Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Long Phi Dạ đang định hỏi Vân Tịch vì sao lại vội vàng thu dọn hành lý, vừa nhìn thấy Tam trưởng lão đến thì hắn bèn thôi.

Tam trưởng lão chẳng buồn để ý đến Long Phi Dạ đang có ở đó, vừa vào cửa đã cất giọng hỏi: “Tần vương phi, bệnh cũ của thái tử rốt cuộc là làm sao?”

Hàn Vân Tịch lúc này mới dừng tay, cười lạnh đáp: “Tam Trưởng lão hỏi ta chi bằng đi hỏi Tỉ lý sự thì hơn.”

Hàn Vân Tịch lại có thể dễ dàng từ bỏ cá cược như vậy, lại với giọng điệu hiện giờ, Tam trưởng lão càng thêm phần hoài nghi: “Tần vương phi, là ngươi cố tình nhường ta!”

Tam trưởng lão không muốn thua, cũng chẳng mong hòa, nhưng lại càng không muốn để một tiểu nha đầu trẻ tuổi như vậy nhường mình.

Đường đường một y thánh thất phẩm, đối với ông ta mà nói đây là một sự xỉ nhục to lớn, ông ta không thể vượt qua cửa ải chính mình!

“Không hề, Tam trưởng lão suy nghĩ quá nhiều rồi, ta dựa vào cái gì để nhường người?"

Hàn Vân Tịch cực khổ lắm mới giải được độc cho Long Thiên Mặc, sao có thể cố ý nhường Tam trưởng lão chứ, chẳng qua là nàng còn bận tâm đến ảnh hưởng của chuyện cổ thuật mà thôi.

Cổ thuật không phải là thứ tốt đẹp gì, gây tai họa cực lớn, năm đó Y Học viện tiêu diệt Độc Tông, nguyên nhân phần lớn cũng là do cổ thuật của Độc Tông mà ra.

Hiện tại người biết cổ thuật ít càng thêm ít, nếu như lúc đó nàng giải thích rõ ràng là Long Thiên Mặc trúng cổ thuật, như vậy đồng nghĩa với việc để cả thiên hạ biết đến sự tồn tại của cổ thuật này, đến lúc đó ắt sẽ dấy lên phong trào tìm, học cổ thuật, nàng liền biến thành đầu sỏ tai họa, mà cổ thuật khôi phục thiên hạ tất sẽ đại loạn.

Nữ hán tử như Hàn Vân Tịch nàng vẫn luôn kiên định rằng bản thân chỉ là một nữ tử nhỏ bé, hưng vong của thiên hạ vốn chẳng liên quan gì đến nàng, nhưng gặp phải chuyện như vậy, nàng vẫn không hề do dự quyết định lấy đại cục làm trọng.

Nghe Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại như vậy, Tam trưởng lão không biết nói gì hơn, vì căn bệnh này mà bọn họ đã tranh đấu với nhau ngay lần đầu gặp mặt, cuối vẫn là Hàn Vân Tịch thắng cuộc, nàng ta quả thực chẳng có lí do gì để phải nhường.

Tam trưởng lão nghĩ, có lẽ đúng là ông ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vừa thu dọn xong túi nải, thần tình ổn định rồi mới tiếp tục tiếp lời: “Chẳng qua là ta không muốn Y Học viện gặp tai họa nên mới nhường người đấy thôi.”

"Ngươi!" Tam trưởng lão lại có cảm giác mình bị bỡn cợt: “Dù ngươi có thắng đi nữa, Y Học viện cũng không đến mức gặp họa gì cả!”

Hàn Vân Tịch thắng cuộc, Tam trưởng lão hắn cũng chỉ đồng ý giúp nàng làm một chuyện mà thôi, hậu quả không hề đến mức khuếch trương như vậy.

Nha đầu thối này, vừa có chút vinh quang đã tỏ ra đắc ý! Xem ra ông ta đến chuyến này phí công vô ích rồi.


Ông ta chẳng muốn hỏi gì thêm, đứng dậy định cáo từ, nhưng lúc này Hàn Vân Tịch trở nên nghiêm túc, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tam trưởng lão, Tỉ Ngọc Bá dùng cổ thuật, ông không nhìn ra, đúng chứ?”.

Vân Tịch vừa thốt ra câu này, Tam trưởng lão lập tức nhìn về phía nàng, vẻ mặt thất kinh!

Chưa bàn đến chuyện Hàn Vân Tịch nhắc đến là thật là giả, ngay việc nàng biết “Cổ thuật” đã đủ khiến Tam trưởng lão hoang mang tột độ.

Với tuổi đời như Hàn Vân Tịch đây, làm sao nàng ta đã biết đến cổ thuật cơ chứ?

Hoang mang không kém Tam trưởng lão chính là Long Phi Dạ và Đường Li, hai người họ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

Cổ thuật là cấm kị của Y Học viện, cho đến nay những người biết được cũng là các bậc trưởng bối già cả nhất, hơn nữa, đa số chỉ là nghe nói chứ không tính là am hiểu, lại càng không biết thực hành thế nào.

Hàn Vân Tịch làm sao mà biết?

Nhìn biểu cảm chấn động của Tam trưởng lão, Hàn Vân Tịch biết mình đoán đúng, Tam trưởng lão quả nhiên không nhìn ra.

"Tam trưởng lão, trong bụng Long Thiên Mặc có cổ trùng, thế nên mới có thể chỉ trong một đêm bệnh cũ tái phát bụng trướng lên to như thế, bệnh bụng tích nước mạn tính như Tỉ Ngọc Bá nói căn bản không hề có!” Hàn Vân Tịch nói một cách nghiêm túc.

Được rồi, nàng thừa nhận mình là cố ý, bỏ cuộc quá mức dứt khoát mới khiến Tam trưởng lão bị dụ đến đây, có những chuyện vẫn là không nên nói ra trước mặt quá nhiều người.

Tam trưởng lão cau mày nhìn Hàn Vân Tịch nhưng vẫn chần chừ không nói gì.

Ông ta đương nhiên biết không có bệnh gì gọi là bụng nước mạn tính, cũng đoán ra được Tỉ Ngọc Bá có liên can đến việc Long Thiên Mặc tái phát bệnh tình. Nhưng ông ta luôn cho rằng đó là bí thuật của Tỉ Ngọc Bá chứ thế nào cũng không ngờ rằng đó là cổ thuật!

"Tam trưởng lão, bụng Thái tử trướng lên chính là u độc, lúc đó ta đã giải độc, biến u độc thành máu, Thiên Huy đế tận mắt nhìn thấy. bệnh cũ tái phát là do Tỉ Ngọc Bá hạ cổ, sau khi bị người ta bắt cóc trên đường, đã có người giúp Thái tử giải cổ nhưng sau đó lại hạ độc lên người của người ấy.

Hàn Vân Tịch giải thích rõ ràng hết sự tình, những chuyện này vốn vừa rồi phải nói, giờ đã nói ra hết, nàng đã thắng.

Hiện giờ, nàng chỉ nói cho Tam trưởng lão nghe.

Nhìn Tam trưởng lão vẫn đang nhíu chặt chân mày, Hàn Vân Tịch lại tiếp: “Sở dĩ trước đó Tỉ Ngọc Bá nghi ngờ Thái tử là giả mạo vì hắn đã quá tự tin, cho rằng không ai có thể giải được cổ trùng hắn làm.”


Nghe đến đây, dù Tam trưởng lão không tin cũng phải tin.

Nếu như không có tiết mục cá cược này giữa hắn và Hàn Vân Tịch, thì vốn dĩ sẽ là Tỉ Ngọc Bá, Lạc Túy Sơn và vài vị trưởng lão cùng nhau hội chẩn cho Long Thiên Mặc.

Ông ta không hề tin cái lí lẽ “trướng bụng mạn tính” từ miệng Tỉ Ngọc Bá, luôn cho rằng hắn ta dùng bí thuật gì đó nên mới khẳng định Hàn Vân Tịch không giải thích nổi.

Bây giờ xem ra càng có khả năng là cổ thuật rồi!

Bí thuật, rất nhiều đại phu đều có kĩ thuật của riêng mình, trừ khi bị truyền thụ ra ngoài không thì trừ bản thân họ không ai có thể hiểu!

Mà cổ thuật thì trong tình huống thông thường cũng chỉ có người hạ cổ mới hiểu được, tuy nhiên nếu gặp phải cao thủ cổ thuật thì cũng khó nói được gì.

Phân tích những điều này, cổ thuật có thể giải đáp tất cả những điểm đáng ngờ liên quan đến căn bệnh của Long Thiên Mặc!

Tam trưởng lão bừng tỉnh ngộ, không tưởng tượng nổi tự lẩm bẩm: “Thì ra là thế! Thì ra là thế!”

Rất nhanh sau đó, Tam trưởng lão liền đề cao cảnh giác: “Vương phi nương nương, kẻ bắt cóc Thiên Ninh Thái tử là ai?"

Tam trưởng lão tạm thời mặc kệ Tỉ Ngọc Bá từ đâu mà học được cổ thuật, tóm lại Tỉ Ngọc Bá khó mà thoát nạn, cửa Y Học viện hắn khó lòng bước qua nổi rồi.

Ông ta quan tâm hơn chính là Hàn Vân Tịch cùng cao thủ cổ độc bắt cóc người kia.

"Ta chỉ biết đó là người của Bách Độc Môn, lúc đó có rất nhiều độc nhân xuất hiện.” Hàn Vân Tịch đang chờ trả lời cho câu hỏi này.

Nàng không thể trực tiếp vạch trần Quân Diệc Tà, thậm chí cũng không để lộ đó là môn chủ Bách Độc Môn, nàng chỉ giữ lại chút manh mối để Y Học viện tự đi điều tra rồi gây phiền toái với Bách Độc Môn thôi.

Lại thêm tin tức Quân Diệc Tà cấu kết với Dao công chúa loan đi trong Y Thành, Bắc Lệ hoàng tộc tất cũng sẽ truy cứu Quân Diệc Tà.

Tố cáo và chỉ điểm không phải là thủ đoạn hay ho, thế nhưng đối với tên súc sinh Quân Diệc Tà ấy mà nói Hàn Vân Tịch cảm thấy làm như vậy vẫn là đúng đắn!

Bất kể là ở Bắc Lệ Hoàng tộc hay là ở Bách Độc Môn, những ngày tới của Quân Diệc Tà sẽ là rắc rối không ngừng!


Tam trưởng lão không biết độc thuật nhưng biết rất rõ “Độc nhân” là cái gì.

Bách Độc Môn có thể tạo ra độc nhân thì cổ thuật cũng không có gì quái lạ cả!

Tam trưởng lão vuốt râu gật đầu liên tục, rất nhanh sau đó ánh mắt cảnh giác của ông ta hướng về Hàn Vân Tịch: “Vương phi nương nương cũng hiểu cổ thuật?”

Có thể nhìn ra được thì tất cũng hiểu được chứ!

Lạc Túy Sơn là người của Cố Thất Thiếu, Hàn Vân Tịch tất nhiên không thể bán đứng người nhà mình.

Nàng đứng dậy, đeo túi đồ lên người rồi cười đặc biệt phóng khoáng: “Tam trưởng lão, ta không tường cổ thuật, thế nên hôm nay chúng ta hòa nhau, có Tỉ Ngọc Bá đấy, ông cứ giao lên trên là được rồi.”

Tam trưởng lão là người thông minh, lập tức hiểu được câu này có ý gì.

Hàn Vân Tịch không nói đến cổ thuật ở Hội chẩn đường điều này chứng tỏ nàng ta hiểu rõ nguy hại to lớn của cổ thuật.

Nàng rõ ràng có thể thắng, có thể mượn cơ hội này dương danh thiên hạ, thế nhưng nàng lại vì đại cục mà từ bỏ hết thảy.

Đừng nói là nữ tử, ngay cả là nam nhân cũng chưa chắc có được tấm lòng như vậy.

Mà đây vừa vặn là tấm lòng mà một người hành nghề y nên có, một đại phu cứu người, cứu quốc, cứu thiên hạ chân chính!

Nàng rõ ràng có thể tránh ông ta, tìm đến Viện trưởng Y Học viện kể hết chân tướng, làm như vậy không chỉ có Tỉ Ngọc Bá gặp tai họa, mà ngay cả đại diện Hội Trưởng lão là ông cũng sẽ bị vạ lây.

Nhưng nàng không làm vậy, nàng vẫn chừa lại cho ông ta một đường lui, người hành nghề y suy cho cùng trong lòng vẫn luôn có một chữ “Thiện”.

Một câu: “Ta không tường, thế nên chúng ta hòa rồi.” nói phóng khoáng đến như vậy, Tam trưởng lão nhìn Hàn Vân Tịch mà chẳng biết nói thế nào cho phải.

Ông vẫn cho rằng nha đầu này tự phụ ngạo mạn, ham tranh chấp thắng thua, không tôn trọng trưởng bối, ghê gớm không ai bằng, cho dù độc thuật cao minh thì cũng không phải là một cô nương tốt đẹp gì cho cam.

Nhưng hôm nay, ông ta không thể không đánh giá lại nàng.

Tam trưởng lão lần đầu tiên khâm phục một vãn bối, ông nghiêm cẩn: “Tần vương phi, lão phu thua rồi, đừng nói là làm một việc, phàm là việc gì giúp được Y thành lão phu đều sẽ tận tâm tận lực tương trợ!”

Vậy mà lại...

Hàn Vân Tịch thật sự bất ngờ, nàng chỉ là làm một việc nàng cho là đúng, thậm chí vừa rồi nàng còn dùng lời nói bỡn cợt Tam trưởng lão nữa chứ.


Không ngờ Tam trưởng lão lại nhận thua, còn đưa ra một lời hứa hẹn lớn như vậy đối với nàng.

Đúng là tái ông mất ngựa mới biết đâu là họa là phúc, sau này ở Y thành nàng cũng gọi là có tay chân, là người có quan hệ rồi!

Hàn Vân Tịch không giấu giếm vui mừng, nàng thật sự rất vui mừng, hai tay chắp trước mặt, rất tự nhiênn nhận lấy lời hứa này: “Tam trưởng lão, cung kính không bằng tuân mệnh, lời này của người Vân Tịch ghi nhớ trong lòng!”

Tam trưởng lão nhẹ gật đầu: “Lão phu còn có việc quan trọng, xin cáo từ!"

Tất nhiên là Tam trưởng lão tranh thủ đi xử lý Tỉ Ngọc Bá, cái tên Tỉ Ngọc Bá này rốt cục từ đâu mà học được cổ thuật chứ?

Đây lại không phải vấn đề mà Hàn Vân Tịch quan tâm, nàng chỉ biết rằng rắc rối cuối cùng đã được giải quyết, nàng và Cố Bắc Nguyệt đã được trong sạch.

Cũng không biết Cố Bắc Nguyệt rốt cuộc đi đâu, người của Y Học viện cũng đã đi tìm, hy vọng là sớm có tin tức.

Lúc này, Long Phi Dạ một mực im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng: “Hàn Vân Tịch, nàng khá lắm.”

Hắn hiếm khi khen ngợi người khác, thật tâm vui mừng cho nàng, không ngờ nữ tử này chỉ dựa vào khả năng của bản thân mà đạt được sự công nhận của Tam trưởng lão, có Tam trưởng lão chiếu cố, tuy không thể hô phong hoán vũ nhưng chí ít đường đi nước bước sau này cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại khách khí đáp lời: “Điện hạ quá khen, thần thiếp không làm mất mặt điện hạ chính là vạn phần may mắn rồi.”

Đôi khi khách khí không phải là lịch sự, nó là một kiểu lạnh lùng đẩy người khác ra xa hàng vạn dặm.

Long Phi Dạ nhìn nàng, hắn có chút ngẩn người, chợt không biết phải trả lời làm sao.

“Nếu điện hạ không còn việc gì khác, thần thiếp xin cáo lui.” Hàn Vân Tịch nói xong chỉnh lại túi nải rồi bước ra cửa.

Nếu như không thèm bận tâm rằng trước đó không rõ ràng, vậy thì hiện tại là quá mức rõ ràng rồi.

Nhìn bóng lưng Hàn Vân Tịch, vẻ mặt Long Phi Dạ trở nên lạnh lẽo, Đường Li không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng gọi: “Hàn Vân Tịch đợi đã, ta đi trước!”

Vào lúc thế này thì hắn tránh đi vẫn là hơn.

Hàn Vân Tịch vậy mà dừng bước thật, nàng nhường lối cho Đường Li, có điều, nét mặt Long Phi dạ vừa hòa hoãn đi một chút, đang định mở miệng thì không ngờ Hàn Vân Tịch lại lấy ra một bình sứ thanh hoa nhỏ, mà lại còn tùy ý đặt ở trên bàn.

Đây không phải thứ gì khác, chính là Mê Điệp Mộng!

Nàng càng thêm phần khách khí: “Thần thiếp vô dụng, không thể phá giải được, điện hạ xin trách tội."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui