Vạn Tộc Chi Kiếp

"Phong ấn đao... Có thể! Tốt lắm!"

Anh cho đồ đệ một lời khen ngợi, Bạch Phong gật đầu nói: "Ngươi không phải còn có một thanh văn binh à? Cũng gọi là Phong ấn đao hả?"

"Vâng!" Tô Vũ gật đầu đáp: "Cũng gọi như thế luôn, chờ ngày nào đó ta thành danh, Phong ấn đao có tiếng, dù cho mọi người biết ta là công sát chi đạo, nhưng chỉ cần chưa từng thấy ta mà chỉ nghe tên đao của ta thì ít nhiều gì đều sẽ hiểu lầm."

"Không sai!" Bạch Phong cười một tiếng, lại nói: "Ngươi có thể thử chia tách 6 thần văn ra trước để hình thành Phong ấn đao, sau đó dung nhập vào trong văn binh của ngươi! Cứ như vậy, ngươi sẽ có thể vận dụng toàn bộ uy năng của chiến kỹ. Cái này là một môn thần văn chiến kỹ, chiến lực sẽ tăng lên rất nhiều, mặc dù không bằng bản đầy đủ, nhưng tuyệt đối mạnh mẽ hơn lúc trước!"

"Mà kể từ đó, ngươi muốn tấn cấp cũng được, tiến vào Đằng Không đều được, tiếp sau này thì ngươi có thể đến Đằng Không rồi bổ sung them sau."

Tô Vũ không nói gì, tiến vào Đằng Không là một cơ hội cường hóa.

99 thần văn tấn cấp thì chính là toàn bộ tấn cấp thành nhị giai thần văn.

Nhưng nếu hiện tại tấn cấp, sau khi vào Đằng Không rồi thì hắn chỉ có thể phác họa nhất giai thần văn mà thôi, sau này hắn sẽ phải hao phí vô số thời gian để uẩn dưỡng.

Đương nhiên, đó có thể xem như một cách.

Thời khắc mấu chốt thì hắn cũng có thể lựa chọn tấn cấp.

Sau đó, Bạch Phong lại giảng giải kỹ càng phương pháp chia tách như thế nào, rồi hợp lại như thế nào.

Cuối cùng, anh nhắc nhở: "Thần văn đã bạo, ta không biết có thể bổ sung thành công hay không, ngươi chờ ta thành công rồi hãy thử, bằng không uy lực của thần văn chiến kỹ của ngươi sẽ đại giảm!"

Hồng Đàm lần này nhịn không được, cả giận mắng: "Thử là cái gì? Thử tự bạo thần văn? Ngươi điên à? Ngươi dám dạy học sinh tự bạo thần văn?"

Cái tên này, nói nhăng cuội cái gì đâu không!


Bạch Phong im lặng, ta dạy học sinh mà ngài cũng nhúng tay vào à, lão đầu tử quản thật là nhiều.

Ngài có biết đồ tôn của ngài hung tàn thế nào không?

Được rồi, ngài đâu biết cái gì!

Không để ý tới ông, Bạch Phong tiếp tục nói: "Còn nữa, thần văn chiến kỹ, hậu kỳ hẳn là có khả năng hợp thần văn, giống như hợp Thần khiếu, hợp nguyên khí khiếu vậy. Ta cảm thấy thần văn nhất đạo hẳn là còn có một môn tuyệt học quan trọng gọi là hợp nhất thần văn!"

"Một thần văn, một chiến kỹ!"

Lời này vừa nói ra, thân thể Hồng Đàm hơi rung lên, ông không nói lời gì nữa.

Mà ánh mắt Tô Vũ sáng rực lên, kích động nói: "Lão sư, đây là cách thiên phú thần văn hình thành sao? Thiên phú thần văn khác biệt là bởi vì thần văn khác biệt, số lượng khác biệt, đặc tính khác biệt, cuối cùng hợp thành thần văn khác biệt?"

"Đúng vậy." Bạch Phong gật đầu, "Hiện tại ta cho ra chẳng qua là một tri thức lý luận, kết cấu hệ thống chứ không phải là phương pháp kỹ thuật cụ thể! Thần văn cũng hẳn là có khả năng hợp nhất, tỉ như đồ long kiếm, cuối cùng đại khái cần 12 thần văn để hợp nhất, hợp thành một viên thần văn mới. Khi đó, đại khái chính là Chủ Thần văn thực sự của ta! Dĩ nhiên, ta có khả năng nghĩ biện pháp tiếp tục mở rộng hệ thống này, gia tăng trung tâm thần văn!"

"Điều này giống với Chiến Giả Sơn Hải, một khiếu một võ kỹ, một khiếu một công pháp. Mà thần văn nhất đạo, đến lúc đó liền là một thần văn một chiến kỹ, một thần văn, một thiên phú!"

Nhiều khi, một lý luận là có thể thúc đẩy toàn bộ hệ thống phát triển.

Rất nhiều học thuật đều là căn cứ từ một lý luận nghiên cứu suy luận mà ra.

Ánh mắt Tô Vũ sáng như tuyết, vội hỏi: "Lão sư, nói như vậy thì thiên phú thần văn của nhân tộc là không giống nhau, thiên phú thần văn còn có thể bùng nổ thiên phú võ kỹ sao?"

Bạch Phong cười đáp: "Ngươi nhầm lẫn rồi, thiên phú thần văn bùng nổ thiên phú kỹ, không nhất định sẽ là muốn võ kỹ, ý chí lực võ kỹ cũng là võ kỹ, hiểu chưa?"


Tô Vũ giật mình!

Cũng đúng, chủng tộc khác, thiên phú kỹ cũng chính là ý chí lực võ kỹ.

Giờ phút này, Tô Vũ cảm thấy hắn đã thu hoạch không ít, suy nghĩ một chút lại nói: "Lão sư, ta mở rất nhiều nguyên khiếu, nhưng nguyên khiếu của ta không thành hệ thống, tối đa cũng chỉ có thểm gộp 108 khiếu thành một hệ thống. Đối với vấn đề này, ta có thể sửa thành tu công pháp, phát huy ra toàn bộ lực lượng khai khiếu của ta không?"

"Ngươi bây giờ đã mở bao nhiêu?"

"186 cái!"

"..."

Bạch Phong đã quen rồi, cứ coi như không nghe thấy là được, 186 cái, cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng Hồng Đàm ngồi bên cạnh thì không thể bình tĩnh như anh được, bỗng dưng ông cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Đây là đồ tôn của ta?

Đệt!

Hắn chui đâu ra vậy, không phải thật sự là con riêng của sư huynh ta đó chứ?

Cũng không đúng a, trên chiến trường ông đã gặp cha của Tô Vũ, hai cha con nom rất giống nhau mà.


Bạch Phong còn đang trầm ngâm, Hồng Đàm đã mở miệng nói: "Bùng nổ khiếu huyệt cho ta xem một chút, nhìn thử ngươi đã mở 186 khiếu huyệt nào!"

Tô Vũ cũng không lưỡng lự, thần văn che lấp khiếu huyệt tán đi.

Sau một khắc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, bộc phát ra 186 điểm sáng!

Nguyên khí tinh khiết!

Khiếu huyệt sáng ngời!

Hắn đã học xong《 Tịnh Nguyên quyết 》, vả lại đều khai khiếu, hiện tại không cần tinh huyết Quang Minh điểu thì hắn cũng có thể tịnh hóa nguyên khí cùng khiếu huyệt, dù cho mới mở 6 khiếu huyệt, thì giờ phút này cũng sáng ngời vô cùng.

Lần này Hồng Đàm thật sự đã kinh ngạc!

Khai khiếu nhiều thì thôi đi, nguyên khí còn tinh thuần như thế, khiếu huyệt không có lực lượng hỗn tạp, chuyện này... nếu là đặt tại Chiến Tranh học phủ, thì chính là tuyệt thế thiên kiêu!

"186 cái..."

Ông quan sát kỹ lưỡng, nhất là nhìn khiếu huyệt dưới chân Tô Vũ, cau mày nói: "Cái kia... Chân tạo thành một hệ thống tuần hoàn, cảm giác như còn kèm theo một chút lực lượng khác... Đây là... Lực lượng thời gian sao?"

Hồng Đàm nhíu mày, không lẽ là ông nhìn nhầm?

Không đúng sao?

Đây là một môn võ kỹ mà?

Nhìn về phía Tô Vũ, Hồng Đàm lại nhìn qua Bạch Phong, "Đây là Thiên giai võ kỹ à?"

Tô Vũ cùng Bạch Phong liếc nhìn nhau, Tô Vũ lộ ra vẻ nghi vấn, lão sư, ta nên nói sao đây?

Tô Vũ vội ho một tiếng rồi đáp: "Sư tổ, đúng là Thiên giai võ kỹ!"


"Cảm giác rất mạnh!" Hồng Đàm suy nghĩ một chút mới nói: "Công pháp này... Võ kỹ này... Ta ngẫm lại, hình như ta từng gặp qua."

Tô Vũ lại ho nhẹ một tiếng: "Sư tổ, là một môn võ kỹ tên là《 Thời Gian 》, Phá Sơn Hải, Trấn Nhật Nguyệt..."

"Ta biết rồi!" Hồng Đàm cắt ngang lời hắn, kinh ngạc nói: "Là võ kỹ của tên kia! Tên kia... Khụ khụ, vị đại nhân kia thực lực kinh người. Võ kỹ của hắn làm sao lại ở chỗ ngươi? Ngươi gặp được hắn khi nào?"

Bạch Phong hiếu kỳ hỏi chen vào: "Lão sư, ai vậy?"

Hồng Đàm đều phải khách khí như vậy, rõ ràng, thực lực đối phương rất mạnh!

Sắc mặt Hồng Đàm hơi có vẻ quỷ dị, ông đáp: "Diệt Tằm vương!"

"..."

Tên gì cơ?

Tô Vũ không biết!

Chưa từng nghe nói qua!

Bạch Phong cũng nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó anh lắc đầu, không biết, ba mươi sáu phủ không có phủ này.

"Khụ khụ, hắn vốn không gọi bằng tên ấy, sau này là tự hắn đổi!"

Hồng Đàm cũng không nhiều lời, vấn đề này người biết đến không nhiều, vẫn là khi Ngũ đại còn sống đã nói cho ông.

Người nào đó từ khi bị Long Tằm vương nuốt rồi sau đó lại bị nôn ra thì vị kia liền triệt để hận chết Long Tằm vương, đổi tên thành Diệt Tằm vương, việc này... là chuyện tiếu lâm trong số các vị Vô địch, Ngũ đại biết đó là vì Ngũ đại đã đạt đến cấp bậc ấy.

Việc này không thể truyền ra ngoài, vị kia hẹp hòi, sẽ giết người bịt miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận