Vạn Tộc Chi Kiếp

Đương khi hai người Hoàng lão, Nhiếp lão nói chuyện, Tô Vũ đã vào cửa.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười trước sau như một, chất phác mà cất tiếng: "Chào hai vị lão sư, lão sư, bên trong có ai không?"

Hoàng lão không muốn nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, lão lười xem, nhìn chằm chằm cái rương trong tay rồi lại nhìn Tô Vũ, thản nhiên nói: "Lại có tiền rồi? Quy củ cũ, 100 điểm công huân, mặt khác, đến Vạn Thạch cảnh thì phải thêm tiền, đẳng cấp công huân tích lũy cũng phải đạt tới 200 điểm mới được."

Tô Vũ gật đầu, cười ngây ngô như lúc ban đầu.

Ta không vội.

Ta còn sớm lắm.

Dù tu luyện đến Thiên Quân cửu trọng, hắn cũng không vội mà tiến giai, khiếu huyệt nhiều như vậy, khi nào mới có thể mở ra hết, gấp làm cái gì.

Đến lúc đó tiến vào bí cảnh cũng phiền phức.

Thấy Tô Vũ bình tĩnh, Hoàng lão cũng lười nói thêm gì, lão mở cửa ra rồi căn dặn: "Đừng quá liều lĩnh, khai khiếu nhanh là chuyện tốt, thế nhưng mặt khác cũng phải bắt kịp! Khiếu huyệt nhiều mà thực lực theo không kịp, võ kỹ theo không kịp thì không thể vào Bách Cường bảng được."

"Còn nữa, ngươi là Văn Minh sư..." Hoàng lão lại nhắc nhở: "Nhớ kỹ, Văn Minh sư, thân thể không phải then chốt! Nếu thật sự muốn tu thân thể, dứt khoát tới Chiến Tranh học phủ đi, hà tất tới Văn Minh học phủ làm gì. Nguyên khí bí cảnh là bí cảnh do thần văn Vĩnh Hằng tạo thành."

Hoàng lão nghiêm túc nói: "Vĩnh Hằng thần văn chẳng lẽ chỉ để cho ngươi tu thân thể? Nhiều cảm ngộ một chút, Vĩnh Hằng thần văn dù cho học phủ không có nhiều thì cũng là do cường giả trên Sơn Hải lưu lại, ngươi sẽ không nghĩ rằng Đằng Không tiến vào bí cảnh cũng là vì để khai khiếu nên mới tới đấy chứ?"

Tô Vũ hơi chấn động một chút!

Hình như đúng là vậy a!

Hoàng lão khôi phục vẻ lạnh nhạt, thản nhiên nói: "Thần văn mới là cơ sở, Vĩnh Hằng thần văn đối với thần văn càng có chỗ tốt, chứ không phải chỉ là thân thể, thu nạp nguyên khí, cũng chỉ là phụ thêm công năng mà thôi. Nếu tiến vào bí cảnh thì chớ lãng phí chút điểm công huân này!"

Tô Vũ gật đầu, vội vàng nói lời cám ơn: "Tạ ơn lão sư nhắc nhở!"


"Không cần cám ơn ta, hãy tự mình cảm ngộ!"

Hoàng lão mở ra cửa ra vào, đưa mắt nhìn Tô Vũ rời đi.

Chờ sau khi hắn tiến nhập bí cảnh, Hoàng lão cười khẽ, ở bên, Nhiếp lão cũng cười nói: "Ngươi ấy, cứ để chính bọn hắn đi cảm ngộ không tốt sao? Nhắc nhở làm cái gì!"

Hoàng lão cười ha hả: "Nhắc nhở một câu, khiến cho hắn quan tâm kỹ càng thần văn một chút, hắn sẽ không có thời gian khai khiếu, rất nhanh liền đi ra, tiết kiệm một chút nguyên khí."

"..."

Nhiếp lão bật cười!

Nói là nói như vậy thôi, ông biết lão Hoàng là sợ Tô Vũ sơ sót, bất quá, mới dưỡng tính mà thôi, cũng không vội, dù cho cảm ngộ thì cũng chưa chắc có thể cảm ngộ ra thứ gì.

"Lần này hắn lên tới Thiên Quân lục trọng không khó, ngươi cảm thấy có khả năng đột phá Thiên Quân thất trọng không?"

"Không nhanh tới như vậy chứ?"

Hai vị lão nhân lại bắt đầu nghị luận, Tô Vũ hiện tại khai khiếu 66 cái, hai ngày này hắn chữa thương nên cũng không có thời gian tiếp tục khai khiếu.

Khai khiếu 84 cái thì mới là Thiên Quân thất trọng.

Càng về sau, càng khó, càng chậm.

Lần này Tô Vũ có khả năng mở ra 18 khiếu huyệt sao?

Dù hai người có chút không tin, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì lại thấy thật khó nói.


Tiểu tử này, đi vào hai lần.

Một lần đến Thiên Quân tam trọng, một lần đến Thiên Quân ngũ trọng, ai biết lần này hắn có thể lên đến thất trọng hay không.

...

Đây là lần thứ ba Tô Vũ tiến vào Nguyên Khí bí cảnh.

Sau một hồi choáng váng, địa phương quen thuộc, vòng ngăn đơn sơ nhỏ hẹp, bảng hướng dẫn rách nát đã hiện ra trước mắt.

Lúc đêm khuya, khu Thiên Quân không có ai.

Tô Vũ thích ứng một lúc, cảm thụ luồng nguyên khí nồng đậm đang ùa tới, hắn nở nụ cười cất bước đi ra ngoài.

Hôm nay, hắn không định ở lại trong vòng nhỏ nữa.

...

Vượt qua bảng hướng dẫn "khu Thiên Quân", quả nhiên áp lực bên ngoài lập tức tăng lên.

Nguyên khí nồng đậm không ngừng tràn vào khiếu huyệt, bổ sung những khiếu huyệt trống rỗng, khi khiếu huyệt được lấp đầy sẽ cảm thấy căng đau, khi đó nhất định phải rời đi, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người không thể ở lại lâu để tu luyện.

Tô Vũ cứ đi mãi, bí cảnh rộng lớn trống trải vô cùng an tĩnh.

Sau khi rời khỏi khu Thiên Quân được gần ngàn mét, Tô Vũ mới dừng bước.

Hắn cảm thấy áp lực hơi lớn!


Đi đến đây, hắn cảm thấy tốc độ hấp thu nguyên khí nhanh hơn trước tối thiểu là 50%.

Nếu lại tiếp tục tiến lên, chỉ sợ hắn sẽ đến khu vực Vạn Thạch.

Bốn phía một mảnh trắng xóa, đó đều là nguyên khí, thậm chí nguyên khí đã có dấu hiệu hóa sương, Tô Vũ khiếp sợ, chẳng lẽ ở sâu trong kia nguyên khí có thể hoá lỏng!

Nguyên Khí hóa lỏng sẽ trở thành Nguyên Khí dịch.

"Ở đây đi!"

Tô Vũ nhìn xung quanh, không có ai cả, hắn không biết hiện tại bên trong Nguyên Khí bí cảnh có bao nhiêu người, nhưng chắc là không quá nhiều, dù sao vào đây phải tiêu phí không nhỏ, hiện tại lại là lúc đêm khuya.

Tô Vũ xác định bốn phía không có ai, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu tu luyện.

Hắn không thôn phệ tinh huyết ngay, Tô Vũ mở rương, trong đó có mấy viên thuốc dùng để chữa thương.

Đây là thuốc mà hắn được Hạ Hổ Vưu tặng, đương nhiên trên thực tế thì cũng là trích từ phần tiền mà hắn phải chi ra cho cậu ta.

Hắn nuốt một viên đan dược vào, đan dược nhanh chóng hòa tan, Tô Vũ rõ ràng cảm nhận được những xương cốt nứt gãy đang cấp tốc lành lại, hiệu quả không tệ.

Mấy vết thương ngâm ngẩm thấm đau lúc trước bây giờ cũng có cảm giác mát lạnh, sau đó dần dần không đau đớn nữa.

"Quả nhiên, có tiền thì bị thương cũng chẳng phải vấn đề lớn."

"Sư tỷ thì..."

Tô Vũ nghĩ đến người sư tỷ chưa từng gặp mặt, theo lý thuyết, Trần Vĩnh dù nghèo thì cũng không đến nỗi không mua nổi đan dược chữa thương.

Nhất là trước đó mình còn tặng một đống điểm công huân, mà nhìn có vẻ sư bá cũng không phải loại người hẹp hòi.

Nếu không thì lúc trước y đã không đưa xương đầu lâu yên diệt thú cho mình.


Thương thế của sư tỷ chắc chắn là rất nghiêm trọng nên mới cần ba tháng khôi phục.

"Hoàng Khải Phong!"

Mặc niệm cái tên này xong, Tô Vũ dứt bỏ ý niệm, bắt đầu chính thức tu luyện.

Hắn không vội thôn phệ tinh huyết, các loại tinh huyết đều chỉ có một giọt, cho dù có đặc thù gì, sách họa mở ra rồi thì lần này hắn cũng không dùng được, khai khiếu xong rồi tính.

Hắn nuốt một giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu vào bụng!

Trong nháy mắt bị sách họa hấp thu, 《 Cường Thân quyết 》mở ra, hơn một trăm khiếu huyệt tạm thời mở ra nhanh chóng hút lấy nguyên khí, cọ rửa tất cả khiếu huyệt.

"Rốt cuộc cơ thể con người có bao nhiêu khiếu huyệt?"

Nhìn những khiếu huyệt tạm thời mở ra do《 Cường Thân quyết 》, Tô Vũ rất tò mò, đến cùng cơ thể con người có bao nhiêu khiếu huyệt?

Còn có, 《 Cường Thân quyết 》 là công pháp của Phá Sơn ngưu, theo lý thuyết, khiếu huyệt của nó không giống nhân loại, bây giờ mình tu luyện 《 Cường Thân quyết 》 lại thích hợp với bản thân, thích hợp với nhân loại, vậy có phải là... thật ra công pháp này đã bị chuyển đổi.

"Nếu công pháp này bị chuyển đổi..."

Tô Vũ thầm nghĩ, có khi nào nó có thể truyền thừa tiếp cho nhân tộc?

Nhân tộc thu thập công pháp vạn tộc, mỗi lần đều cần vô số Văn Minh sư đi phân tích, thăm dò, phát hiện, cuối cùng nghĩ biện pháp lấy ra phần nhân tộc có thể sử dụng, mỗi môn công pháp đều cần rất nhiều thời gian để nghiên cứu.

Khiếu huyệt của vạn tộc và khiếu huyệt của nhân tộc có khả năng chỉ khác nhau ở tên gọi, vị trí, trên cơ sở công pháp vạn tộc chuyển đổi thành công pháp nhân tộc có độ khó rất lớn.

"Nếu có cơ hội, chắc mình nên hoàn thiện một bản công pháp 《 Cường Thân quyết 》 chân chính hoặc là《 Nạp Nguyên quyết 》xem sao."

Hiện tại Tô Vũ có sách họa giúp mở khiếu huyệt chứ hắn chưa từng thấy công pháp nguyên bản.

Có khả năng công pháp này sẽ không giống cái do mình tự tìm ra.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Tô Vũ bày ra《 Phá Thiên Sát 》.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận