Vấn Tiên

Chiếc xe ngựa cuối cùng của đoàn người gồm hơn trăm người đã rời cổng tây thành Thanh Nguyệt nhưng Vương Nghĩa vẫn ghìm cương ngựa, đứng nguyên tại chỗ nhìn theo mãi cho đến khi đoàn người trở thành một điểm nhỏ trên con đường thẳng, dài.

“Lục Văn, mong rằng con không gặp chuyện gì!”

Dứt lời, y thúc ngựa trở vào trong thành.

Trên con ngựa trắng mà vốn chỉ Vương Nghĩa được cưỡi, Lục Văn vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

“Sư phụ, người ráng chăm lo sức khỏe, đồ nhi đi lần này nhất định sẽ tìm được thuốc tốt trị thương thế cho người.” Hắn thầm nói.

Nói đoạn, hắn thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo Lệ Thiên dẫn đầu đoàn.

“Lục sư đệ, chạy chậm thôi kẻo té đấy, ha ha.” Dương Ngọc nhìn hắn, cười trào phúng.

“Dương huynh không cần lo, ta tuy kỵ thuật không giỏi nhưng đã có Tiểu Bạch trung thành hỗ trợ, nó quyết không phản phúc hất ngã ta đâu.” Lục Văn thâm ý đáp trả.

Hắn trước giờ không ưa Dương Ngọc, nhất là sau khi hiểu rõ quan hệ giữa gã với sư phụ mình thì càng phản cảm.

Hắn luôn có dự cảm Dương Ngọc một ngày nào đó sẽ làm ra hành động phản phúc như Lương Nhân, cũng đã nhiều lần hắn đề nghị sư phụ trục xuất gã khỏi tiêu cục nhưng sư phụ hắn lại luôn gạt đi, nói y mang nợ họ Dương quá nhiều, không muốn vô duyên cớ xử tệ với Dương Ngọc.

“Hừ, sư phụ ta nhân từ nhưng ta tuyệt không có chuyện đó, nếu ngươi dám làm chuyện gì xấu với sư phụ ta, ta tuyệt không để người chết một cách thoải mái.” Lục Văn âm thầm nghĩ.

Nghĩ xong, hắn không thèm để ý đến bộ mặt đầy địch ý của Dương Ngọc, chỉ chuyên tâm ngắm nghía cảnh vật hai bên đường.

“Sẽ có ngày ta tru diệt cả Vương Nghĩa lẫn tên lỏi con này, còn con bé Vương Khiết kia, hắc hắc…” Dương Ngọc cũng đang âm thầm suy nghĩ ác độc.

Gã là con em ruột Dương Nguyệt, Dương Nhật, một kẻ vô dụng nhưng luôn mang tâm thù hận Vương Nghĩa, cho rằng y chính là kẻ khiến dòng họ Dương vang danh thiên hạ lụi bại.

Bị cha gã tiêm nhiễm tư tưởng thù hận lại sẵn tâm tính bất thiện nên gã sớm đầu nhập Thanh Phong tiêu cục, trước học võ công của Vương Nghĩa, sau tìm cách báo thù, cướp đoạt tiêu cục.

Quả thực gã có năng lực này, bằng vào khả năng thiên phú của gã thì tương lai không xa không phải không có khả năng đạt đến trình độ võ công không thua Vương Nghĩa quá xa.

Nhưng điều làm gã cực kỳ khó chịu là Lục Văn, một thằng nhóc kém gã bốn tuổi mà thiên tư vượt xa, trình độ võ công cũng không thua kém gã bao nhiêu. Điều này làm gã vừa lo, vừa cay cú, luôn có suy nghĩ phải gạt bỏ Lục Văn, trước để hả dạ, sau là loại đi một kẻ đối đầu nguy hiểm.


Hai người trẻ cứ thế, một kẻ thì âm trầm, một người thì thản nhiên ngắm cảnh làm Lệ Thiên cũng cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên.

“Lục công tử, người biết đường đi lần này chỗ nào là nguy hiểm nhất không?” Lệ Thiên trước giờ coi Lục Văn như “con nuôi không chính thức” của Vương Nghĩa lại thán phục hắn nên rất cung kính hỏi.

“Ta không biết, xin Lệ bá bá chỉ rõ!” Lục Văn cung kính hỏi lại.

“Là Trụy Ưng sạn đạo, gọi là sạn đạo nhưng nói chính xác thì nó là một con đường đá rộng vừa đủ cho hai xe ngựa, nằm cheo leo trên vách Trụy Ưng cao ngàn thước thuộc núi Nhất Chỉ, trên là vách, dưới là sông cạn đầy đá, rớt xuống chắc chắn táng mạng.” Lệ Thiên ngắn gọn mà chi tiết.

“Vách núi? Nói vậy thì khả năng mai phục là rất thấp. Nguy hiểm trong lời bá bá chắc chỉ là địa thế.” Lục Văn thong thả nói.

“Đúng!” Lệ Thiên chỉ ngắn ngủn một từ.

Hai người trò chuyện mà không thể để ý khi từ Trụy Ưng vang lên thì ánh mắt Dương Ngọc chợt lóe lên nét âm độc rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thường.



Hơn nửa tháng sau, đoàn người do Lệ Thiên cuối cùng đã đến tổng hội của Hắc Nguyệt thương hội, thương hội nắm trùm tại vùng Tây Giang.

Đích thân hội chủ Hắc Nguyệt thương hội, Lệ Phi Vũ ra đón đoàn.

Vừa nghe Lệ Thiên xưng tên, vị hội chủ mập mạp, khuôn mặt hiền hậu có vẻ hơi ngốc này cười không ngưng miệng được, luôn miệng nói có lẽ có duyên là huynh đệ từ kiếp trước với Lệ Thiên làm y vốn tính giản dị, ít nói chẳng biết đối phó làm sao với cái miệng trơn như bôi mỡ, nổ như pháo liên thanh của vị “huynh đệ” này.

Việc trao đổi hàng hóa diễn ra rất thuận lợi, Lệ hội chủ tuy trông như xuề xòa nhưng đã có bản lĩnh leo đến vị trí hội chủ, hiển nhiên chuyện cỏn con này y đã sắp xếp đến độ Lệ Thiên tuy rất phản cảm với cái miệng của “huynh đệ cùng họ” nhưng cũng phải mở miệng khen tặng.

Giao dịch thuận lợi diễn ra xong Lệ hội chủ còn chủ động mời đoàn ở lại chơi đôi bữa bởi lịch trình nếu có dừng hai ngày cũng không bị ảnh hưởng gì.

Lệ Thiên không muốn dây dưa nhưng Lệ Phi Vũ nằng nặc lôi kéo, Lục Văn cũng chủ động nói xin ở lại đôi ngày để thăm thú Tây Giang nên y đành miễn cưỡng đồng ý.

Thời gian hai ngày này, Lục Văn tranh thủ chạy khắp thành tìm hỏi các hiệu thuốc, các địa điểm nuôi trồng thảo dược nhưng làm hắn thất vọng chính là không tiệm thuốc nào có bán dược liệu hắn cần, nếu có thì cũng không đủ hỏa hầu.

Chỗ nuôi trồng thảo dược cũng là một bộ tương tự làm hắn lắc đầu, than ngắn thở dài không thôi.

Tuy vậy hắn cũng bỏ ra một chút bạc mua một số hạt giống, cây con của các loại thảo dược có trong danh mục đề sẵn, đồng thời không quên mua thêm những tài liệu cần thiết để chế đan.


Hắn định bụng sau khi trở về sẽ trồng đám này, mua một cái đỉnh tốt rồi luyện tập chế dần chờ đến khi đám thảo dược kia đủ lớn sẽ chính thức chế đan.

Hắn tin tưởng trong thời gian mười năm sẽ kịp ra ba loại đan kia để giúp sư phụ kéo dài tuổi thọ.

Chiều tối ngày thứ hai, hắn tự mình đánh một xe ngựa chứa lộn xộn đủ thứ dược liệu, dược thảo trở về tổng hội Hắc Nguyệt thương hội làm Lệ hội chủ tròn mắt, luôn miệng trách hắn sao lại không nói y để y chuẩn bị cho.

Lục Văn tự nhiên hiểu được động tác mang nặng tính xã giao, thuần túy là lấy lòng người Thanh Phong tiêu cục của Lệ hội chủ nhưng vẫn lễ phép, trả lời qua loa là muốn tự mình kiểm tra khả năng y dược của mình đồng thời “xông xáo” thế gian một lần.

Lệ hội chủ nghe thế thì tán thưởng như hắn là thần y chăm chỉ, xong lại gọi môn hạ mở đại tiệc tạm biệt đoàn Thanh Phong tiêu cục.

Sau bữa tiệc ồn ào, ăn qua loa vài món chay, Lục Văn về phòng riêng, hắn đang suy nghĩ về cảm giác buổi chiều hôm nay.

Khi đi ngang dọc trong thành, hắn luôn có cảm giác có một đôi mắt âm thầm theo dõi hắn, mấy lần hắn bất ngờ quay lại thì lại không thấy ai khả nghi.

“Dương Ngọc sao?!” Hắn thầm nghi ngờ nhưng cũng chưa dám khẳng định.

“Mặc kệ, mình cứ cẩn thận hơn là được!” Nghĩ một lát hắn liền vứt việc này ra sau đầu, ngả người nằm xuống bắt đầu ngủ chờ sáng mai trở về.

Trong giấc ngủ chập chờn, hắn lại mơ thấy ‘Miệng Rộng’ luôn miệng châm chọc hắn là cục than đen, lù đù quê mùa, cả năm chỉ mặc một màu như thể không bao giờ thay áo vậy. Rồi lại thấy Vương Khiết khóc hu hu nói hắn không quan tâm “y”, cũng muốn đuổi “y” đi…

Tiếng gà gáy đâu đây cắt ngang giấc ngủ chập chờn của hắn, tỉnh dậy hắn mơ màng một lúc mới quay về thực tại.

“Hãy chờ ta, ta sẽ đến thăm ngươi ngay khi có thể!”

Nói xong hắn liền xuống giường, nhanh chóng sắp xếp các thứ chuẩn bị cho hành trình trở về.

Sau bữa sáng nhẹ nhàng, đoàn người Thanh Phong tiêu cục lập tức lên đường trở về.

Lệ hội chủ đặc biệt tiễn một đoạn xa, miệng vẫn không thôi gọi “Lệ huynh đệ” lần sau tới nhớ ghé thăm y làm cả đoàn phải nín cười trong khi Lệ Thiên thì mặt như sắp phát hỏa đến nơi rồi.

Trong lúc đó, Dương Ngọc lại thờ ơ ngáp ngáp mấy cái, vẻ chẳng buồn để tâm.


Mà Lục Văn thì hôm nay không cưỡi Tiểu Bạch mà ngồi trong một xe thùng với đủ các thứ mà hắn đã mua hôm qua, Tiểu Bạch giờ chính thức làm nhiệm vụ kéo xe.

“Đi!” Lệ Thiên vẫn như cũ, ngắn ngủn một chữ, ra hiệu cho đoàn người ngựa xuất phát.

Trời lúc này đang là cuối xuân đầu hạ, thỉnh thoảng có cơn mưa bóng mây trút xuống làm Lục Văn phải xin thêm mấy vuông vải phủ lên thùng xe.

“Hy vọng thời tiết này không kéo dài.” Hắn nói.

Thời tiết mưa gió này không chỉ làm đống dược thảo của hắn gặp nguy cơ mà cả mấy chục rương thảo dược quý hiếm của đoàn cũng phải mệt mỏi che chắn, rất may là hai bên đường có nhiều khu dân cư buôn bán nên việc mua vải che mưa cũng không khó khăn gì lắm, vì thế tốc độ di chuyển của đoàn không chậm đi bao nhiêu.

Sau năm ngày vừa đi vừa nghỉ, đoàn người đã tới địa điểm mà Lệ Thiên lưu ý hắn.

Trụy Ưng sạn đạo.

Con đường này khi đi thì tuy nhìn có chút khiếp người nhưng căn bản không làm cho đoàn gặp khó khăn gì lớn bởi nó cũng khá rộng lại không gặp đoàn nào đi ngược chiều.

Nhưng khi về lại gặp trời mưa giông nặng hạt, hạt mưa dày đến độ vuốt mặt không kịp, cách xa mấy thước đã không thấy rõ tình hình, sấm sét đì đùng chói tai vang lên khiến đoàn người ngựa gặp nhiều khó khăn hơn.

Tiểu Bạch dường như không thích cái việc làm phu kéo này lại gặp thời tiết mưa gió rồi tiếng sấm cứ ầm ầm khiến nó hí hí liên tục.

“Tiểu Bạch, bình tĩnh nào.” Lục Văn cảm nhận được Tiểu Bạch hôm nay khác lạ, hắn nghĩ nó sợ tiếng sấm nên vỗ về an ủi.

“Không đúng, Tiểu Bạch theo sư phụ bao năm nào sợ gì mấy thứ mưa gió sấm sét này!” Nghĩ đến đây, hắn rất nhanh ghìm chặt cương.

Nhưng Tiểu Bạch lúc này bỗng nhiên như phát cuồng, bất chấp việc Lục Văn ghìm cương, nó cứ như một mũi tên lao vùn vụt về phía trước.

Thoáng chốc nó đã vọt qua ba xe, va quệt làm mấy xe kia bị đập dí vào vách núi.

Lục Văn ra sức kéo cương đồng thời miệng hét lớn nhưng không thể cản được Tiểu Bạch.

“Công tử, buông cương, nhảy ra!” Lệ Thiên thất thanh hét lên.

“Để ta ngăn con ngựa này lại.” Dương Ngọc cũng vừa hét vừa thúc ngựa lao lên.

Đúng lúc này, xe ngựa của Lục Văn đã lao đến một đoạn cua gấp tay áo, cái đầu Tiểu Bạch sắp lao ra khỏi con đường.

Lục Văn lúc này không kinh hoảng, hắn dù thương Tiểu Bạch, tiếc đám thảo dược nhưng quyết đoán dậm chân, định tung người nhảy ra khỏi xe.


Nhưng hắn không ngờ là cũng chính lúc này, Dương Ngọc cưỡi ngựa lao tới, thân con ngựa kia ép mạnh vào càng xe như thúc cho xe nhanh lao xuống vực, Dương Ngọc chìa tay về phía hắn như muốn kéo nhưng bằng nhãn quan sắc bén của mình, hắn lập tức nhận ra trong ống tay áo y là một ống sắt có vô số mũi kim nhỏ mắt thường không chú ý khó có thể thấy, có bôi chất dịch xanh lờ lờ.

“Khốn kiếp!” Biết tên này định ám toán mình, Lục Văn nhanh như chớp đưa ngay một tay sờ thắt, rút thanh nhuyễn kiếm ra, ý định sử chiêu Thanh Phong Hấp Thủy xoắn lấy cánh tay ác độc kia, dùng nó làm thứ để giữ hắn nhưng Dương Ngọc đâu phải thứ người mãi võ đầu đường xó chợ, y quyết đoán rất nhanh hơi thu tay đoạn khởi động cơ quan trong tay áo.

Tức thì một loại nhưng cây kim tẩm độc nhỏ không thể nhìn thấy bắn ra buộc Lục Văn không thể không ngửa người ra sau tránh né, đồng thời cứ thế, cả người cả ngựa lao ra khỏi con đường, rớt thẳng xuống phía dưới.

“Công tử!” Lệ Thiên và cả đoàn người cùng hét lên, tuy nhiên tất cả đã muộn.

Lục Văn, Tiểu Bạch và xe ngựa nhanh chóng mờ đi rồi biến mất trong màn mưa nặng hạt.

“Lục sư đệ, tất cả là tại ta vô dụng không kịp cứu đệ, ta biết ăn nói làm sao với sư phụ đây.” Dương Ngọc “mèo khóc chuột” cũng hét cho đúng phòng trào.

“Hừ, vô dụng thế sao?” Lệ Thiên không nghĩ ra rằng Dương Ngọc đã ám toán Lục Văn nhưng cũng nhìn ra vẻ giả tạo của gã.

“Lệ Thiên, lời này là có ý gì?” Gã xấc xược đáp trả.

“Trời biết, đất biết, ngươi biết!” Lệ Thiên trầm mặt đáp.



Hơn mười ngày, trong đại điện thuộc trụ sở chính Thanh Phong tiêu cục, thành Thanh Nguyệt.

“Hự, Văn nhi, là nghiệp ác của ta sao lại để con phải gánh chịu chứ!” Vương cục chủ vừa nghe tin dữ của Lục Văn, lập tức thổ huyết, mắt đỏ ngấn nước, ai oán nói.



Mười ngày sau đó, cả trụ sở Thanh Phong tiêu cục là một màu trắng tang tóc. Bài vị Lục Văn được đặt trang trọng trên bàn thờ, hương khói nghi ngút.

Trong ngày này, Vương cục chủ bất ngờ tuyên bố Dương Ngọc sẽ trở thành phó cục chủ, tương lai sẽ tiếp quản Thanh Phong tiêu cục.

A Phúc nghe lời này, không hề nói lời nào, rút đao chém tan một cái bàn xong xoay người bỏ đi…



Cùng lúc đó, trên ba cái hòm gỗ được buộc lại với nhau bởi lộn xộn những dây lẫn vải, một thiếu niên mặt hốc hác, môi khô nứt nẻ, vận bộ y phục màu lam đang nằm phủ phục, hôn mê bất tỉnh.

Người thiếu niên này chính là Lục Văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui