rừng rậm bay ra, tắm ánh bình minh xông lên thiên không, trong lúc nhất thời bao la hùng vĩ xinh đẹp.
Trong tiếng chuông, trụ trì cao tăng chậm rãi nói: “Đại hội cầu phúc hôm nay đến nơi đây kết thúc, các vị thí chủ thành tâm Bồ Tát sẽ nhìn thấy.”
Mọi người đều đứng lên, hướng trụ trì hành lễ, theo tăng nhân trong điện chỉ dẫn, lục tục lui ra ngoài.
Tiếng chuông phải vang một trăm lẻ tám cái, chờ tiếng chuông cuối cùng hạ xuống, vừa lúc người trong điện dặm cũng lui không sai biệt lắm, Hà Dương Hồng mắt sắc, một mắt liền thấy Cảnh Nhược Hi đứng ở phía ngoài, cao hứng đi tới.
“Nhược Hi.” Hà Dương Hồng lôi kéo tay của Cảnh Nhược Hi: “Ta còn lo lắng cho ngươi chạy loạn khắp nơi, một hồi không biết phải đi đâu tìm ngươi đây.”
“Làm sao biết chứ.” Cảnh Nhược Hi và Hà Dương Hồng nói chuyện, đường nhìn lại vẫn như cũ chuyển mọi nơi.
“Nhìn cái gì chứ?” Hà Dương Hồng kỳ quái đưa tay lắc lắc ở trước mặt Cảnh Nhược Hi: “Có nghe ta nói chuyện không?”
“Có chứ có chứ.” Cảnh Nhược Hi giơ tay lên đẩy tay của Hà Dương Hồng ra: “Ta đây không phải là cho tới nay chưa thấy qua địa phương náo nhiệt như thế, có chút hiếu kỳ sao?”
“Đúng vậy, ngươi nói một tiểu cô nương như ngươi sao lại không thích ra cửa?” Hà Dương Hồng cũng ngạc nhiên nói: “Nữ hài tử nhà người ta là không có cơ hội ra cửa, khó khăn vớt được một lần ước gì không trở về nhà. Ngươi ngược lại, suốt ngày hận không thể ổ ở nhà chỗ nào cũng không đi, cũng không biết nghĩ như thế nào.”
Cảnh Nhược Hi biết hảo ý của Hà Dương Hồng, cũng không cãi lại, để tùy ý lải nhải, nàng vốn là một người thích càu nhàu, mấy ngày nay ở trong tử lao không một người nói chuyện cũng vô tâm tình nói, sợ là rất nghẹn.
Bookwaves
Khách hành hương vì cách xa trong ngày không có tiện xuống núi, Thanh Sơn tự ở phía sau sơn xây một ít khách phòng, đương nhiên điều kiện đơn sơ, so ra kém sương phòng của khách sạn thông thường. Mỗi gian khách phòng có vách ngăn, mỗi gian có thể dung nạp một người, khổ cũng chỉ có một cái giường, tuy rằng không rộng lắm, nhưng mục đích minh xác cho ngươi có một đất dung thân mà thôi.
Hà Dương Hồng và Cảnh Nhược Hi mỗi người một gian sát nhau, sau khi ăn cơm tối, liền đều tự đi nghỉ ngơi, không bao lâu, Cảnh Nhược Hi liền nghe sát vách truyền đến tiếng ngáy.
Tối hôm qua Hà Dương Hồng hưng phấn quá độ nhiều cảm xúc, tổng cộng cũng không ngủ được hai canh giờ, lúc này cũng rất mệt mỏi ngủ mất.
Thế nhưng Cảnh Nhược Hi ngủ không được, vạn lại câu tĩnh, chính là thời gian tốt.
Chỉ là Cảnh Nhược Hi mới từ giường ngồi dậy, liền nghe có người gõ cửa.
“Cảnh cô nương.” Đây là thanh âm của Diệp Kỳ sai vặt bên người Diệp Trường An: “Thiếu gia nhà ta thỉnh người sang đó.”
“Tới.” Cảnh Nhược Hi lên tiếng, mở cửa.
Diệp Kỳ đứng ở ngoài cửa: “Cảnh cô nương, thiếu gia đã chuẩn bị xong tư liệu ngươi muốn xem, xin mời đi theo ta.”
Diệp Kỳ đại khái là có chút không xem trọng nàng, tuy rằng cũng khách khí, thế nhưng trong lời nói luôn luôn có chút khinh miệt.
Cảnh Nhược Hi cũng không thèm để ý, đóng cửa lại theo hắn đi, vốn là ngươi bỏ tiền ta ra bản lĩnh, trong lòng đây đó đều có quan hệ hợp tác bí mật, không trông cậy vào bình đẳng hữu ái, chỉ muốn lấy được tiền, không liên quan đến nhau.
Nhưng hiển nhiên, tuy là ở chùa miểu, địa phương người người bình đẳng, cũng không có khả năng thực sự người người bình đẳng.
Diệp Kỳ dẫn Cảnh Nhược Hi tới một viện tử nhỏ đơn, bên trong một loạt ba gian phòng, cửa gian giữa mở ra, còn có thể thấy có một sai vặt tự châm trà rót nước cho Diệp Trường An.
Bookwaves
Đây cũng là khách phòng của Thanh Sơn tự, thế nhưng rộng mở chỉnh tề như là biệt viện của đại hộ nhân gia dùng để nghỉ dưỡng, ngưỡng mộ không thôi.
Diệp Trường An ở trong phòng vẫy vẫy tay với Cảnh Nhược Hi: “Qua đây.” Lại xoay người nói với Diệp Kỳ: “Các ngươi ở trong viện tử coi chừng, ai cũng không cho tiến đến.”
Hai người sai vặt đáp lời, thối lui đến giữa viện tử, Cảnh Nhược Hi vào cửa, đóng cửa lại.
Trên bàn bày đặt không ít quyển trục, Cảnh Nhược Hi quét một mắt, đó là ghét bỏ nhướng mày.
“Làm sao vậy?” Diệp Trường An ngạc nhiên nói: “Ngươi còn chưa xem, đã không hài lòng?”
Cảnh Nhược Hi cũng không có thể nói mình không hài lòng, mà là ghét bỏ tư tin của niên đại này thật sự lạc hậu, xoa xoa mi tâm: “Không có, ta không có không hài lòng, là có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tốc độ của Diệp đại nhân nhanh như vậy.”
“Đương nhiên phải nhanh.” Diệp Trường An như chuyện đương nhiên nói: “Ai biết người bị hại kế tiếp lúc nào xuất hiện, ai biết mục tiêu kế tiếp của hung thủ là ai ni?”
Diệp Trường An từ sau cái bàn đứng lên, đi tới bên người Cảnh Nhược Hi, cư cao lâm hạ nhìn nàng: “Ngươi nói, có phải là ngươi…”
Mặc dù là đêm khuya vắng người cô nam quả nữ, nhưng thanh âm của Diệp Trường An từ tính trầm thấp lại chỉ để Cảnh Nhược Hi nổi lên một thân da gà, dùng sức xoa xoa cánh tay, bứt ra đi tới trước bàn, nghiêm mặt nói: “Đến đây đi, chúng ta bắt đầu.”
“Thực sự không thú vị.” Diệp Trường An nhún nhún vai, từ một bên lôi một cái ghế khác ngồi ở bên người Cảnh Nhược Hi: “Cảnh Nhược Hi, bổn thiếu gia ở trong mắt ngươi một chút lực hấp dẫn cũng không có?”
“Có, tại sao không có.” Cảnh Nhược Hi hùa theo, vừa mở hồ sơ trước mặt vừa nói: “Diệp đại nhân tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong… Ai…”
Cảnh Nhược Hi không có cảm tình khen nửa ngày, nhưng sau khi hồ sơ mở, sắc mặt bị kiềm hãm, ai một tiếng.
“Làm sao vậy?” Diệp Trường An vội xít tới: “Ngươi nhìn ra vấn đề?”
“Không phải.” Sắc mặt của Cảnh Nhược Hi có chút phức tạp: “… Diệp đại nhân, ngươi có thể đọco cho ta nghe không? Ở đây viết cái gì… Rất nhiều chữ ta cũng không biết.”
“…” Diệp Trường An quả thực không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi không biết chữ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...