Vạn Tộc Chi Kiếp

Chuyện phiền toái hết cái này đến cái khác!

Thâm hụt 10 vạn điểm công huân, Liễu Văn Ngạn trở về, học viên yêu cầu ý chí chi văn, Trịnh Ngọc Minh trọng thương...

Giờ phút này, Chu Minh Nhân chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Ông vốn còn muốn bế quan thử trùng kích Nhật Nguyệt, bây giờ bị lắm vấn đề như thế thì còn bế quan thế nào, sao có thời giờ bế quan?

Ông gõ bàn, mở miệng nói: "Ngươi tiếp tục giám sát Bạch Phong và Tô Vũ! Hai học sinh của ngươi có thiên phú không tệ, trưởng bối cũng là nghiên cứu viên hệ chúng ta, đừng keo kiệt bủn xỉn, nghĩ cách bồi dưỡng cho chúng đi..."

Lưu Hồng xấu hổ và bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Viện trưởng, ta... thật sự nuôi không nổi, đệ đệ của ta đã hao tốn không ít tài nguyên, chính ta cũng sắp tiến vào Lăng Vân, hai người bọn họ... Ta thật sự không đủ tâm tư chiếu cố..."

"Các ngươi thật là!"

Chu Minh Nhân đau đầu, nghiên cứu viên hệ mình còn nuôi không nổi học sinh, vậy bái sư còn có ý nghĩa gì?

Dưới tình huống như vậy, những học viên này còn chung thành với Đơn thần văn nhất hệ sao?

Chẳng lẽ những năm qua, bọn họ thật sự đã cắt xén Lưu Hồng quá mức sao?

Học sinh Dương Sa của Lưu Hồng không tệ lắm, có hi vọng tiến vào Bách Cường, tiến giai Đằng Không, tân sinh Lâm Diệu cũng không tồi, mà ông nội của Lâm Diệu cũng là Lăng Vân cảnh của Đơn thần văn nhất hệ, đây chính là người một nhà chân chính.

"Sau này mỗi tháng hai học sinh của ngươi có hạn ngạch 30 điểm công huân, ngươi đừng động đến đồ của chính học sinh mình!"

"Sẽ không!"


Lưu Hồng kinh hỉ, 30 điểm, vậy là rất nhiều đấy!

Kỳ thật nghiên cứu viên Đằng Không cảnh cũng chỉ nhận được nhiều như vậy, phải biết rằng, hạn ngạch cơ sở một tháng của Trần Vĩnh là 50 điểm, đó còn là Quán trưởng, Lăng Vân cửu trọng.

Đương nhiên, Trần Vĩnh chỉ nhận được hạn ngạch cơ sở, không cho dư, bằng không Lăng Vân cửu trọng sao lại thảm như vậy.

Chu Minh Nhân nhẹ thở ra, hơi phiền lòng.

Có rất nhiều chuyện phiền toái, từ khi ông trở thành Sơn Hải đỉnh phong thì rất ít quản những chuyện này, trước đó đều là Trịnh Ngọc Minh xử lý, đó mới là mạch chủ.

Hiện tại những phiền toái này đều rơi xuống đầu ông, trong thời gian ngắn, ông không biết nâng người nào tiếp nhận mạch chủ mới tốt.

"Đúng rồi, gần đây Hạ Thiền biểu hiện thế nào?"

"Rất tốt!"

Chu Minh Nhân suy nghĩ một chút nói: "Ngươi bảo Hạ Thiền chuẩn bị đi, tháng sau nàng sẽ tiến vào thức hải bí cảnh!"

"Viện trưởng, cái này... phe Hạ Thiền và phe Hạ Ngọc Văn không phải đồng bọn, Hạ Ngọc Văn sẽ không..."

"Không sao cả!"

Chu Minh Nhân khoát tay, thản nhiên nói: "Hai đường đầu tư mà thôi, đều là người Hạ gia, hệ nào thua cũng không sao, dù Hạ Ngọc Văn thắng thì cũng không dám làm gì họ, chẳng lẽ y thật sự cho rằng Đại Hạ vương và Hạ phủ chủ chắc chắn sẽ thiên vị y?"

Dù Hạ Thiền nhất hệ thất bại cũng không có vấn đề lớn gì, cùng lắm thì mất đi vị trí Phủ chủ.


Chu Minh Nhân hiểu rõ điểm này, dù Hạ Ngọc Văn mạnh hơn, dù đến được Vô Địch thì y dám giết chết Hạ Thiền ư? Ông của người ta là Hạ Hầu gia, Tổ gia gia là Đại Hạ vương, là máu mủ ruột thịt, trừ khi y không muốn sống nữa!

Lưu Hồng gật đầu: "Vâng, ta trở về liền thông tri nàng! Đúng rồi, lần này Văn Thăng sư huynh có đi vào không? Y chỉ cách Lăng Vân một bước, ta cảm thấy lần này y có thể lên đến Lăng Vân, ta phải sớm chúc mừng Văn Thăng sư huynh!"

Nhắc đến Hồ Văn Thăng, Chu Minh Nhân lại không nhịn được mà nghĩ đến Bạch Phong một kiếm đánh bại y, càng sốt ruột đau đầu.

Ông cảm giác mọi việc không thuận chút nào!

"Để xem đã, y còn chưa xuất quan. Hai ngày nữa ta phải đi ra ngoài một bận, có chuyện gì mà Các lão khác không ở đây, có thể đi tìm Hạ phủ trưởng!"

"Vâng!"

Lưu Hồng vội gật đầu, trong lòng hồ nghi, ra ngoài ư?

Đi đâu?

Gần đây Trịnh Ngọc Minh còn chưa được đưa đi chiến trường Chư Thiên, đang phải chữa thương, giờ phút này Chu Minh Nhân phải ở nhà giúp chữa thương mới đúng, giờ ông lại ra ngoài ư?

Còn nữa, hình như hôm nay mấy vị Các lão khác đều không ở đây, bọn họ đi đâu rồi?

Gã cứ cảm thấy hôm nay Chu Minh Nhân rất nôn nóng, bất an.

Trịnh Ngọc Minh bị thương không nhẹ, ông ra ngoài chẳng lẽ mang theo cả Trịnh Ngọc Minh hay sao?


Từng manh mối kết hợp lại, chỉ còn thiếu mục đích, Lưu Hồng không đoán được tình huống cụ thể, chẳng qua là cảm thấy Chu Minh Nhân rối loạn bất an mà thôi.

"Viện trưởng, ngài đi rồi, nếu những người khác tìm đến..."

Những người khác này là chỉ những học viên thắng được ý chí chi văn.

Người có thể đến đòi đều không phải là nhân vật đơn giản.

"Ngươi ra mặt kéo dài thời gian!"

Lưu Hồng rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn trả lời: "Vâng, ta biết rồi."

Gã chỉ là Đằng Không! Sao cảm giác Chu Minh Nhân dùng gã như mạch chủ vậy, chẳng lẽ sắp nâng gã lên làm mạch chủ thật à? Ta không gánh được đâu, Lăng Vân còn chưa tới, Đơn thần văn nhất hệ cũng có không ít Lăng Vân, huống chi gã còn không thuộc dòng chính.

Thấy Chu Minh Nhân không có phân phó nào khác, Lưu Hồng không ở lại lâu, cẩn thận từng li từng tí thối lui.

Trong lòng gã nhẹ nhàng thở ra, may mà phiền toái không lớn.

Chủ yếu là có Chu Bình Thăng gánh tội!

Lão tiểu tử kia tham không ít, mà y lại là học sinh của Chu Minh Nhân, trong tình huống Trịnh Ngọc Minh thụ thương, y sẽ là người đại diện cho Chu Minh Nhân, hơn nữa còn chuẩn bị đẩy y làm Quán trưởng, lúc này không tiện trách cứ quá mức. Bằng không, kẻ mất mặt vẫn sẽ là Chu Minh Nhân.

Trong lòng Lưu Hồng cười nhạo một tiếng, biết ngay mà, Chu Bình Thăng đứng trước chịu trận, có phiền toái cũng là phiền toái của Chu Bình Thăng lớn hơn, hiện giờ Chu Minh Nhân chỉ có thể chuyện lớn biến chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Gã vừa đi ra ngoài, vừa suy nghĩ.

Trịnh Ngọc Minh bị phế, Hồ Văn Thăng bế quan, Chu Bình Thăng chủ trì nghiên cứu thiên phú tinh huyết, đích truyền của Chu Minh Nhân đều có vấn đề, xem ra vị trí mạch chủ kế nhiệm có thể sẽ rơi xuống đầu mấy vị Lăng Vân cửu trọng.


Lão sư của Lưu Hạ - đệ đệ gã là một vị Lăng Vân cửu trọng, cũng có hi vọng.

"Đáng tiếc ta không phải Lăng Vân cửu trọng, bằng không sẽ có thể tranh một lần!"

"Không còn người để dùng mới nhớ tới hai học sinh của ta..."

Khẽ lắc đầu, Lưu Hồng cảm khái, Đơn thần văn nhất hệ rất mạnh, rất nhiều người, nhưng những năm qua đấu tới đấu đi, lòng người tan ra, vài vị Các lão còn tranh đấu gay gắt, Chu Minh Nhân không quá yên tâm với đệ tử của mấy vị Các lão kia.

Thành ra người ngoài cuộc như mình lại có cơ hội được Chu Minh Nhân coi trọng.

Lúc trước Lưu Hạ bái sư, lão sư là độc lập hệ trong Đơn thần văn, thực lực Lăng Vân cửu trọng, không phải đích truyền của mấy vị Các lão khác, lúc này lại có hi vọng trở thành mạch chủ hơn những người khác.

Gã lại nghĩ tới Tô Vũ.

Muốn cười thật đấy!

Chu Minh Nhân gặp phiền toái lớn như vậy là vì Tô Vũ, nếu không có Tô Vũ, Trịnh Ngọc Minh vẫn an ổn, vậy thì không ai có cơ hội!

"Phế vật Bạch Phong kia giày vò nhiều năm như vậy cũng không ra cái gì, nếu Tô Vũ thật sự vào được Đằng Không thì vui rồi!"

"Nhất định phải làm cho tiểu tử này đi vào thức hải bí cảnh, phải thông tri bên kia một tiếng, sớm tiến vào Đằng Không một chút, sau đó chơi mới vui."

Thông tri Tô Vũ rồi, còn có chắc chắn vào được hay không thì phải xem năng lực của bản thân hắn, dù sao mình cũng không tổn thất cái gì.

"Hạ Ngọc Văn sắp trở về..."

Gã nghĩ tới kẻ này, cái tên một mực đè ép trên đầu tất cả mọi người.

Y rất phiền phức, may mà y không thuộc Đơn thần văn nhất hệ, trước mắt cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận