Hàn Vân Tịch một mạch ở trong nhà nghiên cứu Mỹ Nhân Huyết, thì đột nhiên có Trần Thái y từ trong cung đến cầu kiến, nói rằng Cố Bắc Nguyệt do không trị được chứng mất ngủ của Thái hậu nên bị phạt quỳ ở bâc lên xuống của cung Càn Khôn ba ngày
Hàn Vân Tịch vừa nghe tin này liền không thấy thoải mái, xém chút nữa là xông thẳng vào cung
Phải nói thêm là ba ngày nay trời mưa liên tiếp, hơn nữa lại đầu đông, đừng nói bị ướt nước mưa thì bị lạnh thế nào, mà chính là quỳ dưới bậc lên xuống bằng đá Bạch Ngọc của cung Càn Khôn một lúc thôi là không thể chịu nổi rồi
Không thể tượng tượng được cơ thể của thái y Cố Bắc Nguyệt kia sẽ suy nhược đến mức nào.
"Chứng mất ngủ!"
Hàn Vân Tịch nheo hai mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm, nàng biết Thái Hậu là nhằm vào nàng mà nói thẳng ra là nhằm vào Dược Quyên Phiến.
Bà ta muốn có Dược Quyên Phiếm nhưng lại không dám nói thẳng với nàng, mà lại đối xử với Cố Bắc Nguyệt như vậy, thật là hèn hạ!
Dùng Cố Bắc Nguyệt để uy hiếp nàng thì cũng cho qua đằng này lại bắt Cố Bắc Nguyệt quỳ ba ngày ba đêm rồi mới cho người đến báo tin.
Hàn Vân Tịch càng nghĩ càng tức giận, liền bất ngờ cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống đất, ngay chỗ Trần Thái y đứng.
Không ngờ rằng Trần Thái y vẫn không sợ chết, vẫn còn giả bộ lo lắng: “Vương phi nương nương bớt giận! Vương phi nương nương hạ quan cũng chỉ là lén lút đến báo tin cho nương nương, người bình tĩnh đi ạ, mau nhanh chóng nghĩ cách để cứu Cố Thái y đi ạ!”
Nếu như là thái y khác tới báo tin, có lẽ là thật sự muốn cứu Cố Bắc Nguyệt, thế nhưng đây lại là một Thái y mà Hàn Vân Tịch hoàn toàn không quen biết đến báo tin, rõ ràng là Thái Hậu cố ý để hắn đến.
Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn Trần Thái y, Trần Thái y vội vàng nói: “Vương phi nương nương Thái Hậu chỉ là có chứng mất ngủ, mấy hôm nay vì mất đồ mà không ngủ được, tính khí không tốt, cũng không biết được còn tra tấn Cố Thái y đến mức nào nữa ạ!”
"Thật sao?"
Hàn Vân tịch tức giận ném chén trà đã được rót đầy nước vào người Trần thái y nói: “Vậy thì tại sao bây giờ ngươi mới tới? Sau ba ngày ba đêm rồi ngươi mới đến cầu cứu ta? Rút cục ngươi đến là có ý gì?”
Chén trà đập trúng bụng Trần Thái y, đau đến nỗi sắc mặt y trắng bệch ra, thế nhưng y vẫn giả vờ: “Vương phi nương nương bớt giận, là hạ quan không ra nổi cung ạ.”
“Không ra nổi cung? Lại có chuyện này ư?” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhếch miệng cười.
“Đúng là như vậy thưa Vương phi nương nương, hạ quan và Cố thái y là nhiều năm...”
Trần thái y chưa nói xong câu này Hàn Vân Tịch liền động thủ, dường như cầm tất cả đồ đạc bày trên bàn ném vào người Trần thái y.
"Nhiều năm cái gì chứ? Ngươi không thấy ngại khi nói ra câu này sao?"
"Thái Hậu bảo ngươi đến phải không? Hãy nói ngay cho ta biết chuyện gì đang xảy ra vậy? Nếu không thì... "
Hàn Vân Tịch dừng lại một chút, lập tức lớn tiếng nói: "Người đâu, đóng cửa thả chó!"
Lạc quản gia nuôi một con chó sói, nghe nói trong phủ Tần Vương ngoại trừ Tần Vương và Tần Vương phi ra không ai có thể trêu chọc được nó.
Rất nhanh chó sói được dắt đến, răng nanh dầy khít, nước bọt chảy ròng ròng, Trần thái y khiếp sợ, lập tức liền quỳ xuống: "Vương phi nương nương bớt giận, hạ quan nói! Hạ quan cái gì cũng nói hết!"
Hàn vân tịch lúc này mới thở hắt ra, để cho mình bình tĩnh một chút.
Trước khi bà mù vào cung, nàng trước tiên cần phải biết rõ ràng đầu đuôi sự tình, nếu không làm sao mà đấu cùng Thái hậu được đây?
Sau khi Dược Quyên Phiến xuất hiện tại tiệc thọ yến, nàng luôn đợi chờ Thái Hậu ra tay.
Thái hậu là người thông minh, đương nhiên sẽ không trực tiếp nói muốn có nó với nàng, nếu Thái Hậu trực tiếp nói với nàng thì nàng cũng có nhiều lý do để từ chối.
Ví dụ nói cái mà nàng có chỉ là hàng giả, là nàng đã lấy hết thuốc của Dược Quyên Phiến ra dùng hết rồi, không có cái này, Thái hậu cũng không có cách nào làm khó nàng.
Nàng vẫn luôn biết rằng Thái hậu sẽ làm khó nàng, chỉ là không nghĩ tới Thái hậu lại lấy Cố thái y ra làm bia đỡ đạn.
Trần thái y sợ đến nỗi liên tục hít thở sâu, Hàn vân tịch cũng không nhẫn nại như vậy, nàng lạnh lùng nói: "Còn không mau nói ra?"
"Vương phi nương nương, thuốc trị chứng mất ngủ của Thái hậu vẫn luôn là do nô tài kê đơn, từ sau buổi thọ yến trở về, Thái hậu liền mỗi buổi tối đều triệu Cố thái y đến châm cứu, mượn châm cứu để chữa chứng mất ngủ. Cố thái y nói phải phối hợp với thuốc của hạ quan mới không có tác dụng phụ, nhưng ba ngày trước Thái hậu liền lén lút ngừng thuốc, kết quả là toàn thân đau đớn, trong lúc nóng giận người liền phạt Cố thái y."
Nếu như không phải nhìn thấy răng nanh trắng hếu dày dít của chó sói thì Trần thái y chưa chắc sẽ nói, hắn ước gì Cố Bắc Nguyệt chết đi!
Cố Bắc Nguyệt tuổi còn trẻ mà đã lên làm viện thủ thái y viện, cho dù trong cung phe phái nào cũng không thể phá nổi, chứ đừng nói trong hậu cung, chính là trong thái y viện đều không ít người ngóng trông y thất thế!
"Thái hậu phái ngươi tới?" Hàn vân tịch lạnh lùng hỏi.
Trần thái y không muốn thừa nhận, nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu.
"Lão Phật gia chuẩn bị những gì đợi ta đây?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
"Hạ quan không biết, Thái hậu nương nương chỉ là để hạ quan đến chỗ Vương phi nương nương báo tin." Trần thái y thành thật trả lời.
"Cố thái y còn đang quỳ không?" Hàn vân tịch tiếp tục hỏi.
"Còn quỳ ạ, còn quỳ ạ."
Trần thái y không dám nhiều lời, Hàn vân tịch lại hỏi chi tiết: "Hắn quỳ ba ngày ba đêm, quần áo có thay không? Đã ăn cơm chưa? Uống nước chưa? Vẫn luôn ướt mưa sao?"
"Vương phi nương nương, người nhanh chóng đi vào cung đi, hạ quan sợ Cố thái y chịu không nổi nữa!" Trần thái y là sợ Hàn vân tịch đến trễ, Thái hậu sẽ không hài lòng?
"Được, bổn Vương phi lập tức vào cung!"
Hàn vân tịch nói xong liền đi luôn, chỉ còn lại Trần thái y, Lạc quản gia và chú chó trong đại đường.
Hàn vân tịch vừa đi, Trần thái y liền định đứng dậy, Lạc quản gia lại cười nói: "Trần thái y, Vương phi nương nương nhà ta còn chưa cho phép ngươi đứng lên đâu!"
Hắn nói xong, con chó còn bổ sung thêm vài tiếng gâu gâu, khiến Trần thái y khóc không ra nước mắt, chỉ có thể quỳ nguyên tại chỗ.
Lần này Hàn vân tịch tiến cung, không chỉ Triệu ma ma đi theo, mà còn có Sở Tây Phong đi cùng.
Trong xe ngựa, Hàn vân tịch nhắm mắt suy nghĩ, vẻ mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc. Triệu ma ma không ngừng nháy mắt cho Sở Tây Phong, trước đó rất lâu vị Cố thái y đến phủ khám bệnh bắt mạch cho Vương phi nương nương, bà không hiểu tại sao lại thích hắn ta rồi.
Từ con mắt xăm xoi của Triệu ma ma thì có thể nhận ra ánh mắt mà Cố thái y nhìn nàng nhất định là có tình ý.
Sở Tây phong mặc kệ không hỏi Triệu ma ma, dù sao trong lòng hắn, trên thế giới này không có người nào có mê lực hơn Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương si mê Tần Vương điện hạ như vậy, đoán chừng đời này nàng không thể ngó tới người đàn ông thứ hai.
"Vương phi nương nương, chuyện này người định xử trí như thế nào đây? Đừng trách lão nô không có nhắc nhở người, điện hạ không có ở trong kinh, chúng ta chớ có chọc giận hai vị kia." Triệu ma ma nhẫn nại nói.
Cho dù là Thái hậu, hay là Hoàng đế Thiên Huy cũng có thể gây khó dễ Vương phi nương nương rồi, chỉ đơn giản là thân phận cao quý của bọn họ cũng đủ để uy hiếp tất thảy.
Vương phi nương nương sở dĩ gặp ít phiền phức như vậy, là bởi vì có điện hạ che chắn ở phía trước.
Không nắm chắc phần thắng trong tay thì Thái hậu và Hoàng đế Thiên Huy đều sẽ không dễ dàng động đến điện hạ, nhất là từ sau buổi thọ yến.
Điều này có thể nói là không nên tự chuốc vạ vào thân.
Hàn vân tịch không nói chuyện, khóe miệng mím chặt lại, lộ đầy vẻ khó chịu.
Không lâu sau, ngay cả Sở Tây Phong cũng nhịn không được mà nhắc nhở: "Vương phi nương nương, điện hạ đã nói là để người đợi ở phủ."
Lần này, Hàn vân tịch mới mở miệng, lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, xảy ra chuyện sẽ không phải là ta, mà sẽ là một người nào đó!"
Triệu ma ma cùng Sở Tây Phong nhìn nhau, phát hiện ra một điều nàng này khi mà lạnh lùng cũng không thua kém gì Tần Vương điện hạ cả!
Khi nàng tức giận thì sẽ đáng sợ như vậy, phải chăng là do ở cùng Tần Vương điện hạ lâu ngày mà bị ảnh hưởng chăng?
Rất nhanh Hàn vân tịch đã đến cung Càn Khôn, nàng vừa bước vào cửa, đập vào mắt nàng chính là bóng dáng gầy gò cô đơn của Cố Bắc Nguyệt.
Bậc thang bằng đá bạch ngọc, tường đỏ ngói lục, không có bóng dáng một ai, chỉ có hắn một mình quỳ gối trên thềm đá, y phục phai màu từ đen sang trắng vẫn còn sũng nước cho đến hôm nay!
Hàn vân tịch xiết chặt bàn tay, trong lòng đau đến mức không thể thở nổi!
Nàng hận không thể xông lên để bảo vệ hắn.
Nhưng mà trong hoàn cảnh này, nàng không có cách nào để làm như thế, nàng nhất định phải vững vàng.
Lão thái hậu, mối thù này Hàn vân tịch ta nhất định sẽ khiến người phải hối hận đến tuột cùng!
Hàn vân tịch hít một hơi thật sâu rồi sải bước đi tới, nàng dừng lại bên cạnh Cố Bắc Nguyệt không đến một giây, không nói gì cả mà lập tức đi ngay.
Nhưng mà, Cố Bắc Nguyệt lại thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, hạ quan không sao cả, xin người đừng kích động."
Âm thanh mà Cố Bắc Nguyệt phát ra yếu đến độ nhanh không có rơi mất!
Hàn vân tịch trong lòng càng đau đớn,nhưng không dám nhìn hắn, vì sợ mình sẽ mất hết lý trí.
Cố Bắc Nguyệt là một đại phu tốt như vậy, một người ôn hòa như thế, thì có tội tình gì chứ?
"Yên tâm, ta sẽ ra nhanh thôi, ra nhanh để còn mang ngươi đi!" Ngữ khí của Hàn vân tịch đặc biệt kiên định!
Nàng không lưu luyến thêm chút nào nữa, mà nhanh chân bước vào trong điện.
Trong điện, Thái hậu chợp mắt trên sập Quý phi, nhìn thấy đám người Hàn vân tịch tiến đến, Quế ma ma vội vàng làm dấu ra hiệu mọi người giữ yên lặng.
"Thái Hậu trằn trọc cả đêm, vừa mới nằm ngủ!" Quế ma ma nhỏ giọng nói.
"Làm sao lại trằn trọc cả đêm?" Hàn vân tịch tương kế tựu kế, giả bộ như không biết chuyện gì cả.
"Chính là bệnh cũ, mất ngủ đó! Cố thái y châm cứu cho, kết quả toàn thân đau đớn." Quế ma ma giải thích thêm.
"Chẳng trách Cố thái y quỳ gối bên ngoài kia." Hàn vân tịch vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh.
"Vương phi nương nương, Thái hậu có thể sẽ ngủ lâu một chút." Quế ma ma lại thấp giọng.
Lâu một chút là bao lâu?
Bà ta ngủ thêm một giây thì ngoài kia Cố Bắc Nguyệt lại phải quỳ thêm một giây!
"Để bà ấy ngủ đi, ta chờ."
Hàn vân tịch cười nhạt một cách đẹp mắt, nhưng đáy mắt lại hiện lên lãnh khí.
Quế ma ma canh giữ một bên giường quý phi, Triệu ma ma hầu hạ bên cạnh Hàn vân tịch, Sở Thiên Ẩn thì ở bên ngoài, trong một phòng yên tĩnh.
Nhưng ai mà biết được, mới một lát, Thái hậu liền bắt đầu nằm không yên, trên người bà có mấy chỗ ngứa, nhưng lại không gãi được đúng chỗ.
Kế hoạch của bà là nằm hết cả buổi tối, để Hàn vân tịch đợi đến ban đêm, thế nhưng bà làm thế nào cũng không chịu được, bắt buộc phải ngồi dậy gãi ngứa.
Hàn vân tịch đứng dậy, khẽ cười: "Thái hậu nương nương, người tỉnh rồi ạ?"
Thái hậu ngứa ngáy rất khó chiu, nhưng cũng phải nhịn lại mà mỉm cười đáp: "Vân tịch tới đấy à? Đến lâu chưa? Sao không đánh thức ai gia dậy?"
"Thần thiếp vừa mới đến, Thần thiếp nghe nói người gần đây luôn luôn mất ngủ, nên muốn vào cung để thăm người ạ." Hàn vân tịch chủ động đến ngồi vào bên cạnh Thái hậu, người không biết còn tưởng rằng nàng và bà ta qua lại rất thân mật!
"Ồ, ta đây là bệnh cũ ấy mà, gần đây bệnh tình có vẻ càng nghiêm trọng hơn!" Thái hậu một tay ôm lấy đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Làm sao mà nghiêm trọng được chứ, Cố thái y cũng không còn cách nào sao?" Hàn vân tịch chăm chú hỏi.
"Hừ, Cố bắc nguyệt! Châm cứu cho ai gia mấy ngày, khiến ai gia toàn thân đều đau! Cũng không biết sao mà hắn lại làm được chức Viện thủ" Thái hậu một mặt tức giận.
Ai ngờ, Hàn vân tịch lại nói: "Thái hậu nương nương, Vân tịch cũng không biết chứng mất ngủ của người lại nghiêm trọng như vậy, Vân tịch có cái này tốt, chuyên trị mất ngủ ạ!"
Nghe xong những lời này của Hàn vân tịch, từ đáy mắt của Thái hậu liền hiện lên một vòng tinh mang, bà biết, trực tiếp nói muốn cái gì với Hàn vân tịch không dễ dàng như vậy, lấy Cố Bắc Nguyệt ra làm mồi nhử quả thật sự tình liền dễ dàng hơn nhiều!
Bà tiếp tục diễn trò: "Vật gì mà tốt vậy? Mau lấy ra cho ai gia xem đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...