Vạn Tộc Chi Kiếp

Nhiếp lão trầm ngâm chốc lát mới đáp: "Đa thần văn nhất hệ, hoặc là Hồng Đàm, hoặc là Trần Vĩnh, hoặc là... vị kia!"

Lão khẽ hất cằm chỉ chỉ về phía Tu Tâm các!

Không phải người của đa thần văn thì sẽ là do vị kia đang làm trò quỷ!

"Ta cũng cảm thấy như vậy!"

Hoàng lão gật đầu, "Cho nên lúc đó ta không tiếp tục tra xét, tiếp tục tra thì cũng khó có được đến kết quả, trước cứ giết gà dọa khỉ, bình định sự tình rồi lại nói!"

Nhiếp lão cũng gật đầu: "Làm đến mức duy trì công chính là đủ rồi, đừng quá mức thiên vị, hết thảy đều có quy củ! Quy củ khả năng sẽ có lỗ thủng, bị người lợi dụng kẽ hở đó thì là vấn đề của quy củ, thế nhưng đừng tự mình đụng vào quy củ!"

"Yên tâm, ta biết!" Lão Hoàng cũng không nói thêm, chỉ tò mò hỏi: "Tiểu tử kia còn chưa đi ra?"

"Chưa đâu."

Hoàng lão cảm khái: "Thật đúng là dám ở lì! Hắn quyết tâm không dùng cạn 100 điểm công huân thì sẽ không bỏ qua a!"

Nói xong, ông lại cấp tốc bảo: "Chút nữa ta còn phải trở về, đa thần văn nhất hệ bên kia ta không tiện đi nói gì, ngươi nhớ nhắc nhở tiểu tử này đừng có làm loạn, phạm vào quy củ thì ta cũng không tha cho bọn hắn! Nếu trí nhớ của Hoàng Hạo bị người sửa đổi... Đây là hành vi phạm pháp!"

Ánh mắt Hoàng lão bất thiện: "Hiện tại không có chứng cứ thì thôi, thứ này cũng không cách nào tra, trừ phi có một vị Vô địch chậm rãi dò xét, nhưng nếu là người của đa thần văn nhất hệ làm thì nhớ cẩn thận một chút cho ta!"

Xuyên tạc trí nhớ học viên, đây là hành vi không thể dung thứ!

Dù cho trong lòng ông cũng ít nhiều thiên vị cho đa thần văn nhất hệ, nhưng có nhiều thứ, ranh giới cuối cùng vẫn cần phải có, bằng không, toàn bộ học phủ và cả Nhân tộc đều sẽ rối loạn.

Liễu Văn Ngạn có thể sống đến hôm nay, có thể kế thừa thần văn của Ngũ đại, cũng là bởi vì quy củ đang bảo vệ ông!


Bằng không, dù cho có Đại Hạ vương bảo vệ thì ông cũng đã sớm chết.

Nhiếp lão gật đầu, "Ta sẽ nhắc nhở hắn!"

"Vậy thì tốt, ta đi trước!"

Hoàng lão không ở thêm, ông tới chính là vì chuyển đạt câu nói này.

Nếu Tô Vũ còn chưa đi ra, vậy cũng không cần nói thêm cái gì.

Nhìn ông vội vã rời đi, Nhiếp lão bật cười, ở khu Bí Cảnh mấy chục năm, lão Hoàng vất vả lắm mới tìm tới một ít chuyện để làm, lần này cũng là hợp lòng ông rồi.

"Hồng Đàm... Trần Vĩnh..."

Nhiếp lão suy đoán một thoáng, là bọn hắn sao?

Hay là Vạn Thiên Thánh?

...

Ngày 18 tháng 10, sáng sớm.

Tô Vũ vốn dự định trong ba ngày sẽ xuất quan, trên thực tế hắn lại vượt quá dự kiến.

Từ đầu tới đuôi, hắn đi vào trọn vẹn 5 ngày!

Sáng sớm ngày 18, Nhiếp lão đang uống trà, bỗng nhiên ánh mắt chớp động, cửa mở!


Trong nháy mắt Tô Vũ ra tới, ánh mắt Nhiếp lão biến đổi!

Lão giống như thấy được một đỉnh hỏa lò!

Nguyên khí ngút trời, loá mắt vô cùng!

Tô Vũ giậm chân bước tới, trong mắt ông lại thoáng thấy như một con Thái Cổ yêu thú nhào tới.

"Ồ!"

Nhiếp lão trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn lại thì không có bất kỳ cái gì dị dạng, vẫn là Tô Vũ trước kia, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, áo bào trắng như tuyết!

Nhiếp lão nhìn chằm chằm Tô Vũ, Tô Vũ cũng hơi ngượng ngùng.

Năm ngày!

Cuối cùng cũng ra rồi!

"Lão sư, Hoàng lão sư đi rồi ạ?"

"Ừm!"

Nhiếp lão nhìn hắn một hồi, nói khẽ: "Tu luyện thành rồi?"

"Dạ!"

Tô Vũ cười gật đầu, "Vẫn tính là thuận lợi, nguyên khí bí cảnh thật sự là chỗ tốt!"


Phải nói là cực kỳ tốt!

Nhiếp lão cười nhạt, đương nhiên là chỗ tốt rồi, 100 điểm công huân mà cho ngươi tu luyện trọn vẹn 5 ngày, may cho ngươi đây là ở trong học phủ, chứ nếu là bên ngoài thì ngươi nằm mơ đi!

Cảm ứng một thoáng bí cảnh, Nhiếp lão bỗng nhiên nói: "Chờ ngươi mạnh mẽ, cần trả lại một phần tài nguyên cho học phủ! Ngươi thôn phệ nguyên khí nhiều lắm, bí cảnh không phải cho một mình ngươi dùng, học phủ có mấy vạn học viên, ai cũng giống như ngươi thì bí cảnh liền sập!"

Tô Vũ nghe vậy liền vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: "Ta biết rồi, tạ ơn lão sư!"

"Đừng cám ơn ta." Nhiếp lão nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Học phủ chính là nơi thiên tài ăn nhiều một chút, chờ mạnh lên rồi thì báo đáp lại một ít cho học phủ, hình thành tuần hoàn tốt đẹp! Ngươi lúc này có thể ăn cũng không sao, đừng quên những vật kia là do người xưa lưu lại cho các ngươi là đủ rồi."

Tô Vũ vội vàng gật đầu.

Bí cảnh của học phủ đều là thần văn của các vị tiền bối hóa thành, hắn dĩ nhiên biết, giờ phút này cũng không nhiều lời.

Chờ hắn cường đại lên lại nói!

Xong chuyện này, Nhiếp lão lại căn dặn: "Ở học phủ phải tuân thủ quy củ! Không phải là vì hạn chế các ngươi mà là vì bảo hộ các ngươi! Quy củ thật ra là dùng để bảo hộ kẻ yếu, bằng không, cường giả không có ràng buộc thì sẽ không kiêng nể gì cả, còn có chỗ cho kẻ yếu hay sao?"

Tô Vũ lại gật đầu lia lịa.

"Khi ngươi yếu ớt, quy củ đang bảo vệ ngươi, đồng dạng, khi ngươi mạnh mẽ, quy củ lại hạn chế ngươi, đừng cảm thấy không công bằng! Cũng không nên cảm thấy toàn thế giới chỉ ngươi gặp đãi ngộ bất bình, sai, chân chính thấy bất bình trong lòng phải là những cường giả kia."

Tô Vũ lại lần nữa gật đầu, có chút mơ hồ hiểu được ý của Nhiếp lão.

Nhiếp lão bình tĩnh nói: "Chúng ta không quản được quá nhiều, thế nhưng học phủ vẫn nằm trong phạm vi cai quản của chúng ta! Ngươi muốn giết người, muốn đối phó người nào, đó là chuyện của ngươi, thế nhưng nhớ kỹ hai chữ —— quy củ!"

Tô Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngươi như thế, lão sư của ngươi như thế, đa thần văn nhất hệ hay Đơn thần văn nhất hệ đều là như thế, bằng không, trước đó sẽ không có chuyện Trịnh Ngọc Minh bị trọng thương, về sau lại bị phạt đến tiên phong doanh! Hắn không tuân thủ quy củ thì phải trả giá, các ngươi... cũng giống vậy!"

Tô Vũ vẫn tiếp tục gật đầu, lần này hắn mở miệng nói: "Lão sư, ta không có ý tưởng này, cũng không có ý đụng vào chuyện này, ý của lão sư là..."


"Chẳng qua là nhắc nhở các ngươi, không có ý gì khác."

"Ta hiểu rõ!"

Tô Vũ gật đầu, nói như vậy, mấy ngày nay ta không có mặt, đa thần văn nhất hệ khả năng là có người đã đụng vào quy củ học phủ?

Hắn đại khái hiểu ý của Nhiếp lão!

"Sư tổ hay là sư bá nhỉ?"

Về phần lão sư của hắn, thương thế vẫn rất nặng, làm sao có thời giờ ra ngoài lêu lổng.

Lại liên tưởng một thoáng tới chuyện sư tỷ trước đó bị người ta kích thích... Không phải là sư bá đó chứ?

Thấy Tô Vũ muốn đi, Nhiếp lão trầm tư một chút lại nói: "Ngươi xuất quan có phải là vì chuyện tranh đoạt danh ngạch? Ngươi muốn danh ngạch, những người khác cũng muốn tranh! Điểm này, mọi người đều có chung mục tiêu, Tô Vũ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, một ít học viên cũ sẽ xem đây là cơ hội duy nhất, họ ra tay có lẽ sẽ rất tàn nhẫn, nếu ngươi không định hạ tử thủ, vậy thì tận lực khắc chế chính mình!"

Tô Vũ gật đầu, cười ngây ngô đáp: "Khẳng định! Trừ phi là có kẻ cố ý, bằng không nếu chỉ là để giành thắng lợi, ta đây sẽ có thể hiểu được. Đổi thành ta già bảy tám mươi tuổi mà còn chưa tấn cấp Đằng Không thì ta cũng sẽ gấp gáp, cũng sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy!"

"Đi đi thôi!"

Nhiếp lão khoát tay, trong lòng hiểu rõ liền tốt.

Ông lo lắng Tô Vũ ra tay quá mức, quá ác, phế đi một nhóm học viên cũ, dù những người kia thực lực không mạnh, bị rất nhiều người coi là phế vật, thế nhưng ra tay quá ác thì cũng bất lợi cho Tô Vũ.

Còn vì sao lão chắc chắn Tô Vũ mạnh hơn đám người kia... Nhiếp lão lười nhiều lời.

Một học viên dưỡng tính, Thiên Quân cảnh, trong nháy mắt xuất quan lại đem đến cho lão cảm giác mãnh hổ xuất lồng, tiểu tử này có thể yếu được chắc?

Khai Thiên đao khai khiếu 144 cái, thế mà Tô Vũ có thể tu luyện hoàn thành chỉ trong mấy ngày, thật là đáng sợ!

Hi vọng Đơn thần văn nhất hệ lần này thông minh một chút, tốt nhất là cứ tranh tài công bằng, bằng không nếu thật sự xếp vào mấy người đối phó Tô Vũ, chỉ sợ ai cũng chịu không nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận