Vạn Tộc Chi Kiếp

Tô Vũ nói đến đây, có người đột ngột ngắt lời hắn, lãnh đạm nói: "Tô Vũ, không cần thiết thiếp vàng lên mặt mình! Đơn - Đa chi tranh là chuyện của các ngươi, chúng ta chỉ là vì danh ngạch mà tới, sao phải nói những đạo lý lớn này?"

Tô Vũ nhìn về phía người kia, cười đáp: "Nói không sai, quả nhiên là việc không liên quan đến mình nên mình cứ xa xa làm ngơ là được! Chiêm Hải, việc này không liên quan gì đến ngươi, thế nhưng ta hỏi ngươi một câu, ta để ngươi cùng người Đơn thần văn nhất hệ tiến lên chiến trường, ngươi dám giao sau lưng cho bọn hắn không?"

Trong đám người, Chiêm Hải thản nhiên nói: "Không cần, ta cũng sẽ không tiến lên chiến trường cùng chúng!"

"Ha ha ha!"

Tô Vũ cười nói: "Đây chính là Đơn thần văn nhất hệ cường đại! Năm mươi năm trước, cường giả của đa thần văn nhất hệ ở trên chiến trường, các ngươi dám giao phía sau lưng cho tiền bối của chúng ta không?"

Tô Vũ nhìn về phía những lão nhân kia, quát: "Thấy rõ chưa? Đơn - Đa chi tranh, sớm đã không còn là tư nhân tranh đấu nữa, đã sớm ảnh hưởng đến toàn bộ học phủ, thậm chí toàn bộ Đại Hạ phủ và cả Nhân cảnh!"

Không ít người nhíu mày không nói gì.

Tô Vũ cười khẽ: "Nói những đạo lý lớn kia cũng vô dụng, có người nói rồi, đao không chém tới trên đầu mình, mỗi người đều chỉ là quần chúng! Thật sự chờ đến khi dính lên trên đầu mình, những người khác cũng sẽ là quần chúng, không ai sẽ ra mặt vì ngươi! Ngươi chết, ngươi cũng không vô tội!"

Lưu Hồng thản nhiên nói: "Nói xong chưa? Nói xong thì tiếp tục tranh tài! Nhân cảnh như thế nào, Đại Hạ phủ ra sao, học phủ là kiểu gì còn không phải do một người học viên như ngươi có khả năng cải biến, ngươi đứng cao bao nhiêu, mới có thể xem bao xa! Tô Vũ, thứ ngươi thấy, không có nghĩa là thứ chúng ta thấy!"

"Ngài rất cao sao?" Tô Vũ cười nói: "Tu đạo mà tiếng lòng của mình đều không dám phát ra, ta còn tu đạo làm gì! Ta nói ra điều mà ta muốn nói chứ không phải học đòi văn vẻ, cảm giác bản thân nhìn được còn lâu dài hơn người khác!"

Dứt lời, hắn nhìn về phía mọi người dưới đài, cười hỏi: "Thế nào, không dám lên à? Không dám tới đánh một trận sinh tử chiến sao? Ta lo lắng ta một người đấu một người sẽ hù chạy các ngươi, kết quả, một mình ta đấu với một đội người mà vẫn không dám ư?"

"Tô Vũ, ngươi cảm thấy ngươi rất mạnh sao?"

Chiêm Hải mở miệng lần nữa, cau mày nói: "Ta nói rồi, chúng ta chỉ là vì danh ngạch mới tới, xin ngươi đừng lãng phí thời gian của chúng ta nữa! Nơi này cũng không phải chỗ cho ngươi diễn thuyết, nếu thật sự có hứng thú, ngươi có thể đợi tranh tài kết thúc, công khai truyền đạo, chỉ cần có người nguyện ý nghe thì tùy ý ngươi nói bao lâu cũng được!"

"Hạng người rút đầu!"


Tô Vũ quát: "Loại người như ngươi dù cho thành cường giả cũng là kẻ chỉ vì tư lợi, co đầu rút cổ! Dù cho đồng bào chết trận, ngươi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt!"

Chiêm Hải nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Đừng chụp mũ lung tung cho ta, Tô Vũ, đừng cảm thấy khắp thiên hạ chỉ mỗi ngươi là người thông minh!"

Tô Vũ muốn làm gì thì đương nhiên Chiêm Hải đã nhìn thấu.

Chẳng qua là hắn cảm thấy hết sức nhàm chán!

Ngươi có thể thay đổi cái gì?

Ngươi sẽ không cải biến được cái gì cả!

Ngoại trừ lừa dối một vài tên đần, máu nóng dâng lên, theo ngươi tử chiến, cuối cùng chết không có chỗ chôn!

Trở thành pháo hôi, trở thành đá lót chân!

Hắn nghĩ thời khắc này Tô Vũ chẳng qua là mượn cơ hội giật dây những học viên bình thường phản kháng Đơn thần văn nhất hệ, lợi dụng bọn hắn làm bia đỡ đạn mà thôi.

Hắn không thích Tô Vũ!

Cảm giác nghe như Tô Vũ là người quang minh chính đại, trên thực tế tâm tư lại rất âm u, Lưu Hồng là ngụy quân tử, Tô Vũ cũng thế!

Ngươi chẳng thể thay đổi cái gì, chẳng qua là dẫn theo một đám người gặp trở ngại mà thôi.

Cuối cùng ngươi có chỗ dựa, có bối cảnh, những học viên bình thường thì phải làm sao bây giờ?

Tô Vũ, ngươi đã từng cân nhắc qua chưa?


...

Tô Vũ cười nói: "Ngươi nhìn quen cũng tốt, không nhìn quen cũng được! Các ngươi đã không dám phản kháng, Tô Vũ này liền đứng ra, hỏi thử xem ở học phủ này, hỏi thử xem ở Đại Hạ phủ này, chính sách như thế rốt cuộc là có đúng hay không?"

"Oắt con còn chưa phải Đằng Không, có tư cách gì nói lời này!"

Dưới đài, một lần nữa có người quát lớn!

Tô Vũ nhìn lão giả vừa cất tiếng, cười bảo: "Ngươi lên đài, ta sẽ cho ngươi biết, ta rốt cuộc có tư cách nói lời này hay không!"

Lão giả vẻ mặt khó coi, cực kỳ kích động!

Tô Vũ quát: "Không quen nhìn ta thì cứ việc lên đài! Trận chiến này ta cũng không giới hạn ba trận chiến, cứ việc lên đấu, ba trận chiến kết thúc, ta vẫn sẽ tiếp tục bồi các ngươi!"

"Tô Vũ, ngươi có thể đại biểu cho toàn đội các ngươi sao?" Có người quát lạnh một tiếng.

Tô Vũ cười đáp: "Bọn hắn có thể xuống đài, ta không bắt ép!"

"Khẩu khí rất lớn, cũng rất quyết đoán, chỉ là thực lực yếu một chút!"

Có người trào phúng!

...

Dưới đài.


Ngô Gia vô cùng lo lắng, sư đệ bình thường rất lãnh tĩnh, sao đang yên đang lành lại đi trêu chọc nhiều người như vậy?

Sẽ xảy ra chuyện đấy!

Cứ thi đấu cho tốt, cầm về danh ngạch, làm gì phải thế?

Bên cạnh, Lý Mẫn Du thản nhiên nhận xét: "Sư đệ ngươi dã tâm không nhỏ!"

Ngô Gia nghiêng đầu nhìn nàng.

Lý Mẫn Du đạm mạc nói: "Sư đệ ngươi mới vừa vào học không bao lâu liền muốn trở thành người lĩnh quân trong số học viên, nhìn không hiểu sao? Năm đó, thiên tài như Liễu Văn Ngạn của đa thần văn nhất hệ sau khi nhập học cũng chính là như thế! Được các học viên sùng bái, các lão sư xem trọng, không đến Đằng Không mà đã được rất nhiều cường giả ủng hộ, cảm giác như bọn hắn có khả năng phát huy quang đại Văn Minh học phủ... Cuối cùng lại rơi vào kết thúc ảm đạm!"

Hôm nay Tô Vũ bỗng nhiên phát biểu chút ngôn luận này, nghi vấn phủ trưởng, nghi vấn Đại Hạ phủ...

Cái tên này, cũng muốn đi theo con đường của người họ Liễu kia ư?

Mấu chốt là, ngươi có tư cách cùng năng lực đó không?

Ngày xưa những người như Liễu Văn Ngạn áp đảo người cùng thế hệ, để cả một thế hệ cam nguyện phụ trợ, Tô Vũ ngươi có tư cách gì nói lời này?

...

Một bên khác.

Ngô Lam nhìn thoáng qua tỷ tỷ bên cạnh, một mặt mờ mịt: "Tỷ, hắn làm gì lại chọc cả Chiêm Hải thế?"

Tô Vũ có phải quá bành trướng rồi hay không?

Chiêm Hải, người hạng nhất dưới Đằng Không!


Tô Vũ lại không hề có chút kính nể nào, thậm chí mơ hồ trong đó còn có tâm tư phân cao thấp với Chiêm Hải, bằng không, trước đó cũng sẽ không nói những lời như vậy.

Ngô Kỳ khẽ nhíu mày, rất nhanh lại cười nhạt: "Vốn tưởng rằng là người có thể nhịn, hiện tại xem ra cũng là kẻ dã tâm bừng bừng! Hắn không vừa lòng hiện trạng, nghĩ thừa dịp còn chưa tới Đằng Không, ở thời điểm này thu phục một nhóm người, phất cờ hò reo vì hắn!"

"Cái này có tác dụng không?"

"Không biết."

Hữu dụng không?

Có lẽ có, có lẽ không.

Ai mà biết được!

Ngô Kỳ mang theo một chút hứng thú, nhìn về phía Tô Vũ hăng hái trên đài, nếu ngươi một mực nhịn xuống thì ngươi chính là Lưu Hồng thứ hai, thế nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại không đi theo lối mòn, giờ phút này ngươi bỗng nhiên muốn xuất đầu lộ diện, là vì muốn bành trướng hay là vì thật sự cảm thấy nguơi là người vô địch dưới Đằng Không?

...

Khắp nơi đều đang nghị luận.

Từng nghiên cứu viên đều lần lượt chạy đến.

Năm nay Văn Minh học phủ nhất định là thời buổi rối loạn, nhất là nửa năm qua, lần lượt xuất hiện rất nhiều biến cố.

Một lần Thần Văn học viện tổ chức tranh tài mà thôi, từ chuyện đoạt mấy cái danh ngạch thoáng cái liền náo động đến toàn học phủ đều biết!

Dưới đài, có người cười ha hả: "Tô Vũ, cho đa thần văn nhất hệ các ngươi thắng thì có thể thay đổi được gì?"

Người nói chuyện chính là Trịnh Vân Huy, giờ phút này Trịnh Vân Huy cười lớn: "Ngươi có thể đại biểu đa thần văn nhất hệ sao? Ngươi có thể mang lại lợi ích cho mọi người à? Đừng quên, danh sách này vẫn là do Đơn thần văn nhất hệ đưa xuống, các ngươi ngay cả bí cảnh cũng không có tư cách mở ra!"

Lời này vừa nói, không ít người gật đầu phụ họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận