Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Nếu như là thường ngày, câu “Thắng bại là chuyện thường” của Thiên Huy Hoàng đế sẽ an ủi Sở Thanh Ca rất lớn.

Nhưng lúc này, nhịn không được toàn thân ác cảm, nàng đề phòng lui về sau mấy bước.

May mắn Thái hậu còn ở đây, nếu không nàng thật sự không biết nên làm sao bây giờ!

Trên tay nàng không có vũ khí, mà nơi này là hoàng cung Thiên Ninh, chỉ cần Thiên Huy Hoàng đế muốn giữ nàng, nàng căn bản không có khả năng đi ra ngoài.

“Sở cô nương, chuyện lần trước, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thiên Huy Hoàng đế hỏi, cũng không ngại Thái hậu ở đây.

Hiểu con không ai bằng mẹ, Thái hậu đoán được ý tứ Thiên Huy Hoàng đế hỏi như vậy, bà vốn nên né tránh, thế nhưng hết lần này tới lần khác bà đều không đi, bà ngược lại muốn xem xem Sở Thanh Ca sẽ trả lời như thế nào.

“Đa tạ Hoàng thượng yêu thương, Thanh Ca đã có người trong lòng.”

Sở Thanh Ca uyển chuyển từ chối, nàng thề nàng sẽ không tiếp tục vào cung, cũng không tiếp tục gặp Thiên Huy Hoàng đế, bóng ma tâm lý thực sự quá lớn.

Thiên Huy Hoàng đế có vẻ đối với bản thân rất có tự tin, đáy mắt hắn lướt qua một tia không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Xem ra, trẫm đã đến chậm một bước.” Hắn cười rất rộng rãi.

Sở Thanh Ca cúi đầu, không trả lời.

Thiên Huy Hoàng đế đánh giá Sở Thanh Ca một lúc lâu, mới nói: “Người đâu, đưa Sở cô nương xuất cung.”

Nghe xong lời này, Sở Thanh Ca rất bất ngờ, không nghĩ tới Thiên Huy Hoàng đế dễ đối phó như vậy.

Nàng như trút được gánh nặng, không suy nghĩ nhiều: “Đa tạ Hoàng Thượng!”

Không kịp chờ đợi, sau khi cáo lui Thái hậu cùng Thiên Huy Hoàng đế, Sở Thanh Ca liền đi, hận không thể bay ra khỏi địa phương đáng sợ này.

Thái hậu nhìn bóng lưng nàng rời đi, khóe miệng nổi lên ý cười khinh miệt, trách không được Sở cô nương này sẽ thua Hàn Vân Tịch, hóa ra là một nữ nhân không có đầu óc!

Thiên Huy Hoàng đế sao có thể tuỳ tiện buông tha nàng ta? Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn đã sớm bán đứng nàng.

Nữ nhân ngu xuẩn như vậy, sao có thể xứng đáng đấu với bà?


Nhưng mà, sau đó không lâu, sau khi Sở Thanh Ca tiến cung làm phi tần, Thái hậu mới phát hiện chính bà mới ngu xuẩn.

“Hoàng đế, vụ án đã tra ra manh mối, cũng nên an táng cho Vận quý phi.” Thái hậu nói đến đặc biệt hững hờ.

Chân tướng Vận quý phi bị độc chết, không ai rõ ràng hơn so với Thiên Huy Hoàng đế. Thái hậu muốn nâng đỡ Tuyết quý phi hắn trong lòng cũng nắm chắc.

“Mẫu hậu xử lý là được.” Thiên Huy Hoàng đế cũng hững hờ, nói xong liền đi...

Sở Thanh Ca vừa xuất cung, trở lại chỗ ở, lập tức “rầm rầm rầm” điên cuồng gõ cửa phòng Sở Thiên Ẩn.

Lúc này, Sở Thiên Ẩn đang cùng Đoan Mộc Bạch Diệp thương lượng trong phòng.

Cửa vừa mở ra, Sở Thanh Ca liền ô oa một tiếng ôm lấy Sở Thiên Ẩn: “Hức... ca... hu hu.”

Sở Thiên Ẩn không dấu vết đẩy nàng ra, tuy là huynh muội ruột thịt, nhưng hắn cũng không quen đụng chạm thân mật kiểu này: “Muội làm sao? Thua rồi?”

Sở Thanh Ca hít mũi, đang muốn nói, thấy Đoan Mộc Bạch Diệp ngồi đó, cũng không nói.

Đáy mắt Đoan Mộc Bạch Diệp hiện lên một tia lãnh ý, cười nói: “Thanh Ca, thua thì thua, chẳng có gì ghê gớm, nói cho ngươi một tin tức tốt, muốn nghe không?”

Sở Thanh Ca hận không thể lập tức nói chuyện trong cung cho Sở Thiên Ẩn, thế nhưng Đoan Mộc Bạch Diệp làm phiền, nàng chỉ có thể nhịn.

Nàng luôn luôn cao ngạo, sao có thể tuỳ tiện chảy nước mắt ở trước mặt người ngoài?

Nàng xoa xoa mặt, rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo: “Thái tử điện hạ có tin tức tốt gì hãy nói đi.”

“Ha ha, bản cung muốn chúc mừng ngươi.” Đoan Mộc Bạch Diệp cười nói.

“Chúc mừng? Chỉ giáo cho?” Sở Thanh Ca không rõ.

“Thiên Ẩn, vẫn là ngươi nói đi, ha ha.” Đoan Mộc Bạch Diệp tâm tình rất tốt, hắn phụng mệnh đến vì chuyện của Đoan Mộc Dao giải thích, tạ lỗi, vốn dĩ tưởng rằng Thiên Huy Hoàng đế sẽ làm khó dễ, thế nhưng tất cả đều phi thường thuận lợi, tất cả đều là công lao của Sở Thanh Ca.

“Ca... có chuyện gì vui sao?” Sở Thanh Ca tò mò.


“Hoàng Thượng đã hạ lệnh, muốn muội hòa thân Thiên Ninh, gả cho Thiên Huy Hoàng đế. Chúng ta ngày mai sẽ lên đường về Tây Chu, chuẩn bị việc hôn sự.”

So với Đoan Mộc Bạch Diệp đang hưng phấn, Sở Thiên Ẩn tỉnh táo hơn nhiều.

Nghe xong lời này, Sở Thanh Ca đầu tiên là sững sờ, lập tức hung hăng đẩy Sở Thiên Ẩn ra, tức giận: “Các ngươi bán ta!”

Nàng cảm thấy mình quá ngu xuẩn!

Trách không được Thiên Huy Hoàng đế thả nàng xuất cung đơn giản như vậy, thì ra tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi, tất cả đều đã là định cục!

Tây Chu Hoàng đế đều hạ lệnh muốn nàng hòa thân, Thiên Huy Hoàng đế còn hỏi nàng vấn đề này, hắn có ý tứ gì!

Sở Thanh Ca không chỉ buồn nôn, mà lại sinh lòng sợ hãi!

Sở Thiên Ẩn nói chuyện, Sở Thanh Ca vừa hung ác đẩy hắn một cái, suýt nữa đẩy ngã hắn: “Ngươi còn là ca ca của ta không?”

Lần này, Đoan Mộc Bạch Diệp không vui, lạnh lùng nói: “Sở Thanh Ca, ngươi đừng làm càn, đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi muốn nói Hoàng thượng bán ngươi? Muốn hòa thân với Thiên Ninh có đầy rẫy người, ngươi đừng có sống trong phúc mà không biết hưởng!”

“Vậy các ngươi tìm người khác đi! Vì sao lại là ta?” Sở Thanh Ca rống to, trên mặt tái nhợt, hai con ngươi đỏ bừng, cả người đều không ổn.

“Làm càn! Ngươi đây là thái độ gì!” Đoan Mộc Bạch Diệp vỗ bàn đứng dậy, mặc dù hắn cùng Sở gia huynh muội quan hệ rất tốt, nhưng là, quan hệ cho dù tốt đều không có nghĩa là bọn hắn có thể bất kính đối với hắn.

Sở Thanh Ca đang muốn nổi bão, Sở Thiên Ẩn lại ngăn lại, nhàn nhạt nói: “Thanh Ca, đây cũng là ý của phụ thân, Sở gia vinh quang đều nhờ muội.”

Nhất thời, Sở Thanh Ca giật mình, lời của Sở Thiên Ẩn giống như là một chậu nước đá giội nàng từ đầu đến chân, khiến nàng toàn thân lạnh lẽo.

Nàng nhịn không được run rẩy, ý của phụ thân, từ nhỏ đến lớn, nàng cùng ca ca chưa hề làm trai ý của phụ thân.

Từ nhỏ đến lớn, đối với bất kỳ yêu cầu gì của phụ thân, bọn họ thậm chí chưa từng hỏi vì quyền lực gì, chỉ có phục tùng! Phục tùng!

Thấy Sở Thanh Ca phản ứng như vậy, Đoan Mộc Bạch Diệp cười lạnh: “Thế nào, mệnh lệnh của Hoàng thượng cũng không sánh nổi ý của Sở đại tướng quân?”


“Không dám!” Sở Thiên Ẩn vội vàng giải thích: “Thái tử điện hạ, chúng ta ngày mai liền lên đường về Tây Chu, tất cả tuân theo ý của Hoàng thượng và Thiên Huy Hoàng đế.”

Hắn nói, cho Đoan Mộc Bạch Diệp một ánh mắt ý vị thâm trường, Đoan Mộc Bạch Diệp lập tức nhớ tới món bảo vật của Độc Tông, cũng không so đo nhiều với Sở Thanh Ca.

“Vậy thì tốt rồi, để nàng ta chuẩn bị cẩn thận!”

Đoan Mộc Bạch Diệp đi rồi, Sở Thanh Ca còn sững sờ nguyên tại chỗ, ánh mắt của nàng trống rỗng, gần như tuyệt vọng.

Sở Thiên Ẩn không để ý nhiều tới nàng, đến khi thu thập hành lý, hồi lâu, Sở Thanh Ca mở miệng, tiếng khóc nghẹn ngào: “Ca, có phải muội không nghe lời phụ thân, đi trêu chọc Hàn Vân Tịch, phụ thân tức giận rồi hay không?”

Sở Thiên Ẩn chần chờ thật lâu, mới thản nhiên nói: “Ta không biết, nhưng muội yên tâm, muội gả tới, ta cũng sẽ ở Đế Đô cùng muội.”

Sở Thanh Ca có ngốc cũng ngửi được mùi âm mưu: “Ca, huynh cùng phụ thân rốt cục muốn làm cái gì?”

“Có vấn đề gì, chờ trở về muội tự đến hỏi phụ thân đi.”

Sở Thiên Ẩn nhìn như là một huynh trưởng ôn hòa, kì thực nhẫn tâm đến cực điểm: “Đi dọn dẹp một chút, đến mai chúng ta liền đi.”

Hắn thu thập xong, liền không để ý tới Sở Thanh Ca, sau khi ra cửa, phân phó người hầu: “Coi chừng tiểu thư, nàng mà chạy trốn, ta sẽ hỏi tội các ngươi!”

Hàn Vân Tịch thắng Sở Thanh Ca, tâm tình rất tốt, ban đầu muốn xuất cung, nhưng lại đến Thái y viện.

Kiêm chức ngự y, Thái y viện liền thành kho thuốc miễn phí, nàng vẫn là rất cảm tạ Thiên Huy Hoàng đế.

Vốn dĩ tưởng rằng Cố Bắc Nguyệt ở trong viện, ai ngờ hỏi thăm xong, lại không ai biết hắn ở đâu.

Hàn Vân Tịch lấy dược liệu xong liền đi, nàng cũng không biết, nàng rời đi Thái y viện, vật nhỏ vụng trộm chui vào.

Có kinh nghiệm ở hội sở dược liệu, vật nhỏ phá lệ cẩn thận từng li từng tí, may mắn Thái y viện cũng lớn, chỉ có mấy cánh cửa, cũng không có ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm sàn nhà.

Vật nhỏ sau khi đi vào, hít ngửi khắp nơi, cuối cùng liền đến thẳng hiệu thuốc đằng sau Thái y viện.

Đừng tưởng rằng nó là đến trộm dược liệu, tham ăn như nó, thế mà vội vã xuyên qua hiệu thuốc, một chút cũng không nhìn những dược liệu kia.

Cuối cùng, nó dừng lại trước cửa một gian phòng nhỏ ở hiệu thuốc hậu viện.

Trong không khí tràn đầy mùi thuốc, nhưng mà, nó vẫn có thể tuỳ tiện từ bên trong mùi thuốc phân biệt ra mùi hương đặc biệt kia, đó là một loại mùi thuốc nhàn nhạt thơm ngát, lộ ra mùi hương thảo.


Chỉ có người từ nhỏ đến lớn, lâu dài uống thuốc mới có mùi hương này, cũng chỉ có cái mũi thính như nó mới có thể ngửi ra được.

Nó đứng lên, ngẩng cao đầu, hoàn toàn hưởng thụ ngửi mùi hương kia trong không khí, cái đuôi to lớn nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn say mê.

Thật thích mùi hương này, nếu có thể chết trong mùi hương này là chuyện hạnh phúc dường nào!

Nó ngửi ngửi, lại nhịn không được nhảy múa, một móng chạm đất xoay vòng quanh, giống như là say mê trong một cơn mơ đẹp nhất.

Đột nhiên: “Kịt” một tiếng, cửa mở.

Thú nhỏ sững sờ, lập tức trốn sang một bên, chỉ thấy người đi ra không phải ai khác, chính là Thái y viện viện thủ Cố Bắc Nguyệt.

“Chi chi!”

Thú nhỏ vui vẻ, liên tục lên tiếng.

Cố Bắc Nguyệt quay đầu nhìn, thấy là thú nhỏ, giật mình, con thú nhỏ này làm sao tìm được nơi này mà tới!

Thấy Cố Bắc Nguyệt nhìn thấy nó, thú nhỏ càng vui vẻ hơn, lập tức bay tán loạn đến trên vai hắn: “Chi chi chi” cũng không biết nói cái gì, kêu vài tiếng lập tức lại nhảy xuống, lẻn vào trong phòng.

Trong con ngươi dịu dàng của Cố Bắc Nguyệt lướt qua một tia hiếu kì, hắn đi vào theo.

Không ngờ, thú nhỏ thấy hắn tiến vào, thế mà đứng ở cạnh cửa bất động.

Cố Bắc Nguyệt ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Thú nhỏ, ngươi làm sao thế?”

Thú nhỏ liếc hắn một cái, cào cửa một chút, Cố Bắc Nguyệt cũng không rõ ràng, dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Ngươi muốn làm cái gì? Ta không hiểu.”

Thú nhỏ muốn đóng cửa, nhưng mà nó không đẩy được, hận không thể biến thành bộ dáng lúc trước, tùy tiện một bàn tay liền có thể đẩy ngã cửa. Thế nhưng nó không muốn biến, bộ dáng lúc trước của nó quá béo, không đáng yêu chút nào.

Nó gấp gáp dùng thân thể nhỏ bé đẩy cửa.

“Thú nhỏ, ngươi muốn đóng cửa, đúng không?” Cố Bắc Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được, hắn nở nụ cười, một tay ôm nó trong lòng bàn tay, một tay đóng cửa lại.

Thú nhỏ ngồi trong lòng bàn tay hắn, nhìn hắn nở nụ cười, nhìn đến ngây dại, tại sao có thể có nam tử cười lên lại dịu dàng ấm áp như vậy, giống như gió xuân tháng tư.

Đóng cửa lại, Cố Bắc Nguyệt tìm một chỗ ngồi xuống, chăm chú hỏi: “Thú nhỏ, ngươi tìm đến ta làm cái gì?”

Đúng rồi, thú nhỏ sao lại đột nhiên tìm đến Cố Bắc Nguyệt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui