CHƯƠNG 14: DẤU VẾT CHIẾC NHẪN
Dịch giả: Luna Wong
“Sẽ không.” Cảnh Nhược Hi nói: “Thôi Hạo mặc dù là một nam nhân độc thân, nhưng hắn không giống những nam nhân độc thân khác.”
Diệp Trường An gật đầu: “Nói cụ thể một chút.”
“Khả năng bởi vì cái nghề nghiệp ngỗ tác này đặc thù, nên Thôi Hạo là một rất chú ý mọi thứ. Đương nhiên không có khả năng chú ý như là đại tiểu thư đại hộ nhân gia vậy, nhưng tuyệt đối sẽ chú ý hơn những nam nhân độc thân khác, y vật của hắn chưa chắc quá tốt, nhưng rất sạch, hắn đứng, sẽ không tựa tường, trừ phi bị người đè lên tường.”
“Hơn nữa ngươi nhìn dấu vôi trên lưng hắn, không phải một tầng, là mấy tầng càng đậm, chính là nói hắn không chỉ tựa tường này, còn không ngừng giãy dụa… Trừ phi là bị người dùng lực đè lại, không thôi giãy dụa làm cái gì? Nếu như là ta, khi không có đâm dao vào trên lưng hắn, khí lực của ta không có khả năng đè được Thôi Hạo, sau khi dao nhỏ đâm vào, hắn không có khả năng tựa tường nữa, Diệp đại nhân, ngươi nói đúng không?”
“Có đạo lý, nhưng cũng chưa chắc.” Diệp Trường An tự tiếu phi tiếu nhìn Cảnh Nhược Hi một mắt: “Một nữ nhân muốn đè lại một nam nhân, chưa chắc cần so khí lực lớn với hắn, đúng không?”
Diệp Trường An có điều ám chỉ, Cảnh Nhược Hi hầu như thổ huyết: “Diệp đại nhân cảm thấy ta vì hối lộ Thôi Hạo, không chỉ cho tiền, còn đè hắn lên tường ý đồ câu dẫn?”
Tuy rằng Diệp Trường An chính là ý này, thế nhưng bị Cảnh Nhược Hi nói thẳng ra như vậy vẫn có chút ngoài ý muốn, bất quá cô nương dám nói, hắn cũng không thể không dám nghe, tiếp nhận nói: “Cũng không phải là không có khả năng này, dù sao ngươi đúng là muốn cứu Hà Dương Hồng.”
Cảnh Nhược Hi nuốt máu muốn phun ra xuống, cho Diệp Trường An một nhãn thần ngươi điên, lại đi ế tế xem dấu trên tường, đột nhiên di một tiếng.
“Diệp đại nhân, ngươi… Ngươi qua đây.” Cảnh Nhược Hi do dự nói: “Có thể làm phiền ngươi đứng giống như Thôi Hạo hay không.”
“Ta? Ngươi dám sai sử ta?” Diệp Trường An không thể tin.
“Không phải sai sử, là ta có một suy đoán, phiền phức Diệp đại nhân phối hợp một chút.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi xem nơi này có một cái dấu… Ta có một ý nghĩ…”
Diệp Trường An trái lại cũng hiền hoà, tuy rằng nét mặt biểu tình không vui, vẫn làm theo lời Cảnh Nhược Hi đi qua đó, dựa lưng vào tường.
Hai tay Cảnh Nhược Hi khoát lên trên vai hắn, nói: “Thấp một chút, ngươi suy nghĩ xem chiều cao của Thôi Hạo, hơi cong chân một chút.”
“Chiều cao của Thôi Hạo?” Diệp Trường An suy nghĩ một chút, Thôi Hạo thấp hơn hắn nửa cái đầu, liền từ từ cong chân, khi đến độ cao nhất định, Cảnh Nhược Hi đột nhiên nói: “Ngừng.”
Diệp Trường An lập tức dừng lại bất động.
Cảnh Nhược Hi nhón chân lên, đầu tham qua bờ vai của hắn.
Bookwaves
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Diệp Trường An vừa hỏi một câu, cũng muốn quay đầu nhìn, liền bị Cảnh Nhược Hi đè vai xuống.
“Đừng nhúc nhích.” Cảnh Nhược Hi đưa tay đặt ở trên vai Diệp Trường An, sau đó không ngừng biến hóa vị trí tay phải, tới tới đi đi, từ trên xuống dưới, rốt cuộc nói: “Là như thế này, ngươi xem.”
Diệp Trường An rốt cục được phép quay đầu lại, chỉ thấy Cảnh Nhược Hi nắm bờ vai của hắn, ngón tay thiếu chút xíu nữa đụng tới tường, mà cái chỗ đối với ngón tay, chính là cái dấu vừa nàng nói.
“Ý của ngươi…” Diệp Trường An rốt cục phục hồi lại tinh thần: “Cái dấu này là lúc hung thủ nắm vai Thôi Hạo đè hắn lên tường lưu lại?”
“Đúng, rất có thể.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nhìn kỹ, đây giống như là một chiếc nhẫn, bên trên còn có hoa văn. Sau đó ngươi nhìn độ rộng của cái dấu này, đó là một chiếc nhẫn của nam sĩ, ngón tay của người đeo chiếc nhẫn này hẳn là rất to, lấy cái góc độ này nắm vai Thôi Hạo, vậy phải hắn thấp hơn Thôi Hạo một ít, thế nhưng rất cường tráng, mới có thể dùng khí lực lớn như vậy, ở trên vách tường lưu lại dấu nhẫn.”
Đáng tiếc cái dấu này còn chưa đủ rõ ràng, lúc này khoa học kỹ thuật lại không đủ phát triển, cho nên muốn lấy hoa văn trong dấu ra là rất khó khăn. Nhiều nhất cũng chỉ có thể suy đoán ra tên hung thủ này có thói quen đeo nhẫn. Bất quá cái niên đại này nam nhân đeo nhẫn không nhiều lắm, đây đã là một đầu mối rất hữu dụng.
Diệp Trường An ho khan hai tiếng, Cảnh Nhược Hi vội buông hắn ra: “Đại nhân, mạo phạm.”
“Mạo phạm không có gì đáng ngại, chỉ cần tìm được hung thủ là được.” Diệp Trường An vỗ vỗ vôi dính trên tay áo: “Không nhìn ra một nha đầu làm việc vặt tại trù phòng như ngươi, trái lại tâm tư linh mẫn, quan sát tỉ mỉ a.”
“Diệp đại nhân quá khen.” Cảnh Nhược Hi che che miệng, “Ta chỉ là ngoài ý muốn phát hiện mà thôi.”
“Ngoài ý muốn?” Diệp Trường An bật cười: “Cảnh Nhược Hi, lời này của ngươi có phải coi thường bộ đầu chúng ta hay không, ngươi ngoài ý muốn có thể phát hiện, bọn họ suy nghĩ nát óc đều nghĩ không ra.”
“Không không không, ta làm sao dám.” Cảnh Nhược Hi vội nói: “Đại nhân thực sự quá lo lắng, ta chỉ là muốn chứng minh ta không phải hung thủ. Vậy bây giờ hung thủ là nam nhân, ta có thể đi chưa?”
Bookwaves
“Ngươi nói là nam nhân, thì là nam nhân sao?” Diệp Trường An nhíu mày: “Ngươi vẫn là nghi phạm, bất quá có thể tạm thời không bắt, ngươi về trước chờ tin tức đi.”
“Cảm tạ Diệp đại nhân.” Cảnh Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghĩ tới: “Vậy án tử của Hà Dương Hồng…”
“Ân?”
“Thôi Hạo bị giết, rất khả năng là bởi vì hắn nhận hối lộ, sau đó công phu sư tử ngoạm, nên mới bị giết người diệt khẩu. Vậy hung thủ này không thể nào là Hà Dương Hồng, có phải có thể chứng minh nàng vô tội không?”
“Ngươi đến ngươi vô tội đều chứng minh không được, còn muốn chứng minh sự vô tội của nàng?” Diệp Trường An thản nhiên nói: “Đi thôi, án tử của Hà Dương Hồng chúng ta sẽ theo dõi, ngươi bớt quan tâm chuyện bản thân không quản được.”
“Nga.” Cảnh Nhược Hi người nhỏ, lời nhẹ, không dám nói thêm cái gì, thấy Diệp Trường An thả mình đi, cũng liền lộ vẻ tức giận đáp lời, xoay người muốn đi.
Chỉ là đi hai bước, Cảnh Nhược Hi lại ngừng lại, tựa hồ có lời muốn nói.
“Làm sao vậy?” Diệp Trường An đi sang: “Còn có clời gì, muốn nói thì nói mau, ta bận lắm.”
Cảnh Nhược Hi đúng là không muốn quản nhàn sự này, nàng đến nay còn chưa có đi ra khỏi ám ảnh của đời trước, hôm nay nguyện vọng duy nhất đó là có thể trốn ở một một chỗ yên tĩnh vượt qua quãng đời dài dằng dặc còn lại. Nhưng đối với giá Diệp Trường An và bộ khoái dưới tay hắn, lại thật sự không tự tin.
Cảnh Nhược Hi thở dài trong lòng, một đám… Phế vật…
Cảnh Nhược Hi nói: “Ta hôm nay lúc đi vào trong phòng của Thôi Hạo, ngửi thấy được một vị đạo hương phấn. Từ nhà Thôi Hạo quay về tửu lâu, vừa lúc gặp thoáng qua một nữ tử, trên người nữ tử kia cũng có vị đạo hương phấn đồng dạng. Ta hỏi hỏa kế tửu lâu, nói nữ tử kia và tửu lâu lão bản Giang Lãng Nguyên có quan hệ không bình thường.”
“Nói tiếp.”
“Giang Lãng Nguyên có một phu nhân, tuy rằng người người đều nói nàng trở về nhà mẹ đẻ, thế nhưng có người nói nhà mẹ đẻ của nàng cũng không xa, một năm hơn này, cũng không trở về, không có người gặp qua.”
Cảnh Nhược Hi cảm thấy nàng đã nói xong lại đủ để hiểu, nếu Diệp Trường An còn không rõ, là giả ngu, là thật khờ, không cần nói thêm nữa.
Quả nhiên, Cảnh Nhược Hi nói xong, Diệp Trường An như có điều suy nghĩ: “Ngươi biết thật nhiều, đi, ngươi trở về đi, ta có biện pháp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...