Thấy dáng vẻ chăm chú của thú nhỏ, Hàn Vân Tịch vội vàng ngồi xổm xuống, cho thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng.
Thú nhỏ rất phối hợp, ngửi Mê Điệp Mộng một lúc, rồi lại bắt đầu ngửi khắp nơi.
Thế là, hai chủ tớ bọn họ cứ ngửi tới ngửi lui như vậy, đột nhiên, thú nhỏ ngừng lại, giống như đã phát hiện ra cái gì, lập tức đứng lên, mở to mắt nhìn Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch vui mừng: “Ngửi thấy cái gì rồi?”
“Chi chi!” Thú nhỏ kích động kêu, nhảy lên người nàng, rồi ngồi trên vai nàng: “Chi chi chi...”
Hàn Vân Tịch vội vàng kéo nó xuống đặt ở trong lòng bàn tay, vui mừng hỏi: “Có phải có phát hiện gì không? Cái mật đạo có mùi của Mê Điệp Mộng? Đúng không?”
Thú nhỏ thấy dáng vẻ vui mừng của chủ tử, nó càng thấy vui vẻ hơn, nhảy nhót mấy cái trong lòng bàn tay Hàn Vân Tịch.
“Có thật sao?” Hàn Vân Tịch rất hy vọng có một đáp án chính xác!
Thú nhỏ đột nhiên nhảy xuống, chạy sâu vào mật đạo.
“Chính là con đường này?”
Hàn Vân Tịch vui mừng, vội vàng đuổi theo, thú nhỏ thấy nàng đuổi theo, còn dừng lại quay đầu nhìn nàng, giống như đang chờ nàng.
Thấy biểu hiện này của thú nhỏ, Hàn Vân Tịch nắm chắc tám phần trong lòng, nàng tăng tốc bước chân, đuổi theo thú nhỏ.
Thấy Hàn Vân Tịch tiếp tục đuổi theo, thú nhỏ liền chạy nhanh hơn.
Nhưng ai ngờ, cứ chạy như vậy, Hàn Vân Tịch đột nhiên nghe được âm thanh huyên náo truyền đến từ phía trước, giống như có một bầy gì đó đang tiến đến gần, tạo ra âm thanh xôn xao.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Vân Tịch dừng bước, trở nên cảnh giác. Cùng lúc đó, thú nhỏ cũng dừng lại ở phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, lại thấy một bầy lớn nhện đen to bằng bàn tay, lúc nhúc, giống như hồng thủy, ùn ùn bò đến.
Hàn Vân Tịch sợ ngây người, trong nháy mắt lông tơ toàn thân đều dựng lên!
Nàng không sợ nhện, chỉ là, một bầy lớn đen xì như vậy không khỏi quá kinh khủng, quá buồn nôn rồi sao? Nàng phát hiện chân của mình đã mềm nhũn.
Hệ thống giải độc không cảnh báo, những con nhện này hẳn là không có độc, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có độc, nàng không kiểm tra được.
Trong cấm địa Độc Tông, có quá nhiều đồ vật vượt qua lẽ thường, khiến Hàn Vân Tịch cảm thấy hỗn loạn.
Không nói đến việc có độc hay không, chỉ nói một bầy lớn lúc nhúc như này, không có bị cắn chết cũng sẽ bị dọa chết tươi.
Hàn Vân Tịch không nghĩ nhiều, gần như lúc nhìn thấy bầy nhện, nàng liền quay người chạy theo bản năng.
Thú nhỏ cũng chạy, gần như chạy cùng lúc với Hàn Vân Tịch, nhưng phương hướng cả hai khác nhau, nó chạy về phía bầy nhện kia!
Côn trùng hay thú vật trong này, bất kể có độc hay không có độc đều phải sợ nó, căn bản là sẽ không tới gần nó, khó khăn lắm mới lợi dụng mùi của chủ tử nhân loại thu hút những con nhện này đến đây, đương nhiên nó không thể bỏ qua.
Đáng tiếc, chủ tử chạy quá nhanh, thú nhỏ vừa mới chạy tới, bầy nhện lập tức tản ra, từng con nhện đen giống như chạy trốn, chạy ra bốn phía, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Ngao grừ grừ...
Thú nhỏ nhìn mật đạo trống trơn, đặt mông ngồi dưới đất, rất muốn khóc, người ta đã ăn chay nhiều ngày, còn chưa được ăn mặn lần nào!
Hàn Vân Tịch chạy liền một mạch, nhanh chóng phát hiện thú nhỏ không chạy theo, nàng dừng bước, lúc này mới nhận ra mình căn bản không cần phải chạy nữa.
Đến bầy nhện mà thú nhỏ cũng không đối phó được, nó sao có thể lăn lộn trong Độc Tông đây?
Nàng vội vàng quay trở lại, chỉ thấy bầy nhện lúc nhúc ban đầu giống như chưa từng xuất hiện, không để lại chút dấu vết nào, hoàn toàn biến mất không thấy.
Thú nhỏ ngồi im trong mật đạo, cái đầu nhỏ rũ xuống, dáng vẻ mất mát.
Hàn Vân Tịch nhìn nó, càng nhìn càng thấy không đúng, tiểu súc sinh này không thể không nhận ra bầy nhện ở gần, cho nên, vừa rồi nó đang ngửi...
Được rồi, Hàn Vân Tịch đã hiểu!
Nàng tiến lên kéo thú nhỏ qua, đứng nguyên tại chỗ, để thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng.
Không được ăn thịt nên thú nhỏ buồn bã ỉu xìu, mặc cho Hàn Vân Tịch tóm lấy, cái mũi nhỏ đặt bên trên miệng bình Mê Điệp Mộng, không nhúc nhích.
Hàn Vân Tịch nhìn, không nhịn được mà bật cười, nàng nhìn xuống đồng hồ cát mang theo bên người, cũng không làm khó nó, nhét nó vào bên trong túi chữa bệnh, lấy một ít cốt độc trong hệ thống giải độc ra cho nó ăn.
Sắp hết thời gian rồi, nàng phải ra ngoài rồi.
Chờ đợi nửa canh giờ không ngắn không dài, nếu như không có thú nhỏ, Hàn Vân Tịch đã bị bầy nhện bao vây từ lâu, cho dù không bị bao vây, cũng không thể trốn thoát trong một hai canh giờ.
Lúc này, ở bên ngoài mật đạo Sở Thanh Ca vừa mới đi ra, cũng không biết nàng ta gặp cái gì, trên bộ y phục trắng, loang lổ vết máu, tay trái ôm cánh tay phải, có vẻ nàng ta bị thương không nhẹ.
“Thanh Ca, muội sao rồi!” Sở Thiên Ẩn lo lắng, vội vàng đi qua muốn đỡ nàng ta, Sở Thanh Ca lại nói: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!”
Nàng ta nói, hít sâu một hơi, gắng gượng bước từng bước ra khỏi cửa đá, đi ra khỏi mật đạo.
Vận may của nàng ta thật là tệ, lại bị Bạch Hổ tấn công trong mật đạo, may mà nàng ta phản ứng nhanh, nếu không phen này đã mất cánh tay.
Nàng ta bị thương quả thực không nhẹ, thế nhưng, nàng ta vẫn giả bộ không có gì đáng ngại, vừa ra khỏi cửa liền nhìn sang phía cửa đá bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Hàn Vân Tịch còn chưa đi ra?”
Nha đầu này đã bị thương đến mức này, Hàn Vân Tịch sẽ như nào?
Chờ giây lát, Sở Thanh Ca không chờ nữa, chịu đựng đau đớn toàn thân, cười nói: “Hàn Vân Tịch không phải không ra được chứ?”
“Ha ha, thời gian cũng không còn nhiều lắm, theo bản Thái tử thấy lành ít dữ nhiều.” Đoan Mộc Bạch Diệp cười lạnh nói.
Long Phi Dạ và Như di không để ý, đáy mắt Long Phi Dạ cuối cùng cũng lóe lên vẻ lo lắng.
Nhưng đúng lúc này lại thấy một bóng dáng đi ra từ mật đạo, càng lúc càng rõ ràng, không phải ai khác, chính là Hàn Vân Tịch.
Chỉ còn cách một chút nữa, Long Phi Dạ suýt nữa đã xông tới, nhưng hắn không nhúc nhích.
Hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, nhìn nàng.
Sở Thanh Ca và Đoan Mộc Bạch Diệp có chút không tin, vội vàng đi tới, chỉ là, Long Phi Dạ lại tiến lên, thân hình cao lớn chặn trước cửa mật đạo.
Đoan Mộc Bạch Diệp đang muốn lên tiếng, lại bị Sở Thanh Ca ngăn lại, nàng ta đầy tự tin, thấp giọng: “Không vội, chờ xem sao.”
Hàn Vân Tịch từ xa đã nhìn thấy Long Phi Dạ, cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn chặn trước cửa, nàng bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng ấy có một loại cô độc không thể nói được.
Nàng đi đến trước mặt hắn, hắn cũng không tránh ra, thân hình cao lớn vừa cho người ta cảm giác áp lực vừa cho người ta cảm giác an toàn, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu xa tựa biển cả.
Hàn Vân Tịch vốn muốn hắn tránh ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng không thể mở miệng nổi, nàng cúi đầu.
Hai người im lặng.
Long Phi Dạ im lặng quan sát nàng, dò xét từng chỗ trên người nàng, xác định nàng không bị thương.
Rốt cuộc, ngay cả Sở Thanh Ca cũng không nhịn được, nàng ta lạnh lùng hỏi: “Tần Vương, ngươi đây là ý gì?”
Sở Thanh Ca vừa lên tiếng, Đoan Mộc Bạch Diệp liền cười lạnh: “Long Phi Dạ, sao thế, thua còn không dám nhận à?”
Long Phi Dạ vẫn bất động, mặc kệ bọn họ nói gì, hắn vẫn chậm rãi quan sát Hàn Vân Tịch, giống như mỗi một chỗ trên người nàng đều được hắn kiểm tra một lần.
Sở Thanh Ca bị gạt sang một bên nên thực sự không nhịn được nữa, tức giận: “Long Phi Dạ, chẳng lẽ người muốn công khai bao che sao? Nhưng chính Hàn Vân Tịch là người tự nói muốn đơn đấu!”
Lúc này, Long Phi Dạ mới quay đầu lại nhìn nàng ta, Sở Thanh Ca bất ngờ, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn lập tức giật mình.
Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên Long Phi Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng ta!
Trái tim cao ngạo của Sở Thanh Ca không nhịn được mà đập thình thịch, nhưng không ngờ Long Phi Dạ lại khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lập tức thu tầm mắt lại, lùi khỏi cánh cửa.
Lúc này, Hàn Vân Tịch liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, váy áo nàng sạch sẽ, búi tóc chỉnh tề; ánh mắt nàng trong trẻo, nụ cười thấp thoàng, nàng, đúng là không có tổn hại nào!
Làm sao có thể như vậy?
Sở Thanh Ca trợn mắt há mồm, nàng ta không tin!
Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn cũng sợ hãi như vậy, nhưng nỗi sợ hãi của hai người bọn hắn không giống Sở Thanh Ca, hai người bọn họ nhìn nhau một chút, dường như đã phát hiện cái gì.
Hàn Vân Tịch ung dung, bước ra khỏi cửa đá, thấy Sở Thanh Ca cả người loang lổ vết máu, nàng bật cười: “Xem ra, Sở tiểu thư bị thương không nhẹ nhỉ?”
“Làm gì có!” Sở Thanh Ca vẫn còn chống chế.
“Vậy ngươi thua rồi chứ?” Hàn Vân Tịch cười hỏi.
Lần này, Sở Thanh Ca không còn đường chối cãi, cho dù nàng ta có bị thương nhẹ, đối mặt với một Hàn Vân Tịch không chút thương tổn nào, nàng ta vẫn thua!
Làm sao có thể chứ!
Ca ca đã nói, trong năm cánh cửa này đều vô cùng nguy hiểm, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể không chút thương tổn nào!
Sở Thanh Ca nghĩ mãi mà không rõ, nhưng Hàn Vân Tịch đang đứng trước mặt nàng ta, không phải do nàng ta không tin, không phải do nàng ta chơi xấu.
Nàng ta không nhịn được lén nhìn về phía Long Phi Dạ, thấy ánh mắt của Long Phi Dạ đều đặt trên người Hàn Vân Tịch, chăm chú như vậy, không thấy vẻ lạnh lùng vốn có của hắn.
Nhớ tới tiếng cười khẽ kia của Long Phi Dạ, trái tim Sở Thanh Ca đều nát tan.
“Thua rồi, trước tiên bỏ y phục lại, sau đó...”
Hàn Vân Tịch nói, lúc đầu còn cười, nhưng lúc nàng quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Bạch Diệp, sắc mặt bỗng nhiên u ám, nàng lạnh giọng: “Sau đó, các ngươi có thể cút!”
Ai ngờ, bóng dáng của Đoan Mộc Bạch Diệp vút quá, đẩy Hàn Vân Tịch đứng trước mặt hắn ra, lập tức chui vào cánh cửa thứ hai.
Hàn Vân Tịch có thể toàn vẹn đi ra, chỉ có một lời giải thích, đó chính là trong cánh cửa thứ hai không có bất kì nguy hiểm nào, vận may của Hàn Vân Tịch tốt, chọn đúng!
Sở Thiên Ẩn đã nói, trong năm cánh cửa chỉ có một cánh cửa là con đường dẫn đến kim khố, hoặc là không có nguy hiểm, hoặc là vô cùng nguy hiểm, xem ra, con đường bọn hắn muốn tìm chính là cánh cửa thứ hai!
Thấy Đoan Mộc Bạch Diệp chui vào, đáy mắt Sở Thiên lướt qua một tia phức tạp, hắn cũng không do dự, một tay kéo Sở Thanh Ca, hai huynh muội cũng chui vào cánh cửa thứ hai.
Nếu như cánh cửa thứ hai là con đường bọn hắn muốn tìm, như vậy dù có thất hứa hay mất uy tín, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ!
Bởi vì, thứ hắn muốn tìm quá quan trọng, liên quan tới sứ mệnh của gia tộc, còn cái gọi là kim khố, cũng chỉ để lừa gạt Đoan Mộc Bạch Diệp.
Long Phi Dạ kéo lại Hàn Vân Tịch bị đâm phải, cũng không kịp cản bọn họ lại.
Xác định Hàn Vân Tịch không có vấn đề gì, hắn liền muốn đuổi theo, Hàn Vân Tịch lại vội vàng ngăn lại: “Không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm!”
Bên trong có bầy nhện đen, lúc nha lúc nhúc, nếu như không có thú nhỏ trấn giữ, ai đi vào cũng khó thoát khỏi, cho dù không chết, cũng bị giày vò mất nửa cái mạng.
Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn tranh nhau chui vào làm gì? Muốn chết sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...