Vạn Tộc Chi Kiếp

Ngô Gia hốt hoảng đáp: "Cái gì?"

"Thu bao nhiêu rồi?"

"Ta nhìn xem... 8523..."

Trái tim Trần Vĩnh cũng chợt nhói lên!

Nhiều như vậy ư?

Học viên có tiền như vậy ư?

Phải rồi, một người chỉ 1 điểm, còn có người báo danh vài lần, có chừng 6000 người báo danh!

Dưỡng tính trong học phủ có tổng cộng mấy vạn người lận!

Số lượng không quá nhiều, may quá, xem ra không phải tất cả đều tới.

"Ngươi đi trước đi, nhanh lên, về Tàng Thư các đợi!"

"Lão sư..."

"Nhanh, có người muốn cướp của chúng ta!"

Mặc dù việc này hợp quy củ, thế nhưng nằm trong góc khuất của quy củ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Hơn 8000 điểm công huân lận!

Sư điệt của mình thật đúng là có bản lĩnh kiếm tiền!

Mà kiếm tiền còn không bị ai mắng, mỗi người chỉ 1 điểm, Tô Vũ cũng đã nói là chưa chắc có thể nhận thưởng, chỉ là cược một cơ hội!

Là tự mọi người tới liều một lần!

Không ai mắng, kiếm lời tiền, lại còn trả cho Đơn thần văn nhất hệ một cục diện siêu cấp rối rắm!

Hơn 8000 điểm, tiền lương 10 năm của một Lăng Vân cửu trọng như y!

Y là Quán trưởng Tàng Thư các!


Cao tầng của học phủ, nhóm người cấp cao nhất dưới Các lão.

Mỗi tháng có thể nhận 50 điểm công huân, một năm 600 điểm, tăng thêm phúc lợi hằng năm, đại khái một năm nhận được tám chín trăm điểm.

Không có thu nhập thêm, đó chính là tiền lương 10 năm!

Mà Tô Vũ chỉ bỏ ra hơn một giờ mà thôi!

Lần trước cũng thế, đánh một trận kiếm lời mấy vạn điểm công huân!

"Từ khi tiểu tử này tới học phủ, vì sao ta cảm thấy đa thần văn nhất hệ không thiếu tiền xài vậy chứ?"

Trần Vĩnh cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh!

Kiếm công huân thật sự đơn giản như vậy sao?

Vì sao trước đây vì mấy ngàn điểm công huân, lão sư còn phải đi đến chiến trường Chư Thiên giết Đại Yêu!

Y đang nghĩ ngợi, một tiếng hét phẫn nộ truyền đến!

"An tĩnh!"

"Tranh tài kết thúc!"

Sau tiếng quát, mấy nhân ảnh Đằng Không lao tới.

Chu Minh Nhân cau mày nhìn Tô Vũ phía dưới, lại nhìn Trần Vĩnh một chút, vẻ mặt khó coi.

"Viện trưởng!"

"Sư tổ!"

"Phủ trưởng!"

"..."

Cường giả Đơn thần văn nhất hệ thấy cứu tinh, bọn họ vội vàng ân cần thăm hỏi.

Tô Vũ lại vẫn thản nhiên!


Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Minh Nhân, đây là lần đầu tiên hắn đối diện với ông, lần trước Trịnh Ngọc Minh bị thương, hắn chỉ thấy bóng người, không thấy chân nhân, cũng không nhìn rõ ràng như bây giờ.

Bề ngoài ông rất tốt! Thoạt nhìn rất nho nhã, dĩ nhiên nếu như lông mày không nhăn lại thì cũng là một soái gia gia! Có chút mùi vị tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn còn văn nhã hơn Liễu Văn Ngạn.

Ông là Chu Minh Nhân ư?

Là ông cứ một mực nhằm vào chúng ta sao?

Tô Vũ nhìn ông, Chu Minh Nhân cũng nhìn Tô Vũ, lần đầu tiên ông coi trọng một học viên không phải Đằng Không như vậy!

"Thoạt nhìn cũng rất văn nhã..."

Đây cũng là ấn tượng của Chu Minh Nhân.

Trong thoáng chốc, ông như thấy được Liễu Văn Ngạn vài thập niên trước!

Năm đó Liễu Văn Ngạn cũng giống như thế, không kiêu ngạo không tự ti, phong độ nhẹ nhàng, thiên tư hơn người!

Hai bên trầm mặc một hồi, Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Tranh tài kết thúc, hình như ta thua tổng cộng 8120 lần, những người báo danh mà chưa được thắng, đợi lát nữa ta sẽ trả lại tiền cho mọi người!"

"..."

Toàn trường an tĩnh!

Mấy ngàn học viên đều hết sức im lặng!

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta thua, nếu cần ta chứng minh, ta sẽ đưa giấy chứng minh cho mọi người! Trọng tài làm công chứng viên, ta quả thật đã thua, tài nghệ không bằng người!"

8120 lần!

Giờ khắc này, trái tim Chu Minh Nhân đều suýt ngưng đập!

Ông nhìn về phía Tô Vũ, chậm rãi nói: "Tô Vũ, ta nói ra những lời kia là để đốc xúc học viên tiến bộ, ngươi quấy rối như thế, làm trái dự tính ban đầu của học phủ..."

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không hiểu ý lão sư! Ta nhận khiêu chiến, nhưng đánh không lại nên bọn họ nên phải nhận thua, chẳng lẽ không được ư? Các bạn học đều có thực lực mạnh mẽ, ta không địch lại bọn họ thì không lẽ bắt ta phải liều mạng đấu tới chết? Học phủ cũng đâu có việc không cho phép nhận thua! Còn cái khác thì có quan hệ gì với ta?"


Ta chỉ phụ trách nhận thua mà thôi, cũng không có trách nhiệm tính tiền!

Nói rõ lí do với ta làm gì!

Ông thiếu nợ ta, vậy có thể không cho, dù sao mọi người cũng biết chúng ta bất hòa.

Nhưng bây giờ ông không nợ ta! Ông nợ mấy ngàn học viên!

Vào thời khắc này, có người cười ha hả nói: "Chu viện trưởng, ta muốn một bản ý chí chi văn《 Vạn Văn kinh 》, nhất định phải là Sơn Hải đỉnh phong, không thì gia gia của ta sẽ không cao hứng đâu!"

Chu Minh Nhân nhìn về phía Trịnh Vân Huy, nhìn gã chằm chằm một hồi.

Trịnh Vân Huy lộ vẻ mặt vô tội, ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ... không được ư? Vậy quên đi, ta từ bỏ, thật là, ta còn tưởng rằng thắng rồi thật sự có khả năng lấy được ý chí chi văn, thôi được rồi, hạng 88 cũng được!"

Bên kia, có người lầu bầu nói: "Ta cũng thắng, còn là thắng ba lần! Vất vả lắm ta mới thắng Tô Vũ ba lần đấy!"

Tô Vũ và cùng Chu Minh Nhân đồng thời nhìn lại!

Ngô Lam cũng không thèm để ý, nàng thật sự thắng Tô Vũ ba lần, làm sao, không được à?

Chu Minh Nhân không lên tiếng, giờ phút này ông chỉ thấy đau đầu!

Đầu đau như búa bổ!

Ông bỗng hỏi: "Những người khác đâu?"

Một người nhỏ giọng đáp: "Viện trưởng, mấy người Trần Hoán... bởi vì can thiệp trận tranh tài của học viên, bị... bị bắt rồi!"

Bên kia, thống lĩnh quân hộ vệ khom người nói: "Chu phủ trưởng, vài vị nghiên cứu viên đuổi học viên dự thi, học viên Tô Vũ báo cáo, chúng ta dựa theo quy củ làm việc!"

Chu Minh Nhân không đáp lời.

Dựa theo quy củ làm việc...

Chỉ bằng một câu này, ông đã không có cách nào phản bác.

Bởi vì học phủ có quy củ, Đại Hạ phủ cũng có quy củ!

Hôm nay ngươi không tuân quy củ, ngày mai sẽ có người không tuân quy củ với ngươi.

Đồ đần độn!

Ông chỉ có thể mắng như thế, còn việc người nào bị mắng, ông không biết.

Sau đó, có người bỗng nhiên cười nói: "Hơn 8000 bản ý chí chi văn, Chu phủ trưởng, một ngày viết một bản thì cũng phải mất hơn hai mươi năm, không sao, toàn thể học phủ đều sẽ cảm kích ngươi!"


Ngô Nguyệt Hoa đã đến! Bà nở nụ cười cực kỳ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Tô Vũ nhìn về phía bà, hắn liền cảm thấy kinh diễm.

Người phụ nữ này thật đẹp mắt! Thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, tư thế hiên ngang, cười lên cũng đẹp...

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì bà ấy có vẻ như đang ép buộc Chu Minh Nhân, Tô Vũ rất vui vẻ, có đại nhân vật giúp hắn nói chuyện, hắn thật sảng khoái!

"Cô nãi nãi, ta thắng ba quyển!"

Nghe tới đây, Tô Vũ chợt nhận ra người đó là ai!

Ngô Lam khoe khoang hô hào, vui vẻ không nén được, nàng thắng ba quyển ý chí chi văn!

"Ha ha ha, tốt!"

Ngô Nguyệt Hoa tán dương một câu!

Ba quyển... Việc nhỏ.

Tên hỗn đản Chu Minh Nhân này, ngươi chờ khóc đi!

Đào mộ ư?

Chôn ngươi trước đã!

Hơn 8000 bản ý chí chi văn, dù ngươi không trả thì cũng phải ăn thiệt đi!

Mấy ngàn học viên nhìn bọn họ giao phong, trong lòng chờ mong.

Phải trả đấy!

Dù không trả toàn bộ thì cũng phải có một phần, biết đâu lại trúng thưởng!

Bị mấy ngàn học viên quan sát, dù Chu Minh Nhân kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng hơi nổi nóng hấp tấp.

Trả ý chí chi văn ư?

Trả cái rắm!

Mấy ngàn bản, lấy đâu ra!

Thật sự cho rằng ông có thể viết mấy chục năm hay sao?

Cùng lúc đó, một lão bà đi ra, quát: "Trẻ nhỏ nghịch ngợm! Công pháp há có thể truyền như thế! Tất cả giải tán..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận