Vạn Tộc Chi Kiếp

Trên thực tế, Tô Vũ cũng không dùng tinh huyết tôi thể, mà là thông qua sách họa, vận dụng Cường Thân quyết cùng Nạp Nguyên quyết để tu luyện, còn may mà hiệu quả cường hóa thân thể của Cường Thân quyết không hề kém cạnh so với việc dùng tinh huyết đúc thân thể.

Lúc này, Tô Vũ biết mình đã gần tới cực hạn, khó có thể kiên trì lâu dài thêm nữa trong bí cảnh.

Vì vậy hắn cũng không suy nghĩ viển vông tới chuyện khai khiếu, mà là bắt đầu hấp thu hàng loạt nguyên khí, cố gắng nhanh chóng cường hóa nhục thân của mình!

Từng mai từng mai khiếu huyệt, giờ phút này lập lòe hào quang, bộc phát ra từng đợt ánh sáng chói mắt, khiến cho Tô Vũ thoạt nhìn phảng phất như đang đứng giữa hàng chục ngọn đèn lớn.

Tô Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn về phía cách đó không xa, bên kia chính là khu vực dành cho Vạn Thạch cảnh.

Hắn có thể cảm nhận được nguyên khí bên đó càng thêm dày đặc, áp lực cũng càng mạnh mẽ hơn, tuy rằng rất muốn được qua đấy thử sức, nhưng hắn biết với thực lực của mình bây giờ thì còn chưa thể chịu nổi.

"Lần sau... Lần sau ta lại đi vào, nhất định phải đi tới bên kia thối luyện, hơn nữa còn phải chuẩn bị đầy đủ tích lũy, không hút thống khoái thì quyết không bỏ qua.”

"Hôm nay hẳn là ta đã hấp thu được một lượng nguyên khí tương đương với 100 giọt Nguyên Khí dịch!"

Trong lòng Tô Vũ âm thầm tính toán một hồi, hắn cảm giác mình đã hấp thu được không dưới 100 giọt Nguyên Khí dịch.

Kiếm lợi lớn!

Nhưng xét lại thì hắn cũng tiêu hao nhiều đến đáng sợ, 100 giọt Phá Sơn ngưu tinh huyết, hai giọt Thiết Dực điểu tinh huyết.

"Nếu tính theo số điểm mà học phủ cho học viên đổi thì cũng phải tổng cộng 1510 điểm công huân!"


Tô Vũ âm thầm líu lưỡi!

Thì ra để tu luyện tới Thiên Quân tam trọng, cần phải hao tốn nhiều điểm công huân như vậy.

Đúng là có thể dùng công huân để mua thời gian!

Nếu như không có số tinh huyết Phá Sơn ngưu kia, không có nguyên khí bí cảnh, hắn chỉ có thể hấp thu nguyên khí mỏng manh tồn tại bên ngoài Nhân cảnh, ví dụ như nếu đang ở Nam Nguyên, hắn mà muốn tu luyện đến Thiên Quân tam trọng thì có lẽ phải mất vài ba năm là ít.

Trong khi tại Văn Minh học phủ này, hắn chỉ cần bỏ ra mấy giờ, điều kiện tiên quyết là đốt tiền!

"Thần văn chữ ‘Nguyên’, quả nhiên lợi hại!"

...

Gần 5 giờ đồng hồ, cuối cùng Tô Vũ cũng quyết định đi ra ngoài.

Hắn không tiếp tục gượng chống đỡ thêm nữa, không cần thiết, dù sao hắn cũng đã mở ra 24 cái khiếu huyệt, tạo thành mạch kín, nếu còn cố kiên trì thêm thì bắt buộc phải tiêu hao Vạn Thạch cảnh Thiết Dực điểu tinh huyết, khi đó chưa hẳn có lời, dù sao lên tới cấp độ này thì nhất thời sẽ rất khó khai khiếu thêm.

Nguyên khí nồng đậm trong bí cảnh hiện giờ có cho hắn hấp thu thì cũng chỉ tổ lãng phí, còn không bằng hoãn lại cho thân thể bình ổn vững chắc cảnh giới một chút.

Cửa ra vào bị gõ vang.


Hoàng lão phất tay mở cửa, lúc bấy giờ quần áo của Tô Vũ bẩn thỉu khó tả, trên mặt cũng đầy vết bẩn, nhưng ánh mắt hắn lại phá lệ sáng ngời!

Khai khiếu nhiều như vậy, thân thể gần như đã được tẩy sạch qua một lần.

Vả lại hắn còn trẻ, chưa biết cách thu liễm khí tức, nhất là vừa đột phá lên Thiên Quân chưa bao lâu, cho nên khí thế quanh thân tỏa sáng hệt như cầu vồng!

Thậm chí thoạt nhìn so với hai vị Lăng Vân cùng với Bạch Phong ở đây thì trông Tô Vũ càng có khí thế hơn.

Bạch Phong nhìn về phía Tô Vũ, chậc chậc một tiếng.

Tiểu tử này thật giỏi!

Tuy rằng có chút đáng tiếc, đến cùng vẫn không thể phá vỡ kỷ lục của tên kia, nhưng dĩ nhiên thứ này cũng không quan trọng, vả lại đôi lúc cũng nên khiêm tốn một phen, chưa chuẩn bị sẵn sàng mà ngoi đầu lên nổi bật quá cũng không có chỗ tốt.

Trong mắt Bạch Phong lấp lánh tinh quang, hai mắt anh ta sáng rực như ánh đèn, hào hứng nhìn một lượt khắp người Tô Vũ.

Tô Vũ chỉ cảm thấy như bị người nhìn thấu tâm can, sau một khắc, Bạch Phong đã thu hồi ánh mắt!

Trên mặt lộ ra một nụ cười phá lệ xán lạn!

"Thiên Quân tam trọng!"


Bạch Phong cực kỳ phấn khích, tâm trạng vui vẻ hệt như chính anh vừa tiến giai.

Hai vị lão giả bên kia không tùy tiện cảm ứng cảnh giới của Tô Vũ, bất quá nghe được lời Bạch Phong reo lên thì cũng không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cả hai đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu thiến niên trong phòng, trong mắt hiện rõ sự thưởng thức!

Thiên tài!

Yêu nghiệt!

Tân sinh tên Tô Vũ này, khoan bàn tới những phương diện khác, chỉ nói trên thiên phú tu luyện thì hoàn toàn không hề kém cạnh so với vị kia của Chiến Tranh học phủ.

"Thiên Quân tam trọng..." Hoàng lão cảm khái nói: "Không sai, rất tốt! So với lão sư của ngươi thì..."

Ông còn chưa dứt câu, tiếng cười ha hả của Bạch Phong đã vang lên, cắt ngang lời ông: "Không chênh lệch mấy so với ta. Trước đó ta sợ đả kích lòng tự tin của ngươi, cho nên mới cố ý hạ thấp bản thân xuống, thực tế lúc trước ta cũng ở bên trong bí cảnh kiên trì gần năm tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài cũng đột phá thẳng lên Thiên Quân tam trọng, khai khiếu 24 cái..."

Nét mặt Bạch Phong như thể đang hồi tưởng lại chuyện cũ, "Ta vốn nghĩ, ta ưu tú như vậy đã là không có thiên lý, học sinh của ta cũng không thể lại ưu tú như thế, bằng không những phái hệ khác còn không phải hâm mộ ghen ghét đến tức chết? Kết quả... Không nghĩ tới a, Tô Vũ, ngươi cũng lợi hại giống như ta! Giỏi lắm!"

Bạch Phong lần này không có hạ thấp Tô Vũ nữa, vừa khen hắn lại vừa tranh thủ nâng bản thân mình lên, đắc ý nói: "Tô Vũ, rất tốt, ngươi đã không làm mất mặt lão sư của ngươi. Nhất hệ này của chúng ta đã định trước chính là cường giả, hiện tại xem ra, ngươi đã hoàn toàn theo kịp đường lối của sư phụ, sau này cố gắng tiếp tục phát huy nhé!"

Hai vị lão nhân trợn trắng mắt!

Bạch Phong, ngươi đang huyên thuyên lời gì vậy?

Những câu bốc phét như thế mà ngươi cũng nói ra được sao?

Rốt cuộc da mặt ngươi dày tới cỡ nào?

Tô Vũ kinh ngạc nhìn anh: "Lão sư, ngài cũng trực tiếp lên Thiên Quân tam trọng à?"


Bạch Phong hất cằm bảo: "Không sai, kỳ thật không chỉ mỗi ta, người có thể trực tiếp tiến vào Thiên Quân tam trọng sau khi rời khỏi bí cảnh còn có vài vị khác nữa, ngay cả Chiến Tranh học phủ bên kia cũng có. Ngươi phải hiểu, cái thế giới này không bao giờ thiếu thiên tài, mặc dù chúng ta hết sức ưu tú, nhưng người tài giỏi khác cũng không ít..."

Bạch Phong cảm khái nói: "Dĩ nhiên, ta so với ngươi thì khá hơn một chút, ta vừa vào học đã trực tiếp tới bí cảnh tu luyện, ngươi thì trì hoãn mất một tháng, chậm hơn một tháng cũng là chậm, không biết sau này ngươi có thể đuổi kịp bước chân ta hay không."

Tô Vũ đó giờ chưa từng hỏi thăm xem Bạch Phong khi nào thì tiến giai Đằng Không, giờ phút này nghe vậy liền nhịn không được hỏi: "Lão sư, ngài tu luyện bao lâu thì Đằng Không?"

"Ta?" Bạch Phong mỉm cười đáp: "Lúc ta nhập học kỳ thật lớn hơn ngươi một tuổi, 19 tuổi ta mới vào đây, 22 tuổi thì Đằng Không..."

Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, 3 năm?

Hắn kiềm lòng không nổi, thấp giọng bảo: "Ta nghe nói Ngô Lam, tỷ tỷ của Ngô Kỳ... Đằng Không khi 20 tuổi..."

Bạch Phong cười nhạt, không phủ nhận: "Đúng vậy, nàng ta còn nhỏ hơn ta hai tuổi, chúng ta là cùng tiến giai Đằng Không trong một năm, khi ấy ta 22 tuổi còn nàng ta thì 20 tuổi. Ta học trên nàng một lớp, Hồ Văn Thăng lại học trên ta một lớp, Hạ Ngọc Văn thì cùng khóa với Ngô Kỳ, Lưu Hồng thì cùng khóa với ta. Tuy rằng tính ra thì cách biệt ba lớp, nhưng kỳ thật trong vòng ba năm thì đều được tính là cùng một khóa, cho nên bên ngoài mọi người thường nói chúng ta đều là học viên cùng đợt, trên thực tế không phải."

"Cái kia..."

Ánh mắt Tô Vũ hơi dị dạng, người ta nhỏ hơn ngài, vậy ngài còn tự tin như thế?

Bạch Phong cười nhạt, hỏi thẳng hắn: "Ngươi cho rằng ba năm tiến giai Đằng Không là hết sức chậm chạp sao?"

Dứt lời, anh liền nhìn về phía hai người Hoàng lão bên kia, cười nhạt nói: "Ngươi hỏi lão Hoàng thử xem, là lão sư của ngươi lợi hại, hay vẫn là Ngô Kỳ lợi hại hơn ta?"

Tô Vũ kinh ngạc nhìn qua hai vị lão nhân.

Ngay sau đó, dường như hắn đã nghĩ tới một chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận