Vạn Tộc Chi Kiếp

Trịnh Vân Huy cười đắc ý: "Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, ta đương nhiên sẽ cẩn thận phân rõ! Tô Vũ nói kết quả này đã sắp hoàn thiện, hắn sẽ phối chế một phần "tinh huyết Đằng Không" ngay hiện trường, dĩ nhiên, không phải là hoàn chỉnh, hiện tại thì vẫn chưa tính là quá hoàn thiện, chỉ cần ta dùng một giọt, tự nhiên sẽ biết thật hay giả!"

Lưu Hồng nhịn không được hỏi: "Bọn họ thật sự có thể phối trí tinh huyết thiên phú Đằng Không cảnh sao?"

"Thử là biết!" Trịnh Vân Huy tỏ vẻ xem thường: "Không được thì phối chế Vạn Thạch cảnh cũng ổn, ta kỳ thật không cần họ phối chế Đằng Không cảnh, Vạn Thạch cảnh thôi thì đó cũng là thu hoạch lớn. Nếu Tô Vũ từng dùng qua thì trăm phần trăm là sự thật! Thứ này mà lấy được phương pháp phối chế, hắc hắc, cũng là thu hoạch khổng lồ a. 5 vạn điểm công huân cũng quá xứng đáng."

Mấy vị Các lão như Giả Danh Chấn cảm thấy phối trí tinh huyết Vạn Thạch cảnh không quá trọng yếu, nhưng thứ này nếu thật sự có thì đối với vô số Thiên Quân đều là bảo bối.

Nhân cảnh có bao nhiêu Thiên Quân?

Chỉ sợ là phải đến mấy chục triệu!

Một phần mười trong đó mua được một giọt tinh huyết phòng thân, một người chỉ kiếm 1 điểm công huân, vậy cũng là kiếm được vài triệu công huân rồi!

Đương nhiên, một số thời khắc không thể tính như vậy.

Nhưng dù như thế nào, dù cho chẳng qua là phân phối ra tinh huyết thiên phú Vạn Thạch cảnh thì cũng là chuyện có lợi lớn.

Phương pháp phối chế cùng tư liệu đơn thuần mà bán đi, thu về mấy chục vạn điểm công huân cũng không khó.

Lưu Hồng khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, không sai, tinh huyết thiên phú Vạn Thạch cảnh đối với gã là vô dụng, nhưng không đại biểu rằng nó vô dụng đối với người khác.

Dù cho Tô Vũ lấy không được Đằng Không cảnh mà chỉ là Vạn Thạch cảnh thì đó cũng là tài sản lớn!

"Vân Huy, ngươi đều đã nói thế rồi, ta cũng nói vài lời..." Lưu Hồng bày tỏ sự chân thành: "Thứ nhất, thứ này Trịnh gia các ngươi không thể cầm đi, trừ khi các ngươi muốn khai chiến với Văn Minh học phủ!"

Trịnh Vân Huy liếc mắt nhìn gã, không nói gì.

"Thứ hai, người của Vạn Tộc giáo không thể cầm đi, nếu không ngươi chắc chắn sẽ bị giết, Tô Vũ cũng phải chết theo ngươi!"


"Thứ ba, trong học phủ người chân chính có thể lấy đi thứ này mà không có phiền toái lớn thì chỉ có hai đối tượng, một là phủ trưởng, hai là chúng ta!"

Lưu Hồng cười nói: "Phủ trưởng cầm đi vậy dĩ nhiên không có gì, chúng ta cầm đi, dù gì chúng ta đã đấu với đa thần văn nhất hệ nhiều năm như vậy, cũng không ngại tăng thêm chút phiền toái."

"Huống chi, còn là việc người của bọn hắn làm ra, không có quan hệ gì với chúng ta, Hồng Đàm nổi điên thì cũng vô dụng!"

Lưu Hồng cười tủm tỉm: "Nói đến nói đi, ngươi kỳ thật chỉ có một lựa chọn, cho phủ trưởng thì nửa sợi lông ngươi cũng đừng hòng thu về."

Trịnh Vân Huy cau mày nói: "Nói không sai, nhưng mà đơn thần văn nhất hệ cũng không phải chỉ có mỗi mình ngươi."

"Đúng, thế nhưng... chúng ta không ra giá cao, không mua thì thứ này chỉ có thể nát trên tay ngươi, ngươi dám giao dịch vậy cứ chuẩn bị sẵn sẽ bị chúng ta vạch trần đi."

Trịnh Vân Huy tức giận quát: "Ngươi muốn ép giá? Nằm mơ đi!"

Dứt lời, giống như nghĩ tới điều gì, Trịnh Vân Huy bỗng nhiên mắng: "Xéo đi, không bán! Lão tử bán cho Hạ gia, bán cho Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia là dân làm ăn, một khi Hạ thị thương hội nắm giữ cái này, ha ha, ta còn bận tâm các ngươi làm khỉ gì."

Trịnh Vân Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ, mừng rỡ nói: "Đúng vậy, lão tử sẽ bán cho Hạ gia, ngươi giỏi thì vạch trần Hạ gia đi! Còn thật sự cho rằng Đại Hạ phủ chỉ do các ngươi định đoạt à?"

Lưu Hồng vô lực.

Dĩ nhiên gã không phải đã quên, mà là cố ý quên.

Đáng tiếc, Trịnh Vân Huy khôn khéo hơn so với gã nghĩ nhiều, Lưu Hồng không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi, cho dù có Hạ gia, ta hỏi một câu nữa, ngươi chắc chắn ngươi có thể cầm về thứ này à? Nghe ý của ngươi thì hẳn là đánh cược với Tô Vũ, nếu ngươi thua thì sao? Cái giá mà ngươi phải bỏ ra chỉ sợ cũng không nhỏ nhỉ?"

"Ta sẽ thua?" Trịnh Vân Huy khinh miệt cười lạnh, "Đúng là Tô Vũ không yếu, ta xác định hắn hẳn là đã tiến vào Thiên Quân tứ trọng, thậm chí là đã vẽ ra 4 thần văn! Nhưng ta sợ hắn chắc?"

Lưu Hồng lắc đầu, "Vậy thì chưa hẳn! Vân Huy, nếu ngươi thua có thể tiếp nhận được cái giá này sao?"


"Mà nếu không bán cho ta, ta quấy nhiễu lần đánh cược này, ngươi cũng đừng hòng lấy về thứ gì!"

"Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Không, ta chỉ nói lời thật lòng." Lưu Hồng mỉm cười, "Bán cho ta, ta sẽ cho ngươi cái giá mà ngươi mong muốn, cũng có thể giúp ngươi thắng được Tô Vũ, không đến mức lật thuyền trong mương, đến lúc đó, ngươi sẽ cảm kích ta!"

"Ngươi ra giá bao nhiêu?"

"5000 điểm công huân..."

"Cút!"

Trịnh Vân Huy trực tiếp mắng!

Ngươi cho ta là đồ ngốc?

5000 điểm, điên à?

Lưu Hồng lắc lắc một ngón tay, "Không ít đâu, Vân Huy, nhiều quá ngươi sẽ ăn không vô!"

"Nằm mơ đi!"

"Thêm một bản ý chí chi văn Sơn Hải cảnh!"

"Không có khả năng!"

"Vậy ngươi nói bao nhiêu, 5 vạn thì nhiều quá."


Trịnh Vân Huy lạnh lùng đáp: "Dù không đến 5 vạn thì cũng phải 4 vạn! Bằng không thì... Ta tình nguyện một đao chặt đứt, không được thì thôi, ngươi thật sự cho rằng Trịnh gia ta thiếu tiền như vậy? Ngược lại là các ngươi, thật sự không muốn vật kia ư?"

"4 vạn thì nhiều lắm, 2 vạn thôi!" Lưu Hồng hít sâu một hơi, "Thật sự là đã quá nhiều, hơn nữa còn chưa chắc là tư liệu hoàn thiện, chẳng qua là một bộ phận, quá đắt, người nào cũng sẽ không bỏ ra cái giá này! Nhớ kỹ, đây là giao dịch chợ đen chứ không phải mua bán nghiêm chỉnh, ngươi ném vào phòng đấu giá đi, người ta đều sẽ không dám mua!"

"Ở chợ đen thì người nào có thể đưa ra cái giá này cơ chứ?"

"Hai vạn điểm..." Trịnh Vân Huy rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Giao dịch công huân lớn như vậy, ngươi có thể chi nổi?"

"Có thể!" Lưu Hồng thẳng thắn gật đầu.

Trịnh Vân Huy tỏ vẻ kinh ngạc, có tiền như vậy à?

Lưu Hồng cười nói: "Ta sẽ trình báo lên trên, không phải cá nhân ta, cá nhân ta không có tiền tài lớn như thế."

"Giao dịch lớn như vậy không phải là vừa giao dịch liền bị càn quét đấy chứ?" Trịnh Vân Huy cắn răng nói: "Ta không yên lòng về ngươi!"

Nói một cách khác, hai vạn điểm thì gã đã đáp ứng.

"Tuyệt đối sẽ không!" Lưu Hồng vội vàng trấn an đối phương: "Lần này không lấy điểm công huân giao dịch, nhiều như vậy tất nhiên sẽ bị chú ý tới! Dùng Nguyên Khí dịch để giao dịch đi, lấy giá tiêu chuẩn, 4 điểm công huân một giọt..."

"Đừng vô nghĩa!"

Trịnh Vân Huy không khách khí nói: "5 điểm là giá học phủ, Đại Hạ thương hội mới bán giá đó, chợ đen thông thường tính giá 3 điểm công huân, ngươi cho là ta chưa thấy qua việc đời sao?"

Đại Hạ thương hội kỳ thật không bán đắt lắm, bất quá Đại Hạ thương hội có hạn chế về đẳng cấp công huân và thân phận.

Chợ đen giao dịch bình thường sẽ niêm yết giá Nguyên Khí dịch thấp một chút.

3 điểm công huân một giọt!

"Nếu ngươi thật sự lấy 7000 giọt Nguyên Khí dịch giao dịch, ta sẽ nhận!"


"..."

Lưu Hồng bật cười, "Cái kia cũng không đến 7000 giọt đâu."

"Có làm hay không, không chịu thì thôi!"

Lưu Hồng mở miệng nói: "Thế này đi, 6000 giọt, còn lại 2000 công huân thì dùng công huân để thanh toán, làm vậy sẽ không khiến ai chú ý."

2000 điểm công huân không ít, bất quá chỉ cần không bị bắt được ở hiện trường thì vấn đề cũng không lớn.

"Cũng được..." Trịnh Vân Huy gật đầu, lại hỏi: "Ngươi vừa mới nói, ta chưa hẳn thắng Tô Vũ là có ý gì?"

"Hắn đã là Thiên Quân ngũ trọng!"

Lưu Hồng cũng dứt khoát trả lời: "Đây là nguyên nhân mà ta nói ngươi chưa hẳn có thể thắng! Tiểu tử này, ta hoài nghi đến lúc tỷ đấu, thậm chí là hắn có thể tới Thiên Quân lục trọng, lúc sáng ta gặp hắn thì đã khai khiếu 63 cái!"

"Cái gì?"

Trịnh Vân Huy kinh ngạc, lần này là thật sự kinh ngạc.

Nhiều như vậy ư?

Tô Vũ làm sao có thể tiến bộ nhanh đến thế.

"Lần này ngươi biết vì sao ta không bảo đảm ngươi nhất định có thể thắng rồi đi."

Trịnh Vân Huy đổi sắc mặt, "Sao hắn có thể tiến bộ nhanh như vậy?"

"Ta cũng không thể tin được, nhưng đây là sự thật, Vân Huy, ngươi bây giờ còn tự tin chắc thắng không?"

"..."

Trịnh Vân Huy không nói gì mà chỉ cau mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận