Vạn Tộc Chi Kiếp

Ngày mùng 7 tháng 8, Tô Vũ vẫn quen thói thức dậy từ rất sớm.

Nhưng lần này hắn chỉ lẳng lặng đứng chờ ở dưới ký túc xá nam, không có đi gõ cửa từng phòng nữa.

Lục tục có các học viên đi xuống.

Thấy Tô Vũ, bất kể có phải là học viên ban trung cấp hay không thì đều sẽ thuận miệng chào hỏi hắn, có người còn cười trêu ghẹo: "Tô đại lớp trưởng, ngươi tận tụy như thế, không sợ các lớp trưởng của các ban khác nói ngươi tìm phiền toái cho bọn họ à?"

Tô Vũ có chút ngu ngơ đáp lại: "Thật có lỗi, ta không có ý kia, chẳng qua là trong nhà nghèo khó, mà lão sư lại nói, nếu không nghiêm túc thực hiện các công việc ta phụ trách thì sẽ khấu trừ điểm công huân ban thưởng mỗi tháng, ta cũng không nỡ bỏ, mỗi một điểm công huân đối với ta mà nói đều rất trọng yếu, nếu vì vậy mà đắc tội với ai thì thật lòng rất xin lỗi!"

"Chỉ đùa một chút thôi mà!" Người vừa nói chuyện cười ha hả bảo: "Tô đại lớp trưởng, nói thật, cũng may là ngươi đến từ Nam Nguyên, tính cách giản dị. Chứ nếu ngươi xuất thân từ Đại Hạ phủ thì có lẽ còn chướng mắt chúng ta đây! Ngươi xem, những tên thiên tài kia hoặc ở khu cao đẳng, hoặc ở khu hạng nhất, bình thường ngoại trừ giờ lên lớp thì hiếm khi nhìn thấy mặt mũi, trong khi chúng ta ở đây có thể ngày ngày thấy Tô đại lớp trưởng, cảm giác tốt biết bao!"

Tô Vũ phì cười, đoạn đùa lại: "Ta cũng đang nghĩ tới việc dời nhà qua hai khu bên đó ở đây. Chờ ta kiếm đủ điểm công huân, ta cũng rời đi, để cho các ngươi khỏi nhìn thấy ta quá nhiều mà chướng mắt!"

"Ha ha ha!" Mọi người đều vui vẻ phá ra cười, cảm thấy Tô Vũ thật là hòa đồng!

...

Rất nhanh, người đã đến đông đủ.

Dù sao cũng đều là người trẻ tuổi, vẫn ưa thích cảm giác hành động theo tập thể.

Thấy những người ban khác vụn vặt lẻ tẻ, bọn hắn đều sẽ kéo họ qua đây, cảm thấy làm vậy thì rất có mặt mũi, thanh âm nói chuyện cũng bất giác lớn hơn rất nhiều.


Có niềm tin, có mặt mũi!

Nhìn đi, ban trung cấp Thần văn học viện của bọn ta chính là đoàn kết như thế!

Đương nhiên, một tên gia hỏa nào đó không có tính đoàn kết đã sớm bị bọn hắn gạt bỏ ra bên ngoài!

Hôm nay Khổng Thịnh không xuất hiện, sáng sớm đã rời phòng đi trước, mà mọi người cũng không thèm để ý, dù cho là bạn cùng phòng thì cũng chẳng bận tâm, bọn họ mới nhận biết nhau có mấy ngày a, đi thì đi thôi!

Nghe nói là cậu ta chuẩn bị dọn qua ở Dưỡng Tính viên.

Tô Vũ ở Dưỡng Tính viên thì mọi người không có ý kiến, nhưng nhắc tới Khổng Thịnh thì liền có người khinh bỉ nói: "Y chỉ là một học viên trung hạ, thế mà còn đòi chạy tới ở cùng những thiên tài bên kia, đúng là tự làm mất mặt! Cũng không ngại bản thân mình yếu kém sao?"

"Đúng rồi!"

Tô Vũ đều nghe vào tai, nhưng hắn mặc kệ, làm như không nghe thấy, tính hắn thật sự rất hẹp hòi.

Ai bảo lúc trước Khổng Thịnh trêu vào hắn, mọi người bài xích y lại càng tốt, Tô Vũ không định tìm Khổng Thịnh tính sổ, chẳng qua đó là bởi vì y quá yếu, hắn mới lười động tay.

"Âm thầm kích động người khác đánh ngươi mấy trận là được rồi..."

Tô Vũ nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhịn không được phì cười thành tiếng.


Xem ra hắn đúng là có tính chất trở thành nhân vật phản diện!

Kéo bè kết phái, cô lập học viên, âm thầm xui khiến, chèn ép đối lập...

Đang lúc Tô Vũ mãi nghĩ ngợi thì ở phía bên kia có một bóng người quen mắt cất bước đi tới!

Chỉ cần nhìn dáng đi, không cần nhìn tới mặt thì Tô Vũ cũng thừa sức nhận ra đối phương là ai.

Ngô Lam!

Ngô Lam trước sau như một vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo, nàng nghểnh đầu, mang theo tư thái bao quát chúng sinh đi đến trước mặt Tô Vũ, thanh âm thanh thúy vang lên: "Tô Vũ, vì sao ngươi lại tiếp nhận khiêu chiến với Lâm Diệu? Ta còn chưa hạ gục ngươi, nếu như ngươi bị gã đánh bại, đây chẳng phải là nói Ngô Lam ta không bằng Lâm Diệu sao?"

"..."

Tô Vũ bị khựng lại, đây là cái logic vớ vẩn gì thế?

Sau một khắc, Tô Vũ mới khôi phục nụ cười, rất nhanh lại bày ra dáng vẻ có chút khổ sở, "Ngươi cũng biết rồi à?"

"Dĩ nhiên, tên kia hung hăng càn quấy thông báo cho mọi người bên khu hạng nhất, ta đương nhiên đã nghe nói!"

"Ta cũng không có cách nào..." Tô Vũ khổ não than thở: "Ngươi hẳn phải biết, hai ngày trước chuyện phát sinh, lão sư của ta đạt được một ít tinh huyết, bọn hắn đều muốn tìm ta, nhưng ta lại không thể bán cho bọn hắn... Bọn hắn liền bức bách ta khiêu chiến, bằng không thì sẽ tìm ta gây phiền toái..."


"Một đám cặn bã!" Ngô Lam bỗng nhiên mắng một tiếng, có chút nổi nóng, "Cùng với tên Trần Trần gì kia y hệt như nhau! Trước đó phế vật kia còn đến tìm ta, không nghĩ tới tên phế vật Lâm Diệu cũng tham dự vào chuyện này, hiện tại ta sẽ đi tìm bọn họ tính sổ, ta còn chưa khiêu chiến ngươi, bọn chúng dựa vào cái gì mà lại đi khiêu chiến ngươi!"

"..."

Tô Vũ cảm giác bản thân không hiểu nổi cô ngốc này, rốt cuộc môn logic của nàng là được học từ đâu thế?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hai ta không thù không oán, vì sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta làm gì?

"Quên đi!" Tô Vũ vội vàng ngăn cản Ngô Lam, "Đây chỉ ân oán cá nhân giữa ta và gã, ngươi đừng có dây vào, huống chi... Ta cũng không sợ gã! Thực lực của Tô Vũ ta mặc dù không cao, nhưng ta cũng sẽ không sợ người nào, ta không chủ động gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không né tránh khi rắc rối đã tìm đến!"

Tô Vũ nghĩa chính ngôn từ nói: "Nếu gã cứ một hai muốn khiêu chiến với ta, ta đây liền tiếp! Tuy rằng ta chưa chắc đã là đối thủ của gã, nhưng không có vấn đề gì, ta là người từ địa phương nhỏ tới, cái khác có lẽ không được, nhưng được một điểm đó chính là ta không sợ cường quyền! Dù cho ta có thua, ta cũng muốn gã phải biết, Tô Vũ ta không phải là con tôm chân mềm!"

"Lớp trưởng nói rất hay!" Lập tức có người hùa theo, cả giận nói: "Lâm Diệu đúng không, ta biết gã, là tối thượng đẳng học viên, người của Lâm gia! Trước kia lúc còn ở trung đẳng học phủ đã rất ngang ngược và càn rỡ, không nghĩ hiện tại lên đến cao đẳng học phủ rồi, thế mà vẫn còn phách lối như vậy!"

"Ta cũng biết gã, càn rỡ không ai bì nổi, đi đường toàn hếch mặt lên trời, nếu không phải gã xuất thân từ Lâm gia thì chỉ dựa vào bản thân, gã tính là cái gì chứ, xách giày cho lớp trưởng cũng không xứng!"

"Nếu trong nhà lớp trưởng cũng có nhiều tài nguyên thì đã sớm tới giai đoạn Thiên Quân dưỡng tính rồi, cái tên kia chỉ biết ỷ vào có tiền có thế để khi dễ người khác thôi!"

"Đúng đấy, lớp trưởng, đừng để ý đến gã!"

"..."

Các học viên ngươi một lời ta một câu, mắng Lâm Diệu như thể người mà gã muốn khiêu chiến chính là bọn họ!

Tên đáng ghét!


Hung hăng càn quấy gì chứ?

Chỉ biết khi dễ người hiền lành!

Lớp trưởng thật đúng là kẻ đáng thương, vốn xuất thân từ một địa phương nhỏ tới, tính tình hoàn toàn không có chút ngạo khí, cười rộ lên ngu ngơ, sống rất hòa đồng, chẳng hề đắc tội ai.

Kết quả lại bởi vì lão sư của hắn đạt được tinh huyết quý giá mà những người kia một mực tìm hắn để gây sự!

Lời này cũng không phải Tô Vũ kể lể, mà là Ngô Lam vừa nói.

Bằng không, lớp trưởng vẫn có ý định giấu bọn họ.

Đã bị người ta khi dễ, còn im lặng không nói cho ai biết, các bạn học xung quanh càng nghĩ lại càng thấy tức giận!

Sau một khắc, bên phía các nữ sinh bên kia, có một cô nàng lớn tiếng quát: "Lớp trưởng, đừng sợ gã! Khiêu chiến đúng không? Tỷ tỷ của ta đang học ở ban cao cấp, trước đó cũng có mặt trong Bách Cường bảng, bị người khiêu chiến mới rớt xuống, hiện tại vừa vặn muốn đi tìm người luyện một chút, để ta nói tỷ ấy giáo huấn tên Lâm Diệu xấu xa kia!"

"Lớp trưởng, thúc thúc ta là chấp giáo có thâm niên ở học phủ, ngay tại Thần văn học viện của chúng ta đây, tên Lâm Diệu đó dám khi dễ ngươi, ta sẽ bảo thúc thúc ta khấu trừ điểm của gã, làm cho gã không qua được kỳ sát hạch sắp tới!"

"Lâm Diệu đúng là gia hỏa đáng ghét, có cái gì hay ho mà dám hung hăng càn quấy như vậy chứ!"

"Đúng đấy, nãi nãi ta còn là nghiên cứu viên trung cấp kìa, nếu gã không biết điều, ta sẽ nói nãi nãi trừng trị gã! Nhà ta mới không thèm sợ Lâm gia."

"..."

Tô Vũ âm thầm líu lưỡi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận