CHƯƠNG 18: SƠN TỰ TANG CHUNG
Dịch giả: Luna Wong – chuông báo tang ở chùa trên núi
Nói xong, Cảnh Nhược Hi liền nhìn Diệp Trường An, nàng nói lại như thật, thế nhưng Diệp Trường An lại có bí mật gì?
“Ngươi nói như vậy, trái lại cũng có đạo lý.” Diệp Trường An nhìn nàng nửa ngày, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì, nhưng sau cùng cái gì cũng nhìn không ra, nói: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng sớm ngày mai đi nha môn đón Hà Dương Hồng.”
“Đa tạ đại nhân.” Cảnh Nhược Hi rốt cục thật lòng cám ơn Diệp Trường An: “Đại nhân cực khổ.”
Bất luận thế nào, hơn nửa đêm bắt phạm nhân, Diệp Trường An coi như là một quan tốt tẫn chức tẫn trách. Người bên ngoài nói mấy câu, bản thân hai cái mạng, đây là phải chân thành cảm tạ.
“Chức trách, không cần đa tạ.” Lúc này Diệp Trường An cũng có chút hình dạng của đại nhân, chính kinh trả lời một câu.
Nhìn Diệp Trường An đi ra ngoài, Cảnh Nhược Hi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa, dời ngọn đèn ngọn nến đến trong phòng, lên giường ngủ.
Ngày thứ hai, Cảnh Nhược Hi dậy thật sớm, dẫn theo một thân quần áo mới đi nha môn, khi Hà Dương Hồng từ bên trong được thả đi ra, quả thực không tin lỗ tai của mình, nhưng nhìn thấy Cảnh Nhược Hi cười dài đứng ở một bên, lại không thể không tin tưởng đây là thật.
“Ngũ thẩm.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta mang quần áo mới cho ngươi, để thay, chúng ta về nhà.”
“Nhược Hi, Nhược Hi.” Hà Dương Hồng híp mắt nhìn dương quang đã lâu không thấy một chút, lảo đảo hai bước nhào tới, ôm lấy Cảnh Nhược Hi, đột nhiên gào khóc lên.
Cảnh Nhược Hi vỗ vỗ lưng của Hà Dương Hồng: “Không sao, ta đều nói không có việc gì, không có lừa gạt ngươi chứ.”
Làm một người cả đời thành thật từ chưa từng vào nha môn, dày vò trong lao của Hà Dương Hồng mấy ngày nay không phải người thường có thể lý giải, nàng tự nhiên không có tâm trí cứng rắn như Cảnh Nhược Hi vậy, hôm nay chết mà phục sinh, kích động thất thố lại không quá bình thường.
Sau khi tâm tình hơi hòa hoãn xuống, Hà Dương Hồng nhìn mặt của Cảnh Nhược Hi một chút: “Nhược Hi, chuyện lần này nhất định khổ cực ngươi. Có phải vài ngày ngươi chưa từng ngủ hay không.”
“Vài ngày không ngủ đó là thần tiên.” Cảnh Nhược Hi cười cười: “Ta không làm cái gì, đều là Diệp đại nhân anh minh thần võ, mới có thể để Ngũ thẩm trầm oan đắc tuyết, ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định phải cảm tạ Diệp đại nhân.”
“Phải, đúng vậy.” Hà Dương Hồng vội nói: “Còn phải cảm tạ lão thiên gia, lão thiên có mắt a.”
“Phải.” Cảnh Nhược Hi không muốn Hà Dương Hồng có bao nhiêu cảm kích với nàng, thà rằng để cho nàng cảm tạ lão thiên gia.
Bookwaves
Ra nha môn, từ từ nói chuyện mấy ngày nay với Hà Dương Hồng, chỉ nghe nàng vô số thổn thức, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hận ai, nên đồng tình âi.
“Cũng may Thôi Hạo lòng tham không đáy, hắn chắc là một lần lại một lần tìm Giang Lang Nguyên đòi tiền, lúc này mới bị hắn giết người diệt khẩu. Nếu không, một chốc thật đúng là chưa chắc có thể tra được trên người hắn.” Cảnh Nhược Hi ngẫm lại chuyện lần này cũng hiểu được có chút nguy hiểm: “Bất quá mặc kệ thế nào, hôm nay sự tình đã không có quan hệ gì với chúng ta nữa, Ngũ thẩm, ngươi cũng nén bi thương thuận thay đổi đi, đi qua liền đi qua, đừng suy nghĩ nữa vạn sự nhìn ra phía trước.”
Hà Dương Hồng thở dài: “Nếu như hắn đột nhiên thất tung liền chết, ta đây khẳng định rất khó chịu, nhưng một năm, thời gian khó nhất ta trải qua cũng đã kà quá khứ. Huống chi hắn còn… Ai, nói chung mà thôi, ngươi yên tâm, ta không sao.”
Cảnh Nhược Hi gật đầu, tuy rằng không dễ nói ra, thế nhưng trong lòng cười nhạt, Hà Dương Hồng còn muốn thu liễm thi cốt của Ngũ Tân Xuân, đây đã hết lòng hết ý. Loại nam nhân không có tiền lại xấu còn ngoại tình này, không bỏ để giữ lại ăn tết sao, tuy rằng Giang Lang Nguyên giết người không đúng, nhưng quả thực ủy khuất.
Hà Dương Hồng chẳng biết trong lòng Cảnh Nhược Hi nghĩ gì, nói: “Nhược Hi, ngày mai theo ta đi Thanh Sơn tự một chuyến đi, ta muốn vào miếu bái Bồ Tát.”
“Ngũ thẩm.” Cảnh Nhược Hi khó xử: “Ngươi biết ta không tin điều này.”
Tin cái gì lão thiên có mắt, đời trước nàng trừng gian trừ ác, bắt vô số hung thủ, chưa làm qua một chuyện xấu, nhưng kết quả thì sao, thực sự là giết người phóng hỏa kim yêu đái sửa cầu sửa đường vô thi hài.
“Ngươi còn là một tiểu cô nương, không nên luôn là một bộ hình dạng lãnh đạm như vậy.” Hà Dương Hồng kéo cánh tay của Cảnh Nhược Hi liền đi ra ngoài: “Hơn nữa, ngươi coi như là theo ta, ta tin, tâm thành tắc linh, ta thay ngươi cầu, vậy không phải linh rồi sao.”
Hà Dương Hồng đại nạn không chết, Cảnh Nhược Hi cũng không muốn quét hăng hái của nàng, bất đắc dĩ liền bị lôi đi ra ngoài.
Về đến nhà, tắm rửa thay y phục, Hà Dương Hồng nhứ nhứ thao thao lôi kéo Cảnh Nhược Hi nói chuyện hơn nửa đêm, trời còn chưa sáng, lại lôi người từ trong chăn đi ra.
Thanh Sơn tự ở ngoại ô, hai người đáp chiếc xe ngựa, Cảnh Nhược Hi ngủ hai canh giờ, sắp tới buổi trưa, rốt cục cảm giác được xe ngựa ngừng lại, thấy một mảnh núi xanh.
“Chúng ta cuối cùng cũng không tới muộn.” Hà Dương Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Mỗi ngày chạng vạng, Thanh Sơn tự sẽ có đại hội cầu phúc, bây giờ chúng ta lên núi, ở trên núi ăn một bữa cơm chay, đi bái lạy Bồ Tát, thì sẽ đúng lúc tham gia đại hội.”
Cảnh Nhược Hi một chút hứng thú cũng không có: “Vậy tối nay chúng ta không phải sẽ ở trong miếu qua đêm sao?”
Bookwaves
“Nga, đúng.” Hà Dương Hồng nói: “Hôm nay chạy trở về nhất định là không kịp, bất quá ngươi yên tâm, trong Thanh Sơn tự có khách phòng chuyên môn chuẩn bị cho khách hành hương, không thu lệ phí, chúng ta ở một đêm, ngày mai lại trở về.”
Hà Dương Hồng hăng hái bừng bừng, Cảnh Nhược Hi cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể bồi lên núi, ăn cơm, làm thế nào cũng không chịu đi thắp hương bái Phật.
“Ta không có phần thành tâm kia, nếu lạy, không phải là một loại lừa dối sao.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngũ thẩm, ngươi đi bái đi. Giá non xanh nước biếc, ta đi vòng vòng ngắm phong cảnh, chờ buổi tối ta đi tìm ngươi.”
Dưa xanh hái không ngọt, tuy rằng Hà Dương Hồng không cam lòng nhưng cũng không cách nào, chỉ phải tùy Cảnh Nhược Hi đi.
Thanh Sơn tự là chùa miểu lớn nhất ở vùng ngoại thành kinh thành Đại Lương, cùng Đại Lương đã trải qua mấy trăm năm hưng suy phập phồng sừng sững không ngã, đèn nhang đang thịnh, khách hành hương như mây
Cảnh Nhược Hi nhìn nhiều người liền có chút phiền, sau khi ly khai Hà Dương Hồng, liền ra chỗ thanh tịnh sau núi.
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tẫn, sơn tự hoa đào thủy thịnh khai, lúc này cảnh sắc trong núi xanh đúng lúc đẹp, hoa hương di nhân. Cảnh Nhược Hi một đường đi tới, đi mệt, liền tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, dựa vào cây phía sau, nhắm mắt lại dự định nghỉ ngơi một chút.
Đang lúc nửa ngủ nửa tỉnh, hình như ánh dương quang đột nhiên bị che, xuất hiện trước mặt một mảnh bóng râm.
Cảnh Nhược Hi mạnh mở mắt.
“Phản ứng của ngươi đúng là rất nhạy cảm a.” Chẳng biết lúc nào, Diệp Trường An đứng ở trước mặt, đang chặn ánh dương quang chiếu vào trên người Cảnh Nhược Hi.
“Hô…” Cảnh Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy: “Diệp đại nhân, sao lại là ngươi?”
“Thanh Sơn tự, ngươi có thể tới, ta không thể tới?” Diệp Kỳ đi theo phía sau Diệp Trường An, là tới du sơn ngoạn thủy, hay là tới tra án.
“Có thể tới.” Cảnh Nhược Hi ngượng ngùng cười cười: “Ta đây không quấy rầy Diệp đại nhân, ta đi trước.”
Tuy rằng Diệp Trường An này không phải một người xấu, nhưng luôn để cho nàng cảm thấy bất an, hôm nay nàng chỉ muốn an tĩnh sống chuyện gì cũng không muốn thấy, đi trước vi kính.
“Chờ chút.” Nhưng Diệp Trường An lại không muốn để cho nàng đi: “Ngươi chạy cái gì nha, ta cũng không ăn thịt ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...