Vạn Tộc Chi Kiếp

"Nói nhảm!" Hạ Hầu gia tức giận mắng: "Cái gì gọi là bọn họ giương oai tại nhà chúng ta? Việc này Hạ gia không quản được! Năm đó Chu Chiến quả thật đã chết tại chiến trường Chư Thiên vì cứu viện Ngũ Đại, Đại Chu vương không lên tiếng, tổ gia gia của ngươi cũng không tiện nói gì, để hậu bối tự giải quyết ân oán."

"Kết quả Liễu Văn Ngạn bị phế đi, hiện tại con trai của Chu Chiến có hi vọng tấn cấp Vô Địch, ngươi nói xem, nhà chúng ta quản được không?"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, có chút buồn bực nói: "Đúng là không dễ, nhưng Chu gia cũng quá bá đạo! Không phải đã nói không có tư liệu tấn cấp Văn Minh sư Vĩnh Hằng sao? Cứ nhất định quấn lấy không thả, áp chế người ta năm mươi năm, làm gì chứ!"

"Có hay không ai mà biết được!" Hạ Hầu gia cười nói: "Không nói thứ khác, kỳ thật ta vẫn luôn hoài nghi cái Ngũ Đại gọi là tư liệu tấn cấp chưa hẳn là tư liệu, rất có thể chính là thần văn kia, người có suy nghĩ giống ta cũng không ít, nhưng bọn họ có cố kỵ, không tiện trực tiếp xuống tay với Liễu Văn Ngạn mà thôi!"

Hạ Hổ Vưu kinh ngạc!

Hạ Hầu gia bĩu môi, thản nhiên nói: "Cho nên áp chế đa thần văn nhất hệ không phải suy nghĩ của một người mà là của rất nhiều người, bọn họ muốn ép Liễu Văn Ngạn chủ động giao thần văn! Tiểu tử ngốc, đừng đánh giá mọi chuyện chỉ bằng bề ngoài, Chu gia chưa chắc đã bá đạo, chưa chắc thật sự muốn áp chế đa thần văn nhất hệ, chẳng qua mọi người cùng lựa chọn làm như thế, lại đẩy Chu gia ra mặt mà thôi!"

"Chu gia cũng lười giải thích, có lẽ bọn họ cũng ngấp nghé thần văn kia, cho nên thuận theo tự nhiên, trở thành lãnh tụ của Đơn thần văn nhất hệ."

Hạ Hổ Vưu gật gật đầu, cậu đã có thêm kiến thức!

Thì ra là thế!

Hạ Hầu gia cười ha hả: "Thế này đã tính là gì, Liễu Văn Ngạn còn chưa về đến nơi, nếu thật sự trở về, vậy chứng tỏ ông ta từ bỏ sinh hoạt nhàn nhã tại Nam Nguyên, về sau còn nhiều phiền toái lắm!"

Hạ Hổ Vưu cau mày: "Nhị gia gia, nội đấu căng thẳng như vậy có thích hợp không? Lực lượng Đại Hạ phủ sẽ bị suy yếu! Người xem đi, Các lão của Văn Minh học phủ đã tự đấu với nhau rồi kìa!"

Hạ Hầu gia thở hắt ra, nói khẽ: "Kỳ thật không tính là nội đấu, xem như một lần chuẩn bị trước trận đấu đi! Hai đại thánh địa cố ý chỉnh hợp các đại phủ, đoàn kết thực lực nhân tộc, hình thành cộng đồng tại chiến trường Chư Thiên, sau này những cuộc đấu như vậy sẽ không ít, chờ có người thắng, các đại phủ sẽ có một vài hợp tác cấp độ sâu hơn."

"Còn có việc này ư?"


Hạ Hổ Vưu kinh ngạc: "Vậy hiện tại đấu lợi hại như thế, sau lưng có sự thao tác của các đại phủ sao ạ?"

"Dĩ nhiên!"

Hạ Hầu gia gật đầu, cười ha hả nói: "Không chỉ Đại Hạ phủ, các phủ khác cũng xảy ra tình huống này! Cứ đấu thôi, đến cuối cùng người nào thắng, người đó sẽ nắm giữ nhiều quyền phát biểu hơn!"

"Không thể liên hợp lại sao?"

"Tiểu tử ngốc, ngươi đánh giá lòng người quá cao đấy, liên hợp không đơn giản như vậy! Ta hỏi ngươi, hiện tại ta khiến Hạ gia nghe lệnh của Chu gia, ngươi đáp ứng không?"

"Không thể!” Hạ Hổ Vưu thoải mái trả lời, Hạ Hầu gia bật cười: "Thế đã hiểu chưa?"

"Vậy tình huống nhà chúng ta thế nào, hình như không tham dự thì phải?"

"Ai nói không tham dự?" Hạ Hầu gia ngáp một cái: "Hạ Trường Thanh, Hạ Ngọc Văn, Hạ Vân Kỳ... Những người này không phải người Hạ gia ư? Sao có thể nói là nhà chúng ta không tham dự!"

"..."

Hạ Hổ Vưu nháy mắt mấy cái, vì sao cảm thấy kỳ thật là ta đang đối đầu với Tô Vũ vậy?

Hạ gia, nhất là Hạ Ngọc Văn hình như đang chuẩn bị chiếm lấy vị trí Quán trưởng của Trần Vĩnh.

Cậu gãi đầu, thôi, quan hệ gì đến mình đâu.

Cuộc chiến vẫn đang diễn ra ở khắp nơi, có người muốn ngăn cản Liễu Văn Ngạn trở về, hôm nay, một chiếc xe nhỏ cũ nát thẳng tiến không lùi, lái về hướng Đại Hạ phủ.

Một ngày này, các vị cường giả ở các nơi đều thu được tin tức.

Các học phủ, từng vị cường giả thu thập hành lý, chạy về hướng Đại Hạ phủ.

Phong vân nổi lên!

Năm mươi năm trước, Ngũ Đại thất bại, năm đó Liễu Văn Ngạn dự định làm Lục Đại nhưng không thể thành công, ngược lại còn khiến chính mình phế đi.

Bây giờ, Liễu Văn Ngạn lại trở về.

Mặc kệ là vì cái gì, không ít người đều quyết định, đến một lần lại xem một lần, đợi thêm một lần nữa!



Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

Bên ngoài náo động oanh oanh liệt liệt, trong trung tâm nghiên cứu lại thanh bình vô cùng.


Trong học phủ, Tô Vũ không cảm thấy nguy hiểm.

Tối thiểu Văn Minh học phủ còn có quy tắc, mà Vạn Thiên Thánh là người trọng quy củ, dù lần trước cướp đoạt tinh huyết của Trịnh Vân Huy cũng là vì đó là tang vật giao dịch phi pháp theo quy củ.

Đương nhiên, khi ông đột phá phong tỏa của Hồng Đàm, trực tiếp triệu hoán Tô Vũ, việc này không quy củ chút nào.

Thời khắc này, Tô Vũ đang ở trong khu giam giữ.

...

Trong tầng hầm.

Các vị Đại Yêu đã thành thói quen.

Cảm nhận được động tĩnh của Tô Vũ, bọn chúng còn cảm thấy hơi vui, không ngờ hắn tới sớm như vậy!

Hôm nay mới mùng 7, thế mà Tô Vũ đã đến rồi!

Dưới tình huống bình thường, không phải 10 ngày mới đến sao?

Quy định vốn là 3 ngày cho ăn một lần từ lâu đã trở thành hy vọng xa vời, vài vị Đại Yêu căn bản chưa từng trông chờ vào mốc thời gian 3 ngày đó.

Tô Vũ mở cửa đi xuống cầu thang, đám Đại Yêu đều vui vẻ không thôi, cả đám đều có động tĩnh, bọn chúng muốn im lặng cũng không được, lần đầu tiên Hỏa Nha không có động tĩnh, đến bây giờ nó còn đang hối hận vì mất đi một lần nhận Nguyên Khí dịch đây.

Hắn vừa tiến đến, Bạch Ly liền vội vàng nói: "Tô Vũ đệ đệ, lần trước ta viết những công pháp kia cho ngươi, ngươi đổi được điểm công huân chưa?"

Tô Vũ gãi đầu một cái, cười nói: "Ta quên mất! Gần đây nhiều vấn đề quá, cùng làm nghiên cứu với lão sư nên quên đổi rồi, lần sau đi!"

Bạch Ly lập tức uể oải!

Quên ư?


Nó còn mong chờ biết đâu lần này có thể lấy thêm một giọt Nguyên Khí dịch, thế mà Tô Vũ lại quên, cái tên này mắc bệnh hay quên nặng thật.

Bảo sao hắn thường xuyên quên cho chúng nó ăn.

Tô Vũ lười nhiều lời, quăng cho mỗi yêu một giọt Nguyên Khí dịch, sau đó hắn nhìn về phía lồng giam số 1, lồng giam của Thủy Nhân.

"Số 1, tâm sự chút được không?"

Thủy Nhân hoá thành hình người, mặt không có ngũ quan, thanh âm nhu hòa trước sau như một: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Thủy Hành quyết!"

Tô Vũ không hề khách khí, nói thẳng: "Gần đây trung tâm nghiên cứu chuẩn bị thử suy luận cơ sở văn quyết nhân tộc có thể dùng, ý ta là giai đoạn dưỡng tính có thể dùng."

"Hình như Ngũ hành chủng tộc am hiểu loại công pháp này, Thủy hành quyết của các ngươi là công pháp sử dụng khi thần khiếu đã mở, chắc ngươi biết đúng không?"

Thủy Nhân nhẹ nhàng nói: "Lần trước ta đã nói rồi, chúng ta trời sinh đã biết những công pháp này, thần khiếu cũng là bẩm sinh đã mở, cụ thể là mở khiếu huyệt gì thì chúng ta cũng không nắm rõ."

"Hơn nữa biển ý chí khác nhau, có thần khiếu ta mở được nhưng nhân tộc thì không, điểm này nhân tộc các ngươi bắt giết không ít người Ngũ Hành tộc chắc là đã biết."

Tô Vũ khẽ gật đầu, cười nói: "Ta hiểu! Thế nhưng ta vẫn muốn thử, Văn Minh sư đều như vậy, có ai không muốn thử chứ? Một khi suy luận ra cơ sở văn quyết, vậy thì sẽ được lưu danh thiên cổ! Của cải, địa vị, danh tiếng đều cấp tốc tăng lên."

Thủy Nhân trầm mặc một hồi.

Một lát sau, nó lên tiếng: "Ngươi muốn ta cho ngươi biết《 Thủy Hành quyết 》ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận