Vạn Tộc Chi Kiếp

Tô Vũ hơi chột dạ, nhưng trên mặt lại tỏ ra thản nhiên, hắn đáp: "Lão sư, ngài không biết sao? Ta nhớ lần trước ta đã nói với ngài rồi, ngài hỏi ta tiến bộ thế nào, ta nói tiến bộ rất lớn mà!"

"Có à?"

Bạch Phong hồi tưởng một chút, có sao?

Ta từng hỏi ngươi sao?

"Cho nên..." Anh nhìn chằm chằm Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu, "Cho nên ta đã mở ra 153 khiếu huyệt, ta là Thiên Quân cửu trọng, hơn nữa còn mở ra một vài khiếu huyệt khác dùng để tu luyện võ kỹ."

"153 cái..."

Bạch Phong thì thào, anh nhìn về phía Tô Vũ, lần này thật sự không giả vờ được nữa, anh nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Hôm nay là ngày nào... à không, năm nào tháng nào?"

"Năm 350 lịch An Bình, ngày mùng 3 tháng 10, ban đêm!"

"Ngươi đã nhập học hai tháng?"

"Đúng."

"Thời điểm nhập học, ngươi là Khai Nguyên cửu trọng?"

"Đúng!"

Bạch Phong gật gật đầu, bình tĩnh, không kinh ngạc nữa!

Hai tháng, không, hơn hai tháng, tổng cộng 63 ngày.

Tổng cộng mở ra 153 khiếu huyệt, trước đó Tô Vũ đã mở ra một vài khiếu huyệt, tính ra thì hai tháng mở 140 khiếu.

"Một ngày chưa tới ba cái à?"

Bạch Phong thì thào, nhìn về phía Tô Vũ, hít sâu một hơi, khôi phục nụ cười: "Còn tốt, hóa ra một ngày chưa tới ba khiếu huyệt!"

Tô Vũ hơi sợ hãi, lão sư điên rồi sao?


Cái gì gọi là một ngày không tới ba cái?

Không tới ba cái... là bình thường à?

Bạch Phong gãi đầu, cảm giác đã thích ứng, anh khoát tay một cái, không cho là chuyện gì lớn lao, "Không nói nữa, hơn một trăm khiếu huyệt mà thôi! Nói về vấn đề kỹ năng thiên phú đi, thời điểm ngươi bùng nổ không có ai nhìn ra cái gì chứ?"

"Chắc là không, lão sư, trung tâm chúng ta nghiên cứu tinh huyết không phải cũng vậy sao?"

"Không phải!"

Bạch Phong suy nghĩ một chút, móc ra một cái bình nhỏ ném cho Tô Vũ, đoạn nói: "Đây là tinh huyết Hỏa Đồn, ẩn chứa kỹ năng thiên phú va chạm, ngươi thử xem!"

Tô Vũ nghiêm túc đổ ra một giọt tinh huyết, cho vào miệng.

Ngay sau đó Tô Vũ thống khổ hét lên!

Một lực lượng cường đại bùng nổ trong cơ thể hắn! Thân thể tăng trưởng, quần áo vỡ nát.

Trong đầu Tô Vũ bỗng nhiên có ý nghĩ, hắn lao đầu đâm vào Bạch Phong!

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn, Bạch Phong một chưởng đánh bay Tô Vũ, cười hỏi: "Có cảm giác gì?"

Tô Vũ đính trên vách tường, chờ lực lượng tinh huyết chậm rãi hao hết, hắn mệt mỏi đáp: "Hóa ra là vậy! Tinh huyết cung cấp lực lượng cho ta, trong đầu có chút ấn tượng mơ hồ, ta nên làm cái gì thì cứ theo trí nhớ này là có thể bộc phát ra kỹ năng thiên phú va chạm!"

"Đúng thế!"

Tô Vũ cười khổ, hóa ra không giống!

Ta còn tưởng rằng, trung tâm nghiên cứu thiên phú tinh huyết cũng là tạm thời mở ra khiếu huyệt để bùng nổ đây này, thì ra là thế!

Khó trách!

Nếu có thể tạm thời mở khiếu huyệt, theo lý thuyết, kỳ thật Bạch Phong sẽ biết tuyệt kỹ vạn tộc.

Hóa ra không phải là như thế!

Bạch Phong nhìn hắn, dáng vẻ không biết làm gì, "Lần này ngươi biết việc tạm thời mở ra khiếu huyệt phiền toái thế nào chưa? Tiểu tử, đừng dùng máu tươi! Ta sợ chết, nếu bị cường giả vạn tộc biết, ngươi có tin sẽ có tới mười mấy Vô Địch tới giết ngươi hay không!"

Xong con mẹ nó rồi.

Ngươi có thể mô phỏng ra kỹ năng thiên phú nhà người ta, thế người ta không giết ngươi thì giết ai!

Anh nhớ lần đầu tiên Tô Vũ sử dụng kỹ năng thiên phú trước mặt anh không phải là như thế!

Bạch Phong đau đầu, anh hỏi: "Ta nhớ lần trước khi ngươi sử dụng kỹ năng thiên phú của Thiết Dực điểu thì không có vụ tạm thời mở ra khiếu huyệt mà?"

Tô Vũ lắc đầu, "Có, cũng mở ra một vài khiếu huyệt trên cánh tay, nhưng khi đó lão sư chỉ quan tâm đến thần văn nên không để ý."

Bạch Phong nhớ lại, hình như là vậy!

Khi đó anh chỉ kinh ngạc và rung động vì thần văn, căn bản không suy nghĩ phương thức Tô Vũ mở ra có giống với của trung tâm nghiên cứu hay không, còn tính chờ hắn đến Đằng Không sẽ giải phẫu hắn nữa!

Bạch Phong bất đắc dĩ: "Hình như vậy, khi đó chỉ nghĩ đợi ngươi tới Đằng Không rồi sẽ giải phẫu ngươi..."

"Khụ khụ!"

Tô Vũ vội ho một tiếng!

Quá đáng thế!


Ngẫm lại là được rồi, lão sư, nói thẳng ra như vậy có thích hợp không?

Bạch Phong lười quản hắn, lúc mới ra ngoài, anh cảm thấy đầu trướng căng như trâu, còn giờ phút này thì đầu óc nhão như bột.

Phải giải quyết việc phiền toái Phệ Hồn trùng này.

Tô Vũ là Thiên Quân cửu trọng thì không nói, còn mở ra rất nhiều khiếu huyệt khác.

Hắn bùng nổ kỹ năng thiên phú hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của mình.

Nếu chuyện này truyền ra, có khả năng Vô Địch vạn tộc sẽ tới đuổi giết bọn họ!

Còn có... Còn có cái gì nữa nhỉ?

Bạch Phong vò đầu, ngủ không đủ khiến đầu óc anh thật sự sắp thành bột nhão rồi, anh hỗn loạn nói: "Còn có phiền toái nào nữa không? Nói luôn đi, ta chịu đựng được!"

Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, dò xét nói ra từng vấn đề một: "Ta đánh bại Dương Sa!"

"Ai?"

"Đại đồ đệ của Lưu Hồng!"

"Ồ!"

Bạch Phong không quan tâm.

"Ta đánh bại Lưu Hạ, đệ đệ của Lưu Hồng."

"Ồ... Không đúng, ngươi vào Bách Cường bảng rồi?"

Bạch Phong chợt nhận ra có điều không đúng.

Ánh mắt anh càng thêm quỷ dị, tiểu tử này vào Bách Cường bảng... Không đúng, hắn là Thiên Quân cửu trọng, tiến vào Bách Cường là chuyện rất bình thường!

Nghĩ đến đây, anh dần dần bình tĩnh lại.

"Còn nữa không?"

"Có, sau đó... Ta thuận tiện khiêu chiến Hoàng Khải Phong... cái tên làm sư tỷ bị thương nặng ấy, ta đánh gã tàn phế..."

"Há, đánh tàn phế thì tàn phế, không trái quy củ là được!"

"Sau đó... Sau đó lão sư gã là Trịnh Các lão có vẻ muốn xuống tay với ta, bị Vạn phủ trưởng ngăn chặn, bị phạt đến chiến trường Chư Thiên, không giết được Sơn Hải thì không cho phép trở về!"

Bạch Phong cảm giác mình sắp chết rồi.


Rốt cuộc anh không giả vờ bình tĩnh được nữa, anh nhe răng trợn mắt nhìn Tô Vũ, mãi sau mới chán nản nói: "Lợi hại lắm! Xả giận hay lắm! Không được, ta phải đi chiến trường Chư Thiên tìm sư tổ ngươi về, bằng không thì ngươi xong đời, ta cũng xong luôn!"

Anh cảm giác mình gánh không nổi!

Anh nhìn Tô Vũ, thê lương nói: "Có phải ta là người cuối cùng biết chuyện hay không? Hình như hồi sáng ta cảm nhận được có một cỗ khí thế kinh thiên bùng nổ, có phải là khi đó hay không?"

"Chắc là vậy..." Tô Vũ dè dặt đáp.

"Cho nên toàn học phủ đều biết rồi ta mới được biết?"

"Chắc là... vậy!"

"Ta cảm thấy ngươi xuất sư được rồi!" Bạch Phong muốn bùng nổ, "Tiểu tử, lão sư ta mới Đằng Không thôi! Ngươi muốn giết chết ta à?"

Tô Vũ yếu ớt thốt lên: "Lão sư, ta còn chưa nói xong mà."

"Ngươi..."

Bạch Phong hoàn toàn bất lực, anh tê liệt ngã xuống ghế sa lon, yếu ớt phất tay: "Tiếp tục!"

"Vừa rồi Vạn phủ trưởng bỗng nhiên dùng ý chí lực xâm lấn, ta ở trong trung tâm nghiên cứu, ông ấy bỗng mang ý chí lực của ta đến chỗ ông, còn bảo ta đi gặp ông."

"Má!" Bạch Phong tức giận mắng to: "Sở nghiên cứu tư nhân đó, có hiểu quy củ hay không? Họ Vạn thật quá đáng, có tin ta đi Dục Cường thự kiện lão ta không?"

Dục Cường thự trên danh nghĩa là chủ quản Đại Hạ học phủ.

Tất cả học phủ đều nằm trong quyền quản lý của bọn họ.

Ánh mắt anh chợt tụ lại, bừng tỉnh, "Không đúng, sao ông ta xông vào được? Sư tổ ngươi bày ra phòng hộ, dù không ngăn được Sơn Hải đỉnh phong, đối phương cũng đừng hòng vô thanh vô tức xông vào!"

Ánh mắt anh lại thay đổi, nhìn về phía Tô Vũ, "Ngươi có chắc chắn là đang ở đây mà bị lão ta mang đi không?"

"Ừm!"

"Má!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận