Màn đêm luôn khiến người ta xúc động.
Dưới sự tĩnh mịch là từng cơn phong ba cuộn trào. Hàn Vân Tịch có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp, nàng đang đợi một đáp án.
Vì sao?
Từng lời nói từng hành động của hắn từ trước đến nay chỉ cho mình đưa ra lý do chứ không cần nói cho người khác nghe.
Long Phi Dạ nhìn nữ nhân trước mắt, đôi mắt hắn đen láy tựa biển sâu, nhưng mặt hắn vẫn vô cảm như cũ, một cảm xúc phức tạp thoáng lướt qua trong đáy mắt hắn, nhanh đến nỗi không ai phát hiện được.
“Không vì sao cả, đây là mệnh lệnh.” Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
“Ta từ chối mệnh lệnh.” Hàn Vân Tịch không chút do dự nói.
“Nàng không có quyền từ chối, ra ngoài.” Hắn lạnh lùng nói.
Hàn Vân Tịch nổi giận: “Long Phi Dạ, ta sống ở đây rất...”
Nhưng còn chưa nói hết câu, nàng đột nhiên dừng lại, lông mày thanh tú thoáng chốc nhíu chặt lại, sao lại như vậy, không biết từ đâu từng cơn choáng váng xâm chiếm đầu óc khiến nàng không đứng vững.
“Nàng làm sao vậy?” Long Phi Dạ nhanh chóng phát hiện sự bất thường của nàng.
Hàn Vân Tịch đỡ đầu, quật cường nhìn Long Phi Dạ, nàng là người bướng bỉnh, không hỏi thì thôi, nếu muốn hỏi sẽ hỏi cho ra nhẽ, nàng cũng mặc kệ bản thân làm sao, đêm nay toàn hỏi những chuyện này rồi, chính là muốn hắn đưa ra một lý do, nàng thở hổn hển: “Dựa vào cái gì? Chàng trả lời ta!”
Thế nhưng, vừa dứt lời, trước mắt nàng trở nên tối sầm rồi nhanh chóng ngã về phía trước.
Long Phi Dạ vội vàng đỡ lấy nàng, thấy người đã hôn mê bất tỉnh, hắn vội vàng ôm nàng lên, vừa đi đến bên giường vừa gọi thái y.
Lý thái y vừa đến nơi thì bị khuôn mặt lo lắng của Tần Vương điện hạ hù dọa, lão đã làm việc ở Tần Vương phủ nhiều năm, ngay cả lúc Nghi Thái phi bệnh nặng, lão cũng chưa thấy Tần Vương điện hạ nhíu mày lần nào!
Lý thái y không dám chậm trễ, vội vàng bắt mạch, thế nhưng, tập trung bắt mạch hai lần, không phát hiện ra điều gì bất thường, tất cả đều rất bình thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
“Điện hạ, mạch tượng của Vương phi nương nương vững vàng, huyết khí tràn đầy, chưa đến mức…” Lý thái y tỏ ra nghi hoặc.
Long Phi Dạ không để ý đến Lý thái y nữa, sốt ruột nói: “Triệu ma ma, lập tức mời Cố Bắc Nguyệt đến đây!”
Nghe xong lời này, Lý Thái y chỉ có thể hậm hực lui ra, nếu như mời người khác, lão sẽ không phục, nhưng mời Cố thái y, lão không còn gì để nói.
Cố Bắc Nguyệt đi suốt đêm mới đến nơi, hắn vốn cho rằng phải đến Vân Nhàn Các, không ngờ Triệu ma ma lại dẫn hắn tới tẩm cung.
Xuyên qua hành lang mờ tối, phía trước là nơi có đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng bên dưới những lớp rèm buông, Hàn Vân Tịch yên tĩnh nằm trên giường, Long Phi Dạ đang ngồi bên cạnh nàng, trông coi nàng.
Thời gian giống như đã ngưng đọng thời khắc này thành bức họa tĩnh lặng đầy tính thẩm mỹ. Cố Bắc Nguyệt im lặng nhìn, bất giác mà bước chậm lại.
“Cố thái ý, đi nhanh một chút, điện hạ đang rất lo lắng!” Triệu ma ma thấp giọng thúc giục.
Cố Bắc Nguyệt lập tức rảo bước đi vào trong, Cố Bắc Nguyệt ngồi cách Hàn Vân Tịch một lớp rèm sa, Long Phi Dạ yên lặng, cẩn thận đặt tay của Hàn Vân Tịch lên gối chẩn mạch, động tác này còn dịu dàng hơn Cố Bắc Nguyệt vài phần.
Cố Bắc Nguyệt tập trung bắt mạch, Long Phi Dạ lúc này mới lên tiếng: “Lúc trước từng tìm ngươi khám bệnh, chắc là bệnh cũ rồi.”
Ít lâu trước Hàn Vân Tịch hôn mê bất tỉnh mấy ngày ở Dược thành, sau khi quay về, Long Phi Dạ lập tức bảo Cố Bắc Nguyệt đến khám bệnh, ban đầu kết quả chẩn đoán là mệt mỏi quá độ và bị kinh hãi.
Nhưng bây giờ, không cần nói đến vấn đề đại loại như kinh hãi, sự gan dạ của nữ nhân này, tuyệt đối không thể vì bị kinh hãi, còn mệt mỏi, những công chuyện trong phủ tháng này cũng không đến nỗi khiến nàng mệt đến mức đổ bệnh được.
Cố Bắc Nguyệt buông tay của Hàn Vân Tịch ra: “Điện hạ, có thể cho hạ quan nhìn sắc mặt của Vương phi nương nương được không?”
Long Phi Dạ lúc này mới vén một góc rèm lên, Cố Bắc Nguyệt đứng dậy nhìn mấy lần, cũng không nói câu gì, ngồi trở lại rồi tiếp tục bắt mạch.
“Thế nào rồi?” Long Phi Dạ lo lắng hỏi.
“Điện hạ bình tĩnh một chút, để hạ quan tập trung xem lại lần nữa.” Cố Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Bị Cố Bắc Nguyệt nhắc nhở, Long Phi Dạ mới ý thức được sự nôn nóng của mình, hắn nhìn sang một bên, không nói lời nào.
Mặc dù mạch tượng có vẻ bình thường, thế nhưng, dù Hàn Vân Tịch đã hôn mê nhưng toàn thân chỗ nào cũng trong tình trạng căng thẳng, giống như có cái gì đó vẫn đang làm tiêu hao sức lực của nàng.
Nếu là đại phu khác căn bản không phát hiện ra, Cố Bắc Nguyệt đã phát hiện nhưng cũng không thể giải thích được.
Cuối cùng, hắn buông tay Hàn Vân Tịch ra, thản nhiên nói: “Điện hạ, Vương phi nương nương mạch tượng bình thường không có bệnh gì đáng ngại, chỉ là, Vương phi nương nương e là có tâm sự gì đó, canh cánh trong lòng, lo nghĩ cả đêm, hao tổn sức lực, khiến tinh thần quá mỏi mệt mà hôn mê.”
Long Phi Dạ giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Hàn Vân Tịch một cái, không nói gì.
“Điện hạ, tình huống của Vương phi nương nương đúng là hiếm thấy, điều này chỉ là phán đoán của vi thần, còn phải đợi Vương phi nương nương tỉnh lại, cẩn thận thăm hỏi mới có thể khẳng định.” Cố Bắc Nguyệt thận trọng nói.
“Triệu ma ma, dẫn Cố thái y đến Tây Sương nghỉ ngơi.” Long Phi Dạ thấp giọng phân phó.
Đây là muốn Cố Bắc Nguyệt đợi đến khi Hàn Vân Tịch tỉnh lại, trừ trong cung ra thì chắc hẳn cũng chỉ có nơi này thích hợp cho Cố Bắc Nguyệt lưu lại, đương nhiên, Cố Bắc Nguyệt cũng rất sẵn lòng lưu lại.
Đang định đi, Long Phi Dạ lại đột nhiên hỏi: “Cố thái y, nghe nói hôm nọ ở Hàn gia ngươi bị thích khách đả thương?”
“Tạ điện hạ quan tâm, thích khách hôm đó hạ quan đã từng gặp, là vị Cố Thất Thiếu ở Dược Quỷ Cốc.” Cố Bắc Nguyệt thản nhiên nói, không hề giấu diếm.
Ai ngờ Long Phi Dạ lại lạnh lùng hỏi: “Trước đó không phải đã từng gặp một lần ở quán trà Minh Hương rồi sao?”
Cố Bắc Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền giải thích: “Đúng, đúng là đã từng gặp, hạ quan đã quên rồi."
“Các ngươi biết nhau từ trước rồi?”
Đối mặt với từng lời tra hỏi của Long Phi Dạ, Cố Bắc Nguyệt không chút mảy may bối rối, từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như thường: “Không, chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi, Vương phi nương nương biết hắn, hạ quan không biết.”
Là ai ngẫu nhiên gặp ai, hắn không nói rõ ràng, hắn không nói dối, nhưng cũng không nói nói thật.
Một người nhìn có vẻ không biết nói dối, luôn có thể nói ra những lời đẹp đẽ như vậy.
Thế nhưng, người đứng trước mặt Cố Bắc Nguyệt không phải người bình thường, mà là Long Phi Dạ.
“Làm sao mà ngẫu nhiên gặp?”Long Phi Dạ lại hỏi.
Triệu ma ma đứng một bên đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường, điện hạ sao lại như vậy, bỗng nhiên rảnh rỗi hỏi nhiều chuyện nhỏ nhặt vậy.
Ánh mắt Cố Bắc Nguyệt lướt qua tia buồn cười bất đắc dĩ, thành thật trả lời: “Hạ quan hẹn Vương phi nương nương để thỉnh giáo độc thuật, ngẫu nhiên gặp Cố Thất thiếu.”
Sự tình mấy tháng trước cuối cùng cũng hiểu rõ, Long Phi Dạ có chút hài lòng, phất tay ra hiệu Cố Bắc Nguyệt có thể lui xuống.
Nếu như Hàn Vân Tịch nghe được câu hỏi truy đến tận cùng này của Long Phi Dạ, không biết sẽ có cảm nghĩ gì, không chừng nàng đã sớm quên chuyện này rồi.
Lúc này, nàng hoàn toàn không biết quanh mình đã xảy ra chuyện gì, nàng đang thần du trong hệ thống giải độc.
Đúng, chính là hệ thống giải độc thần du!
Trước đó Hàn Vân Tịch chỉ có thể dùng ý thức điều khiển hệ thống giải độc, tùy ý sử dụng tất cả chức năng, lấy ra bất kỳ dược phẩm, nhưng mà, điều này chỉ giới hạn trong sự điều khiển của ý thức mà thôi.
Thế nhưng, bây giờ nàng ở bên trong hệ thống giải độc, tất cả mọi thứ trong hệ thống giải độc nàng đều nhìn thấy rõ ràng!
Cơn ác mộng lúc trước của nàng, cũng chính là lúc nàng ở trong hệ thống giải độc, có điều là bởi vì chưa thăng cấp xong, nàng mới có ảo giác bị dược vật bay tán loạn đập vào người.
Người thiết kế nghiên cứu hệ thống giải độc luôn nói với nàng, đây là một cái hệ thống, đúng hơn là một cái không gian, thực ra Hàn Vân Tịch ngay từ đầu cũng không cách nào hiểu được ý nghĩa của “không gian”, mà bây giờ nàng ở trong hệ thống giải độc, nàng rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của “không gian”.
Vùng đất bí mật đó là thế giới thuộc về riêng nàng.
Mọi thứ xung quanh nàng đều chìm trong bóng tối, phía bên tay phải của nàng là một kho chứa rất lớn, nàng đi vào xem thì phát hiện bên trong cất giữ các loại dược vật, kim châm, đều là những thứ nàng mang từ hiện đại đến, có thể nói đây là phòng chứa thuốc của hệ thống giải độc.
Trong không gian giải độc nàng có thể lấy đồ cất đồ mà không tốn bất kì sức lực nào, dễ hơn nhiều so với lúc ở bên ngoài, vừa nghĩ một cái, đồ vật liền bay ra rơi xuống tay nàng.
Mà phía bên tay trái của nàng là cái ao độc nàng lấy trộm ở Dược thành, các loại thảo dược độc loại mới mọc đầy trong ao.
Thực ra, lúc Hàn Vân Tịch cất những thứ này vào trong hệ thống giải độc, căn bản không tưởng tượng ra những thứ này ở trong này với hình dạng như thế nào.
Nhìn mọi thứ trước mắt, nàng suýt nữa cho rằng thảo dược độc bên trong ao độc này sinh trưởng trong hệ thống giải độc chứ không phải vật ngoại lai.
Nàng không lấy trộm ao của người ta, nước ở nơi đây tự nhiên biến thành một cái ao, thảo dược độc trong ao sinh trưởng vô cùng tươi tốt, có không ít những độc tính của thảo dược độc đã bắt đầu thể hiện ra.
Hàn Vân Tịch bước đến gần, tiện tay ngắt một đóa hoa không biết tên, lập tức trong đầu liền truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống giải độc: “Phấn hoa có độc, có thể khiến làn da mẩn ngứa, cho đến khi gãi đến chảy máu mới có thể dừng ngứa, giải dược vẫn đang được phối chế, cần khoảng nửa năm để hoàn thành, không nên tùy tiện động vào.”
Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch sợ hãi lập tức buông tay, ôi, độc này phải nửa năm sau mới có thuốc giải!
Hàn Vân Tịch lưỡng lự một chút, lại cẩn thận hái một cây cỏ độc, ai ngờ, lúc này lời nhắc nhở của hệ thống giải độc là: “Độc tính của cây thuốc còn đang được phân tích, cần thời gian ba tháng.”
Đúng là tốc độ rùa bò!
Có điều, Hàn Vân Tịch vẫn thấy khiếp sợ, phải biết rằng, trước đó hệ thống giải độc còn không phân tích ra độc tính của ao độc, bây giờ lại có thể phân tích ra độc vật sống ở trong ao độc, còn có thể tự phối chế thuốc giải?
Cho nên, đây chính là chức năng mới được thêm sau khi thăng cấp, nàng có thể tìm nguyên liệu của độc dược rồi mang vào trong đây, để hệ thống giải độc nuôi dưỡng, đồng thời phối chế ra giải dược?
Đây quả thực là tin tức vô cùng tốt, việc Quân Diệc tà muốn làm trong rừng dược liệu bị nàng cướp đến đây rồi.
Nói một cách khác, nàng đã trở thành người nguy hiểm nhất giới độc thuật rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười gian ác.
Hệ thống giải độc có một ít độc mà ở cổ đại không có, nhưng chỉ một ít, mà lại là loại duy nhất, số lượng cũng rất có hạn, ví dụ như thuốc mê liều mạnh, bây giờ đã có chức năng nuôi dưỡng này của hệ thống giải độc, nàng còn sợ trên tay không có kỳ dược sao?
Nhìn ao độc mọc đầy thảo dược tươi tốt, Hàn Vân Tịch vô cùng chờ mong một ngày nào đó bội thu.
Ngoại trừ phòng chứa và cái ao độc này ra, xung quanh là một vùng vắng vẻ, mà nơi xa tối đến mức đưa tay ra không thấy được năm ngón tay, cái không gian này lớn như vậy, phải chăng còn cất giấu bí mật nào đó nàng không biết?
Hàn Vân Tịch thử đi lên phía trước, nhưng ai ngờ, nàng vừa mới đi tới ao độc, lập tức một trận choáng váng xuất hiện, ngay cả một bước cũng không đi nổi, trước mắt tối sầm lại rồi lập tức ngất xỉu.
Nàng ngất xỉu trong hệ thống giải độc, trái lại bất ngờ mở mắt ở ngoài hiện thực, chỉ thấy rèm buông hình tròn vô cùng xa hoa trên đỉnh đầu.
Ấy, đây là nơi nào?
Hàn Vân Tịch trong cơn mơ màng, nhìn sang một bên, chỉ thấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...