Vạn Tộc Chi Kiếp

Giám sát viện.

Chu Minh Nhân đến, mấy người Vu Hồng cũng đi theo.

Tề Các lão căn bản không để ý đến bọn họ, Hoàng lão cũng một mặt lạnh nhạt, tùy ý nói: "Các vị tới vậy liền dự thính, Chu phủ trưởng, hi vọng ngài đừng quấy nhiễu Giám sát viện cùng quân hộ vệ thẩm tra! Việc này thoạt nhìn cũng không lớn, thế nhưng... một khi bỏ mặc, danh dự hơn 300 năm của Đại Hạ Văn Minh học phủ sẽ bị hủy. Nói nghiêm trọng một chút, Đại Hạ Văn Minh học phủ về sau mà bị đứt đoạn truyền thừa, có lẽ mầm tai hoạ là ở ngay tại hôm nay!"

Giờ phút này, đám Địch Phong cũng đều đã đến.

Tề Các lão không thèm để ý những người khác, quát: "Địch Phong, Hoàng Khải Phong, có người xác nhận các ngươi tung tin đồn nhảm liên quan tới chuyện thầy trò cấu kết, là mấy người các ngươi truyền bá, thật hay giả?"

"Giả..."

"Nói hươu nói vượn!"

Tề Các lão vỗ bàn một cái, uy áp đại thịnh, quát: "Dám nói láo! Dưỡng tính nhỏ bé mà thật sự cho rằng có khả năng che giấu chúng ta? Ngươi cho rằng Sơn Hải đều là phế vật à?"

Tề các lão vô cùng uy nghiêm, nhìn quanh bốn phương, cuối cùng nhìn về phía Chu Minh Nhân, lạnh lùng nói: "Nói láo hay không, các ngươi nhìn ra được chứ? Lão Chu, ngươi là nửa bước Nhật Nguyệt, chẳng lẽ cũng nhìn không ra chút nào? Nếu là như vậy, với bộ dạng này ngươi cũng đừng làm phủ trưởng nữa!"

Chu Minh Nhân không nói gì.

Ông ta tự nhiên đã nhìn ra, mấy người kia đang nói láo.


Đối với Văn Minh sư, dưỡng tính mà dám nói láo... đám Địch Phong đã thật sự coi Sơn Hải là đồ ngu ngốc rồi!

Vẻ mặt Vu Hồng cùng Tôn Các lão cũng rất khó coi.

Địch Phong vội vàng nói: "Thật mà, chúng ta không nói láo..."

"Càn rỡ!"

Ầm ầm một tiếng!

Tề Các lão đánh ra một kích, Địch Phong ngã xuống đất thổ huyết, vẻ mặt kinh hoảng không thôi.

Tề Các lão lạnh lùng nói: "Đã bắt được ngươi, ngươi còn dám phủ nhận? Nói, người nào sai sử các ngươi? Hạng người to gan lớn mật! Dưỡng tính nhỏ bé mà dám bịa đặt vu khống Sơn Hải, thậm chí liên lụy Nhật Nguyệt, chẳng lẽ các ngươi tưởng rằng sau lưng có chỗ dựa thì ta sẽ không làm gì được các ngươi?"

"Lão Tề, đừng ngấm ngầm hại người!"

Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: "Ta còn không đến mức chỉ bảo cho bọn chúng làm những chuyện ngu xuẩn này, nếu là như vậy, ta cũng tu không đến được nửa bước Nhật Nguyệt."

Tề Các lão hừ lạnh một tiếng, lười phản bác, ông nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Khải Phong, quát: "Hoàng Khải Phong, ngươi nói đi! Người nào sai sử ngươi?"


"Không có..."

Hoàng Khải Phong biến sắc, vội vàng nói: "Ta... Chúng ta không bịa đặt vu khống Sơn Hải cùng Nhật Nguyệt. Tề Các lão, ta thừa nhận là bởi vì ta có cừu thị với Ngô Gia, ở trước mặt nàng nói vài câu kích thích nàng, mong muốn để cho nàng lên lôi đài giao thủ với ta, thế nhưng ta thật sự không bịa đặt hãm hại những người khác..."

Thời khắc này, đầu óc Hoàng Khải Phong cấp tốc chuyển động, vội vàng nói: "Ta thừa nhận, ta thừa nhận ta có tâm tư vu oan Trần Vĩnh Quán trưởng, thế nhưng lúc ấy ta cũng không nhắc tới tên họ, dựa theo quy củ học phủ, ta bất kính sư trưởng thì phải phạt! Ta nguyện ý gánh chịu hậu quả, còn xin Các lão thứ tội!"

"Hừ!"

Tề Các lão hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía mấy người khác, lạnh lùng hỏi: "Hoàng Khải Phong đã nhận tội, các ngươi thì sao? Còn nữa, chỉ có Trần Vĩnh thôi ư?"

Nói xong, ông quát lớn: "Dẫn tới!"

Rất nhanh, một học viên bị mang tới, vẻ mặt trắng bệch, vừa vào cửa đã lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy thú tội: "Các lão, không phải ta, ta chẳng qua là nghe nói thôi, là... là... mấy người Địch Phong bảo ta truyền bá, cho ta 5 điểm công huân! Không tin, ngài có thể tra thẻ chiến công của ta, thật sự là do bọn hắn, bọn hắn chuyển cho ta 5 điểm công huân, ta thấy kiếm tiền đơn giản như vậy nên... ta mới hồ đồ, thế mà đáp ứng. Các lão, ta nhận tội!"

Thấy người này, sắc mặt Địch Phong đại biến, vội vàng nói: "Các lão, ta... ta chẳng qua là bảo hắn truyền bá vài câu liên quan tới Ngô Gia, mặt khác ta đều không nói. Hoàng Hạo, đó là tự ngươi nói, có phải như thế không?"

Vẻ mặt học viên được gọi là Hoàng Hạo đại biến, "Ngươi nói bậy! Ngươi đã nói rõ, tốt nhất kéo tất cả mọi người đều liên luỵ vào, đến lúc đó mấy vị Các lão vì để chứng minh trong sạch, tuyệt đối sẽ không xen vào việc này! Chẳng qua là sự tình vượt ra khỏi khống chế, thế mà truyền đến bên ngoài phủ..."

Mấy người Địch Phong dồn dập biến sắc!


Khâu Vân giận dữ mắng: "Hoàng Hạo, ngươi dám vu oan chúng ta! Hôm qua chúng ta chỉ bảo ngươi truyền bá chuyện liên quan tới Ngô Gia, không có bất kỳ người nào yêu cầu ngươi truyền tin về các vị Các lão, ngươi đang vu oan! Hèn mạt, ngươi muốn hại chết chúng ta!"

Hoàng Hạo cũng gấp, vội cãi lại, "Nói bậy, các ngươi rõ ràng không phải nói như vậy, Tề các lão, ta không nói láo! Ta và Ngô Gia không oán không cừu, ta chỉ là muốn kiếm chút tiền, ta không cần thiết hãm hại bất luận người nào, là ta lấy tiền làm việc mà thôi, bọn hắn rõ ràng đã nói như vậy..."

Hoàng Hạo gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, "Ta cam đoan chính là bọn hắn nói! Ngay từ đầu ta cũng chỉ truyền tin về mỗi Ngô Gia, sau này Ngô Gia không đi ra ngoài nữa, ta nhớ tới lời bọn họ căn dặn, lại đem mọi chuyện còn lại truyền ra ngoài! Bằng không thì ta điên rồi mới đang êm đẹp lại đi đồn bậy về mấy vị Các lão? Ta nghĩ 5 điểm công huân cũng không ít, truyền chút tin nhảm cũng không đáng tội chết, cũng không ai điều tra, nào biết được lại thành như vậy..."

"Ngươi nói hươu nói vượn!"

Địch Phong dù cho thụ thương, giờ phút này cũng nóng giận công tâm, đứng lên liền muốn ra tay với Hoàng Hạo!

Ầm ầm một tiếng!

Địch Phong trực tiếp bị một chưởng lăng không đánh vào trên vách tường, Tề Các lão lạnh lùng nhìn gã, rồi lại nhìn Chu Minh Nhân, "Học viên của các ngươi thật to gan! Đang tra hỏi mà cũng dám ra tay với nhân chứng!"

Chu Minh Nhân dứt khoát nhắm mắt, trong lòng thở dài, sao mà ngu xuẩn đến vậy?

Ông đã mơ hồ nhìn ra, Địch Phong có khả năng thật sự là chỉ truyền tin đồn về Ngô Gia, thế nhưng... Địch Phong đần độn, thế mà ở ngay trước mặt bọn họ lại muốn ra tay với Hoàng Hạo!

Đây quả là muốn chết!

Dù cho Tề Các lão bọn hắn còn mang nghi hoặc thì giờ phút này cũng sẽ nổi giận.

Hồi lâu sau, Chu Minh Nhân mới mở miệng nói: "Tra xét trí nhớ Hoàng Hạo xem có bị người động tay chân hay không! Địch Phong ngu ngốc, nhưng nếu liên lụy đến những người khác thì căn bản không có bất cứ tác dụng gì, Hoàng Hạo thoạt nhìn cũng không nói láo... Lão Tề, tra một chút đi, nếu là lỗi của chúng ta thì chúng ta sẽ nhận! Nhưng nếu không phải mà là bị người hãm hại, vậy chúng ta tuyệt đối không thể nhận!"


Tề Các lão nhíu mày, suy nghĩ một chút, gọi một vị Các lão khác tới: "Hai người chúng ta cùng tra, lão Hoàng, ngươi cũng tới đi! Nhìn thử xem trí nhớ của Hoàng Hạo rốt cuộc có bị ai động chạm hay không!"

Lời của Hoàng Hạo và đám Địch Phong không khớp.

Thế nhưng sự thật chứng minh, tin đồn là từ chỗ Hoàng Hạo truyền đi, mà người sai khiến lại là đám Địch Phong!

Hai vị Sơn Hải, một vị Lăng Vân cửu trọng, dồn dập tiến lên điều tra.

Trực tiếp dò xét trí nhớ, đây không phải là điều bọn họ có thể làm được.

Thế nhưng có bị động tay vào hay không, nhìn một chút biển ý chí liền biết, cường giả mà xuyên tạc trí nhớ, biển ý chí tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề, không có khả năng một chút vấn đề đều nhìn không ra.

Mấy người kiểm tra một hồi, rất lâu sau, Hoàng lão lắc đầu, "Thực lực của ta yếu, không nhìn ra có gì dị thường!"

Tề Các lão cùng một vị Các lão khác cũng liếc nhìn nhau, lắc đầu.

Tề Các lão nhìn về phía Chu Minh Nhân, "Nếu ngươi không tin thì chính ngươi đến xem!"

Chu Minh Nhân đứng dậy, ông cũng không nhiều lời, bàn tay lớn bao trùm lên trên đầu Hoàng Hạo, tra xét rõ ràng một hồi, trong lòng ông hơi chấn động một chút, cấp tốc dò xét một phen.

Không có mánh khóe gì!

Bỗng nhiên, ánh mắt ông khẽ biến, nhìn về phía vết thương trên tay Hoàng Hạo, lạnh lùng hỏi: "Vết thương này là chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận