Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

“Không được!”

Hàn Vân Tịch hét ầm lên, nhanh như chớp lấy lại bình sứ từ trong tay sóc con, dùng sức quá nhiều, khiến sóc con ngửa ra sau, còn Hàn Vân Tịch thì sợ đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Cãi nhau với Long Phi Dạ dữ dội quá, đã quên phải trả thứ này lại.

Mặc kệ thứ này đã đến đây thế nào, nói chung là vô cùng quan trọng, nếu bị sóc con ăn mất, nàng nghĩ, đời này chắc là nàng không cần gặp Long Phi Dạ nữa.

Sóc con bị khí thế hùng hổ của Hàn Vân Tịch hù đến phát sợ, nó cuộn thân thể nhỏ bé của mình lại, đáng tiếc nó đã ăn no quá, cái bụng tròn vo làm thế nào cũng không co lại được, thế là nó đành giơ cái bụng lớn ra, chỉ cuộn tứ chi và đầu lại, vô cùng đáng thương nhìn Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch kiểm tra Mê Điệp Mộng trong bình sứ không có ít đi, không bị ô nhiễm, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, bị hù sợ rồi.

Nàng còn không biết thứ này để làm gì nữa, lỡ như không còn, tìm đâu ra một bình khác để trả cho Long Phi Dạ chứ?

Giữ bình tĩnh, đậy kín bình Mê Điệt Hương lại, lúc này Hàn Vân Tịch mới trợn mắt nhìn sóc con.

Chủ nhân thật hung dữ!

Sóc con càng thấp đầu hơn, con mắt đen như mực vô tội chớp nhìn với vẻ trông mong, ngoan ngoãn đợi Hàn Vân Tịch xử lý mình.

Hàn Vân Tịch vẫn chưa hết hoảng sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của sóc con, vừa bực mình lại vừa buồn cười, cũng không biết nên xử lý nó thế nào nữa.

Nàng đâu có nhặt được một kẻ tham ăn, quả thực là nhặt được một kẻ bồi tiền mà!

Ăn hai gói độc dược lớn của nàng, trong đó còn có rất nhiều dược liệu nàng đã chế biến được mua từ Dược thành với giá cao, nếu nó cứ ăn như vậy, hàng dự trữ trong hệ thống giải độc thế nào cũng rơi vào nguy cơ hết sạch!

Hàn Vân Tịch lại kiểm tra túi chữa bệnh của mình lần nữa, phát hiện ra độc dược bên trong đều không còn, độc châm thì vẫn nguyên vẹn, không mất mát gì.

Ha ha, coi như là con vật nhỏ này thức thời, nếu không thì nàng thật sự sẽ tìm một cái túi rồi trói nó lại.

Hàn Vân Tịch nhìn sóc con rồi đột nhiên ý thức được một vấn đề, la lên đầy sợ hãi: “Ngươi biết những độc dược này?”

Nếu không phải Long Phi Dạ đã thử cho nàng xem, những thứ này dù có đặt trước mặt nàng thì nàng cũng không nhận ra là kịch độc, sóc con chắc chắn biết, cho nên mới ăn.

Sóc con vì đã làm sai nên chột dạ giờ lại bị hù dọa, tiếp tục trốn về phía sau, nhìn dáng vẻ đó của nó thì hẳn là không hiểu ý của Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch không biết phải nói chuyện với con vật nhỏ này thế nào nữa, nàng đưa Mê Điệp Mộng đến trước mặt nó, vẫy tay: “Nhớ cho kỹ, cho dù có đói bụng đến mấy cũng không được đụng vào thứ này, hiểu không?”

Ai ngờ, sóc con lại hiểu được, lập tức đứng lên, mặc cho cái bụng tròn vo rũ xuống đất, nó gật đầu thật mạnh, sợ Hàn Vân Tịch không hiểu.


Dáng vẻ đáng yêu thế này, Hàn Vân Tịch nhìn thấy thì không nhịn được mà bật cười, tâm trạng mù mịt cuối cùng cũng có một chút ánh sáng.

Thấy Hàn Vân Tịch cười, sóc con mới từ từ hết căng thẳng, không bao lâu, nó liền bò lên cánh tay của Hàn Vân Tịch, nhếch miệng cười khanh khách với nàng.

Hàn Vân Tịch dùng hai ngón tay nắm cổ sóc con, bỏ nó vào lòng bàn tay của mình.

Nàng nằm trên xích đu, đưa sóc con đến trước mặt mình, lúc buồn bực không có ai nói chuyện cùng, có con sóc ở cùng cũng rất tốt.

“Nhiều người như vậy, sao ngươi lại chọn ta?”

“Một ngày ngươi ăn bao nhiêu lần thế hả?”

“Năm nay ngươi mấy tuổi rồi?”

“Ngươi có tên không?”

...

Thật ra thì Hàn Vân Tịch đang lầm bầm lầu bầu, nàng cũng chẳng hy vọng vào việc sóc con sẽ trả lời?

Sóc con lại vểnh tai lên lắng nghe một cách nghiêm túc, càng nghe lại càng mơ hồ, nó có thể đoán được ý từ ngôn ngữ tay chân, vẻ mặt và giọng điệu của con người, thế nhưng, một đống lời nói như vậy, nó hoàn toàn không hiểu được.

Hàn Vân Tịch nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nở nụ cười: “Ta gọi ngươi là thú nhỏ, được không?”

Người ta có một cái tên rất khí thế là Độc Thú Cổ Thử, cái gì mà thú nhỏ chứ?

Sóc con không hiểu gì, thấy Hàn Vân Tịch cười, nó cũng vui vẻ nở nụ cười.

Thế là, nhũ danh của Độc Thú Cổ Thử cứ được quyết định một cách vui vẻ như vậy.

Thú nhỏ!

Cho dù không vui, cười nhiều thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.

“Thú nhỏ, đi thôi, chúng ta đi tìm Tam trưởng lão!”

Giấu đi sự thất vọng trong lòng, nàng vẫn là Hàn Vân Tịch bằng phẳng tự nhiên, kiên cường bướng bỉnh, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.


Mặc dù nàng bị ép đến Y thành, nhưng nàng cũng muốn điều tra chuyện của Thiên Tâm phu nhân, năm đó rốt cuộc Thiên Tâm phu nhân đã làm gì để lấy được chức vụ quản sự cho Hàn Tòng An chứ?

Hàn Vân Tịch đã hỏi Lạc Túy Sơn, đối với loại đại phu như Hàn Tòng An, Lạc Túy Sơn chưa bao giờ quan tâm cả, trái lại hắn đã từng nghe tên của Thiên Tâm phu nhân, nhưng lại không quen biết bà.

Danh hiệu quản sự luôn do Trưởng Lão hội trao tặng, chuyện này cứ hỏi Tam trưởng lão là ổn nhất.

Hàn Vân Tịch đang muốn đi, nhưng lại nghĩ đến một chuyện.

Nàng quay về chỗ ngồi, lôi con vật nhỏ từ trong túi chữa bệnh ra, nhắm mắt lại tập trung tinh thần một lúc rồi mới để con vật nhỏ xuống.

Nàng đang làm gì?

Đương nhiên là đặt đủ các dược liệu vào túi chữa bệnh một lần nữa, một chút độc dược có tính chất bảo vệ và một chút thuốc giải, dưới vô số ánh mắt chú ý của người trong Y Học viện, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn, mất công lại khiến hệ thống giải độc lộ ra sơ hở gì đó, gây nên phiền toái không cần thiết.

Thú nhỏ nhìn thấy có đầy độc dược trong túi, rất khó hiểu, những thứ này ở đâu ra thế? Lẽ nào chủ nhân mới là một người có thể biến ra độc dược ư?

Vậy là nó đã chọn đúng người?

Thú nhỏ rất vui vẻ, quên mất dáng vẻ hung dữ lúc nãy của chủ nhân, thế nhưng lại dám ăn từng ngụm độc dược ngay trước mặt nàng.

Tuy miệng lớn, nhưng khi tên này ăn thì không phát ra tiếng động gì, hơn nữa còn nhắm hai mắt lại, dáng vẻ rất hưởng thụ.

May là Hàn Vân Tịch nhìn kỹ lại, nếu không vào lúc vội vàng cần dùng túi chữa bệnh, sẽ bị thú nhỏ này làm hư chuyện hết cho xem!

Mới có một lúc mà con vật nhỏ này đã quét sạch nửa túi độc dược, Hàn Vân Tịch thấy vậy thì khóe mắt đã co giật.

Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cũng chỉ có một ngày một đêm, ăn hết hai túi lớn rồi còn ăn nữa.

Sức ăn của nó lớn thế nào chứ? Nó sẽ không ăn sụp nhà nàng luôn đâu nhỉ?

Hàn Vân Tịch bất thình lình nhấc thú nhỏ lên, con vật nhỏ lập tức mở mắt ra, đầu tiên là mờ mịt, sau đó lập tức bị hù sợ, cả người đều co lại thành một quả bóng lông trắng.

Hình như chủ nhân lại tức giận rồi, nhưng nó không có cố ý, nó ngủ hết năm năm mới tỉnh dậy, bụng đói cồn cào, hơn nữa còn bị lấy hết một bình máu bằng sứ, thật sự rất đói.

“Mày còn đói?” Hàn Vân Tịch hỏi.


Thú nhỏ chít chít mấy tiếng, không dám kêu to.

Hàn Vân Tịch không hiểu, lấy độc dược cho thú nhỏ ăn, thật ra thì con vật nhỏ không dám ăn, nhưng nó lại không chống cự nổi sự mê hoặc này, cắn một ngụm lớn, vừa ăn vừa phát ra tiếng chít chít đầy oan ức, người ta thật sự không cố ý đâu.

Thua với nó!

Hàn Vân Tịch dứt khoát ngồi xuống, thả thú nhỏ vào túi chữa bệnh cho nó ăn, độc dược vừa giảm xuống thì nàng liền lấy thêm từ hệ thống giải độc ra, nàng muốn nhìn thử xem bụng của thú nhỏ này có thể chứa được bao nhiêu độc.

Nhưng mà, sự thật nhanh chóng nói cho Hàn Vân Tịch biết, cách làm này của nàng ngu xuẩn biết mấy!

Chưa hết nửa canh giờ, một nửa hàng dự trữ bên trong hệ thống giải độc của nàng đã vào trong bụng của con vật nhỏ!

Nhưng cho dù là vậy, con vật nhỏ vẫn chưa hề có dấu hiệu ăn no, chỉ cần cho thì nó lại ăn!

Cuối cùng Hàn Vân Tịch cũng không dám lấy dược liệu ra nữa, đau lòng quá!

Những độc dược đã làm xong và độc dược, dược liệu dùng để điều chế đều là những thứ mà nàng phải vất vả tìm kiếm để bỏ vào hệ thống giải độc.

Nàng đã làm chuyện ác gì mà lại nhặt được một tên phá sản như vậy chứ?

Trong lúc không biết nên làm gì con vật nhỏ, tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến.

Ai nhỉ?

Đây là phòng khách dành cho Cố Bắc Nguyệt, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của hắn, ai lại đến đây để gõ cửa chứ.

Hàn Vân Tịch vội vàng giấu thú nhỏ đi rồi mới mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra, liền thấy một nam tử mặc áo trắng, áo trắng như tuyết, ánh mắt trong suốt lại ôn hòa, khiến người ta không nhịn được mà nhớ đến một câu thơ, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!

Là hắn đã trở về, Cố Bắc Nguyệt.

Nhưng mà, lúc này thì sắc mặt của Cố Bắc Nguyệt lại trắng bệch như tờ giấy, cả người giống như đã bệnh nặng một trận vậy, rất suy yếu.

“Ngươi sao vậy? Ngươi đi đâu đó?” Hàn Vân Tịch kinh hãi.

Lần trước lúc nàng thấy dáng vẻ này của Cố Bắc Nguyệt là mấy tháng trước.

Cố Bắc Nguyệt không trả lời, ngược lại hỏi: “Vương phi nương nương, bệnh tình của Thái tử thế nào rồi?”

“Tạm thời đừng quan tâm nhiều như vậy, rốt cuộc thì ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Vân Tịch vội vã.

Nói thế nào thì Cố Bắc Nguyệt cũng bị liên lụy vì nàng, hơn nữa, hắn cũng được xem là một người bạn duy nhất của nàng trong cung Thiên Ninh, nàng mong là hắn sẽ không bị gì.

“Bị bệnh không về được, làm Vương phi nương nương lo lắng rồi.” Dù bị bệnh, thái độ của hắn vẫn tốt như cũ.


Hàn Vân Tịch vội vàng đỡ hắn vào, tự mình rót nước nóng cho hắn.

“Ra ngoài thăm hỏi một người bạn cũ, ai ngờ trúng gió đêm nên nhiễm phải phong hàn, bệnh nặng mấy ngày nên quên sai người đến báo tin, Vương phi nương nương thứ lỗi.” Cố Bắc Nguyệt giải thích.

“Để ta xem thử!”

Hàn Vân Tịch kéo tay hắn lại rồi bắt mạch, tên này lúc trước cũng như vậy, nhiễm phong hàn xong thì cả người đều không khỏe.

Chuyện này cũng có liên quan đến việc hắn bệnh từ nhỏ đến lớn, thể chất rất yếu.

Đừng nói, Hàn Vân Tịch vừa bắt mạch, quả nhiên là vậy, mạch tượng cũng giống với lúc đó.

Vốn đã không hề hoài nghi Cố Bắc Nguyệt, cộng thêm cái mạch tượng này, Hàn Vân Tịch liền không suy nghĩ gì nhiều nữa.

Cái tên này bệnh trong nhà bạn, hèn gì mà nàng đã tìm khắp Y thành cũng chẳng ra.

“Trở về là được rồi, chỉ lo là ngươi có chuyện thôi.”

Hàn Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói chuyện làm sao thắng được Tam trưởng lão cho Cố Bắc Nguyệt nghe.

“Vương Phi nương nương không có thuốc giải mà?” Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc hỏi.

“Sau đó lại có!” Hàn Vân Tịch cười nói, đang do dự không biết có nên nói cho Cố Bắc Nguyệt chuyện về Độc Thú hay không.

Nàng luôn tin tưởng hắn nhiều hơn bất kì ai, nàng cũng giải thích không được lý do, giống như lúc nàng thi châm giải độc, đều quen với việc hắn làm trợ thủ cho mình vậy.

Nhưng mà, lúc này sóc con đang trốn trong túi chữa bệnh đột nhiên nhảy ra, lập tức leo lên vai Cố Bắc Nguyệt, không hề sợ sệt gì, còn sung sướng nhảy lên nhảy xuống trên vai hắn.

Cố Bắc Nguyệt mang vẻ mặt kinh ngạc: “Vương Phi nương nương, người đang nuôi nó sao?”

Hàn Vân Tịch đã trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn nói là nàng đã thua.

Chỉ có điều cũng lạ thật, từ lúc nàng trở về đến nay thì sóc con đều trốn tránh không dám ra ngoài, nhưng lại không hề đề phòng Cố Bắc Nguyệt.

Hàn Vân Tịch không giải thích được, nhìn dáng vẻ sung sướng của sóc con, nàng nghĩ đây chính là duyên phận.

“Không phải nuôi, là nhặt được, độc của Long Thiên Mặc là do nó giải." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.

“Độc Thú?” Cố Bắc Nguyệt kinh ngạc.

Hàn Vân Tịch cũng kinh ngạc: “Ngươi cũng biết Độc Thú sao?”

Cố Bắc Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu: “Vương phi nương nương, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, người không nuôi nổi nó đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui