Vạn Tộc Chi Kiếp

Chu Minh Nhân lạnh lùng hỏi: "Vết thương này là chuyện gì?"

Hoàng Hạo kinh hồn táng đảm đáp: "Ngã! Tối hôm qua ta té ngã..."

"Ngã?" Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Ngươi dù sao cũng là dưỡng tính, thế mà lại té ngã?"

Giờ phút này, trên tay Hoàng Hạo có lỗ hổng nho nhỏ.

Hoàng Hạo vội vàng nói: "Thật sự là té ngã, hôm qua ta vội vàng cho người ta lan truyền tin đồn, nhất thời không chú ý, ngã sấp xuống..."

Chu Minh Nhân không nói gì, cúi người cầm lấy tay của hắn nhìn một chút, nhìn một hồi, ông nói khẽ: "Té ngã..."

Dứt lời, ông thở dài: "Ta hoài nghi có người sửa đổi trí nhớ của hắn! Không phải thông qua biển ý chí mà là rút ra máu tươi của hắn, sửa đổi trí nhớ, về sau trả tinh huyết trở về, khiến cho hắn xuất hiện trí nhớ hỗn loạn..."

Ông nhìn về phía Hoàng Hạo, nghiêm giọng tra hỏi: "Ta hỏi ngươi, sáng nay thức dậy, có phải ngươi choáng đầu hoa mắt, toàn thân vô lực không..."

Hoàng Hạo lẩm bẩm đáp: "Có một chút..."

Tề Các lão đứng bên cạnh quát lớn: "Đủ rồi! Chu Minh Nhân, ta hỏi ngươi, ngươi có thể làm được việc này sao? Nhật Nguyệt có thể làm được sao? Chẳng lẽ là vô địch ra tay sửa đổi trí nhớ của hắn?"

"Không cần vô địch... Có người có thể làm được!"

Ánh mắt Chu Minh Nhân lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hồng Đàm, Trần Vĩnh, Bạch Phong... người của đa thần văn nhất hệ đều có khả năng làm được..."

Tề Các lão giận dữ!


Hoàng lão cũng cau mày: "Chứng cứ đâu? Chu phủ trưởng, đến lúc này, không phải ngươi nói sửa đổi trí nhớ liền chính là sửa đổi, chứng cứ ở đâu? Nói mà không có bằng chứng, hay là chúng ta cũng bắt đám người đa thần văn nhất hệ lại, nghiêm hình tra tấn, bức hỏi bọn họ có phải đã sửa lại trí nhớ của Hoàng Hạo không."

Tề Các lão căn bản không để ý tới Chu Minh Nhân nữa, trực tiếp lăng không nắm Địch Phong nửa chết nửa sống lên, lạnh lùng nói: "Nói, người nào sai sử các ngươi?"

Chu Minh Nhân khẽ nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng.

Tâm tư thật độc!

Đây không phải tác phong của Hồng Đàm, Bạch Phong đang trọng thương, giờ phút này cũng làm không được... Chẳng lẽ... là tên kia?

Rút ra tinh huyết, sửa đổi trí nhớ, là do y làm sao?

Y có thể làm đến bước này sao?

Hay là nói, do mình hiểu lầm rồi?

Chu Minh Nhân cúi đầu, yên lặng về lại chỗ ngồi của mình, không lên tiếng nữa.

Lần này khó rồi!

Trừ phi có thể tìm ra chứng cứ chứng minh có người thật sự sửa đổi trí nhớ của Hoàng Hạo, bằng không, đám Địch Phong hiện tại có nói thế nào cũng không thể tẩy thoát tội danh!

...

Tàng Thư các.


Ngô Gia vẫn cảm thấy không vừa lòng, Trần Vĩnh lại giống như không có việc gì, cười bảo: "Còn tức giận gì chứ? Cũng không phải truyền tin đồn mỗi mình ngươi, hiện tại toàn bộ học phủ, toàn bộ Đại Hạ phủ đều loạn, những người này a, ngoài miệng thích nói lung tung, nhìn thử xem, không phải đã gặp xui xẻo rồi hay sao?"

"Sư phụ, những tên kia bị bệnh, lần này xui xẻo là đáng đời!"

Trần Vĩnh gật đầu: "Đó là do chúng quá ngu ngốc, nói lung tung, tóm lại vẫn sẽ phải trả giá thật lớn! Đừng nóng giận, sư phụ hôm nay dạy ngươi kiến thức mới, cách để cho mình bùng nổ thực lực càng mạnh..."

"Bùng nổ?"

"Một loại võ kỹ tự mình hại mình, bạo tinh huyết tự mình hại mình!"

Trần Vĩnh thở dài: "Ngươi hơi một tí lại bị người đánh gần chết, ta... Ai! Vốn dĩ ta không nên dạy ngươi, nhưng mà nha đầu nhà ngươi quá cứng đầu, không biết thỏa hiệp, không sớm thì muộn sẽ xảy ra chuyện, hôm nay sư phụ dạy ngươi bảo mệnh như thế nào!"

Trần Vĩnh nói cực kỳ dông dài: "Nhân loại cùng vạn tộc giống nhau, đều có tinh huyết! Sư thúc ngươi nghiên cứu vạn tộc tinh huyết, thiên phú tinh huyết, ngươi đều biết rồi. Tinh huyết từ vật chết có thể rút ra, vật sống cũng có thể rút, dĩ nhiên, rút ra tinh huyết thì chắc chắn nguyên khí tổn thương nặng nề!"

Trần Vĩnh nói khẽ: "Nhân tộc dựa theo thực lực khác biệt có thể rút ra số lượng máu tươi khác biệt, ở giai đoạn dưỡng tính có thể rút ra 10 giọt tinh huyết, bùng nổ một giọt sẽ không chết, thế nhưng sẽ trọng thương hay suy yếu..."

Ngô Gia hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, thực lực kia tăng lên lớn lắm sao?"

"Dĩ nhiên!" Trần Vĩnh cười nói: "Ngươi đã là dưỡng tính, Thiên Quân cửu trọng, bạo một giọt tinh huyết thì có thể tăng lên 10% thực lực trở lên, dĩ nhiên, sau đó chắc chắn phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không sẽ lưu lại hậu hoạn."

"Tinh huyết, rất trọng yếu, cũng hết sức thần kỳ! Nó thậm chí ẩn chứa một ít bản năng cùng trí nhớ của nhân loại. Sư thúc ngươi rút ra tinh huyết của yêu tộc, có thể dùng thiên phú kỹ, chính là một loại thiên phú ấn ký..."

"Mà trong đó, còn có thể rút ra một đoạn ký ức, đây cũng là hướng đi chủ yếu của sư thúc ngươi trong những năm qua!"


Trần Vĩnh nói xong từng chữ, ngoài cửa sổ tầng mười bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người.

Ngô Gia không nhìn thấy, cũng không phát hiện.

Trần Vĩnh nhìn thoáng qua bên kia, ánh mắt Vạn Thiên Thánh sâu kín nhìn y, bờ môi ông khẽ mấp máy: "Trần Vĩnh, dùng Vạn Tộc giáo làm thí nghiệm là đủ rồi, ngươi mà còn dám ra tay với học viên trong học phủ, ta tự tay đập chết ngươi!"

Trần Vĩnh khẽ gật đầu, cũng không trả lời, tiếp tục dạy bảo cho Ngô Gia.

Ánh mắt Vạn Thiên Thánh sâu kín nhìn y, nhìn thật lâu.

Đa thần văn nhất hệ toàn là yêu nghiệt, rất nhiều yêu nghiệt.

Thế nhưng... Thật sự biến thành yêu vật thì nên giết chết!

Mãi đến lúc Vạn Thiên Thánh sắp đi, giọng của Trần Vĩnh mới thăm thẳm truyền đến: "Phủ trưởng, người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Cha mẹ của Gia Gia năm đó vì ta mà bị Vạn Tộc giáo phục sát tại vùng ngoại ô, ta tận mắt nhìn thấy. Nói lung tung, nên giết! Ta đã hết sức khắc chế!"

Vạn Thiên Thánh nhíu mày, "Đây là lần đầu tiên, ta không hy vọng có lần thứ hai!"

"Sẽ không có lần thứ hai, lần trước Gia Gia trọng thương, ta vẫn không nói gì, đó là chính nàng tự tìm, Trần Vĩnh này vẫn phân rõ phải trái. Lần này bọn hắn muốn giết nàng, nếu có lần sau nữa, trước khi ngài giết ta, ta sẽ giết toàn bộ bọn chúng!"

Vạn Thiên Thánh nhíu mày, quay đầu nhìn Trần Vĩnh, y thì vẫn đang nghiêm túc dạy bảo Ngô Gia, dạy nàng làm như thế nào tại thời khắc mấu chốt bạo huyết để giết địch.

"Trần Vĩnh, sớm tấn cấp Sơn Hải một chút, bọn hắn đương nhiên sẽ không nhằm vào Ngô Gia nữa..."

"Tấn cấp hay không là chuyện của ta, không quan hệ gì tới Gia Gia. Phủ trưởng, tính tình của ta rất tốt, thế nhưng... người hiền lành nổi giận cũng hết sức đáng sợ!"

Trần Vĩnh nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, "Ta muốn mạng của Chu Bình Thăng, hắn không chết, ta sẽ không từ bỏ ý đồ!"


"..."

Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nhìn y một cái, cũng không nói nữa, trong nháy mắt tan biến ngay tại chỗ.

Mà Trần Vĩnh lại tiếp tục quay trở về dáng vẻ nhu hòa dạy học, trên mặt y nở nụ cười, "Gia Gia nhớ kỹ, giết địch không nhất định phải một mực cứng rắn giết người, có rất nhiều thủ đoạn khác! Ngươi học sư đệ thêm một ít, hắn là người thông minh tinh tường. Một vị Vô địch giết một vị Vô địch khác, nếu cứng rắn mà đánh giết thì có thể tự mất mạng, thế nhưng nếu có một ít thủ đoạn, hắn có lẽ sẽ giết được thêm vài vị Vô địch..."

"Thủ đoạn?" Ngô Gia đau đầu nói: "Sư phụ, ta không thích dùng âm mưu quỷ kế!"

"Ngươi ấy... Ai!"

Trần Vĩnh còn thấy đau đầu hơn, y thở dài: "Này gọi là... Thôi được rồi, ngươi cứ tiếp tục lỗ mãng đi! Đa thần văn nhất hệ cũng không hi vọng nha đầu nhà ngươi phát dương quang đại. Ngươi cứ lo tu luyện thật tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp làm mai cho ngươi cùng sư đệ ngươi. Sư đệ ngươi thông minh, có thể bảo vệ ngươi..."

"Lão sư!"

Ngô Gia bất mãn, tức giận nói: "Ta... Ta không có tâm tư này, ngài sao cứ nói lung tung vậy."

"..."

Trần Vĩnh bật cười, gật đầu: "Được được được, lão sư không nói lung tung nữa, xem duyên phận của các ngươi đi!"

Trong lòng y lại than nhẹ một tiếng, lão sư sẽ có một ngày già đi, sẽ có một ngày phải bỏ mạng, còn có thể chiếu cố ngươi bao lâu đây.

Tô Vũ...

Hắn có hy vọng Nhật Nguyệt!

Mà ta, còn có hi vọng Nhật Nguyệt sao?

Khẽ cười một tiếng, y không suy nghĩ thêm nữa, lo sợ không đâu làm gì, còn sớm lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận