Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Thấy Thái hậu lặng im nhìn qua, Mộ Dung Uyển Nhi giật mình một cái, vội vàng thuận thế quỳ xuống: "Thái hậu nương nương, Uyển Nhi khiến ngài mất thể diện, Uyển Nhi thật sự quá bất cẩn, xin Thái hậu nương nương giáng tội!"

Thái hậu lạnh lùng đánh giá Mộ Dung Uyển Nhi, cặp mắt minh mẫn kia đầy bất mãn.

Chuyện này không những không chèn ép được Hàn gia, ngược lại còn làm cho Hàn Vân Tịch phản kích một cú thật mạnh, Đại Lý Tự bồi thường tổn thất, một khi chuyện hoang đường như thế truyền ra ngoài, bị chế giễu không chỉ có Đại Lý Tự, còn có bà là người hạ lệnh thẩm vấn vụ án kia!

Nếu như không phải Mộ Dung Uyển Nhi hiến kế, bà sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị ép bức thế này.

Thái hậu có thể không oán hận Mộ Dung Uyển Nhi sao?

Mộ Dung Uyển Nhi không dám ngẩng đầu, thấy Thái hậu lâu quá không mở miệng, nàng vô cùng hoảng hốt, Thái hậu là đường lui sau cùng của nàng, cái ghế dựa cuối cùng, bất kể như thế nào, nàng đều không thể lại đánh mất.

Đang định mở miệng, nhưng mà ai ngờ, đáy mắt Thái hậu hiện lên một tia tính toán, lại mở miệng trước: "Ngươi đứng lên mà nói đi."

Mộ Dung Uyển Nhi vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới Thái hậu không trút cơn giận lên người nàng, còn kêu nàng đứng lên như vậy.

Nàng sợ hãi ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương: "Thái hậu nương nương, Uyển Nhi biết sai rồi, Uyển Nhi không thể đứng dậy."

"Năng lực của Hàn Vân Tịch, không phải người bình thường có thể so sánh, ngươi bại trên tay nàng, haiz... cũng coi như bình thường." Thái hậu nhàn nhạt cảm khái.

Câu cảm thán này, rõ ràng là nâng Hàn Vân Tịch đồng thời đẩy Mộ Dung Uyển Nhi xuống.

Mộ Dung Uyển Nhi quả thực không thể tưởng tượng nổi, Hàn Vân Tịch đánh đòn phủ đầu Thái hậu như vậy, sau khi Thái hậu phẫn nộ còn có thể đề cao nàng ta như vậy.

Nữ nhân kia dựa vào cái gì chứ, nàng thật có năng lực tốt như vậy sao?

Nàng không thừa nhận, càng không cam tâm!

Hàn Vân Tịch cũng chỉ biết độc thuật mà thôi, cũng chỉ là may mắn mà thôi, ngoại trừ độc thuật, nàng còn biết cái gì chứ? Lần này chuyện của Quy Ngạnh cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, dựa vào cái gì ngay cả Thái hậu cũng đề cao nàng như vậy chứ?


Mộ Dung Uyển Nhi tức giận, không phục lắm, chân thành nói: "Thái hậu nương nương, mong hãy cho Uyển Nhi một cơ hội, Uyển Nhi nhất định có thể bắt được sơ hở của nàng ta."

Thái hậu muốn, không phải là ý chí phấn đấu này của Mộ Dung Uyển Nhi sao?

Thà đích thân ra mặt chiến đấu với Hàn Vân Tịch, còn không bằng để Mộ Dung Uyển Nhi rước phiền toái, mặc dù Mộ Dung Uyển Nhi là đứa con gái Nghi thái phi nuôi dạy, mà cũng là bảo bối trong bàn tay của Nghi thái phi.

Thái hậu không vừa mắt nhất, chính là Hàn Vân Tịch và Nghi thái phi!

Mà trên thế giới quan hệ phiền phức nhất kỳ diệu nhất dễ thay đổi nhất chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Hàn Vân Tịch lại có năng lực, có thể làm gì Nghi thái phi? Cho dù Hàn Vân Tịch có tốt, chỉ cần mắc sai lầm, chằng lẽ Nghi thái phi không ghi hận như thường sao?

Muốn châm ngòi mẹ chồng nàng dâu hai người này, mấu chốt chính là Mộ Dung Uyển Nhi cô em chồng này.

"Cơ hội..."

Thái hậu như có điều suy nghĩ tự lẩm bẩm: "Cơ hội đương nhiên vẫn có, chỉ là..."

Bà nói rồi đích thân dìu Mộ Dung Uyển Nhi lên, để nàng ngồi ở một bên, Mộ Dung Uyển Nhi rất khẩn trương: "Thái hậu nương nương, chỉ cần ta và nàng cùng sống chung một mái nhà, nhất định sẽ không để cho nàng ta yên ổn."

Thái hậu suy tính trong lòng, đương nhiên trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cũng có tính toán của mình.

Nàng tới để dựa vào Thái hậu, mục đích trực tiếp không phải là hôn sự sao? Cho dù đính hôn rồi, nàng cũng không muốn gả!

Cuối năm qua chưa lâu, Bình Bắc Hầu liền đi phủ Tần Vương thúc cưới, nếu như không phải Thái hậu ở sau lưng đưa đẩy chờ xem kịch hay của phủ Tần Vương, sao Bình Bắc phủ có lá gan nhanh như vậy dám đến đây thúc cưới chứ?

Cùng sống dưới một mái nhà?

Người già đời Thái hậu lập tức liền hiểu ý của Mộ Dung Uyển Nhi, bà nhẹ nhàng vỗ tay Mộ Dung Uyển Nhi: "Hôm qua ai gia mới nói với Bình Bắc Hầu, hôn sự này không gấp được, dù sao Trưởng Tôn Triệt tiểu tử kia của nhà hắn đến nay cũng không có quan chức nào, suốt ngày lăng nhăng, chơi bời lêu lổng, ngươi gả đi cuối cùng cũng phải chịu uất ức..."

Nghe xong câu này, Mộ Dung Uyển Nhi vô cùng cảm động, không nghĩ tới Thái hậu sẽ vì nàng mà suy nghĩ như vậy, điều Thái hậu suy nghĩ, cũng chính là điều nàng luôn lo lắng.


Mà Nghi thái phi, lại chưa từng nói với nàng về vấn đề này.

Không nói đến Trưởng Tôn Triệt phong lưu quen thói, chỉ nói đến tình trạng bây giờ của hắn, chi phí ăn mặc toàn bộ nhờ vào gia đình, ngay cả đường mưu sinh cũng không có, nói trắng ra là một người rảnh rỗi!

Vợ dựa chồng giàu, nàng gả đi, cái khác không nói, nhưng thân phận nàng như hạ giá xuống. Nếu có hi vọng, tạm thời hạ giá cũng không quan trọng, nhưng mấu chốt là cơ thể bình Bắc Hầu còn vô cùng cường tráng, muốn chờ Trưởng Tôn Triệt vào vị trí kia, trời mới biết được là bao nhiêu năm sau?

Coi như nàng nghĩ thông suốt rồi, đồng ý gả đi, nhưng những ngày tháng sau khi gả thì vượt qua thế nào đây?

Thái hậu thương hại nhìn Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Uyển Nhi liên tục gật đầu, uất ức mấp máy môi, dáng vẻ như muốn khóc, cho dù ai nhìn đều sẽ sinh lòng yêu thương.

Thế nhưng trong Hậu cung Thái hậu cũng đã gặp nhiều cô gái khác nhau, tuy là trên mặt thương hại, nhưng lòng của bà lại lạnh lùng.

Rất nhanh, bà liền xoay chuyển đề tài, lại nói: "Haiz, chỉ là hôn sự này kéo dài cũng không phải biện pháp, dù sao... vấn đề này của ngươi quá đặc thù, Bình Bắc Hầu nói đúng, nếu như không nhanh chóng tổ chức hôn lễ, trời mới biết còn sẽ có đàm tiếu gì, đến lúc đó không phải ngươi càng uất ức sao?"

Vừa dứt lời, tay của Mộ Dung Uyển Nhi cứng đờ, nhìn cặp lông mày lá liễu của Thái hậu nương nương, sau lưng không nhịn được phát lạnh.

Chính nàng cũng là người có nhiều mặt, sao nàng lại quên vị lão Thái hậu này từ trước đến nay không phải đèn dầu đã cạn, bà cười từ ái đến không thể tin!

Thái hậu cứ nói như vậy, nói vô cùng hay, trên thực tế lại là đang trừng phạt nàng, cũng là đang cảnh cáo nàng!

Nếu như lần này làm ổn thỏa chuyện Hàn gia y quán, lão Thái hậu sẽ giúp nàng kéo dài hôn sự, thế nhưng làm hư chuyện giống như bây giờ, Thái hậu liền quyết tâm sẽ gả nàng đi!

Lòng bàn tay Mộ Dung Uyển Nhi dần dần phát lạnh, Thái hậu vẫn như cũ nhẹ nhàng kéo nàng, khóe miệng cười thân thiết, dịu dàng: "Uyển Nhi, ngươi là đứa bé thông minh, sau này giúp ai gia xử lý xong chuyện này, ai gia đương nhiên sẽ không bạc đãi Bình Bắc Hầu phủ. Nữ nhân mà, nếu nhà mẹ đẻ quyền thế lớn, nếu như không cống hiến chút cho nhà chồng, cuối cùng sẽ đứng không vững chân, ngươi nói đúng không?"

Cuối cùng Thái hậu cũng nói trắng hết ra, mà tim Mộ Dung Uyển Nhi đập bùm bùm, cũng coi như là hậu tri hậu giác, đại triệt đại ngộ!


"Trở về đi, trở về chuẩn bị cẩn thận, đừng có từ chối nữa, Bình Bắc Hầu chọn ngày lành cuối tháng, ai gia thấy cũng không tệ lắm." Thái hậu nói, rốt cuộc cũng buông tay Mộ Dung Uyển Nhi ra, mà lúc này, trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi.

Thái hậu đối vừa ban ân huệ vừa uy hiếp nàng như vậy, nàng trốn không thoát...

Nhưng sau khi bước vào Khang Ninh cung, nàng chưa từng có ý nghĩ muốn chạy trốn, chỉ là nàng không cam tâm!

Đến khi quay về phủ Tần Vương, tay của Mộ Dung Uyển Nhi vẫn nắm thật chặt, lần này nếu như không phải vì Hàn Vân Tịch, nàng sẽ không trở nên thế này, càng sẽ không rơi vào tình trạng bị Thái hậu trừng phạt như vậy!

Thái hậu cũng đã nói như vậy, cho dù mẫu phi kéo dài, nàng cũng không thể không chủ động đồng ý xuất giá, nàng quả thực tức chết mà!

Đây hết thảy đều do Hàn Vân Tịch hại!

Từ Hoa mai yến bắt đầu đến nay, tất cả cực khổ của nàng đều do Hàn Vân Tịch tạo thành, do Hàn Vân Tịch hủy hoại tương lai của nàng!

Mộ Dung Uyển Nhi càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt luôn hiếu thuận lúc này dần dần trở nên dữ tợn vặn vẹo, ngay lúc này, nàng lại nhìn thấy Hàn Vân Tịch và Nghi thái phi từ phía hành lang không xa đi qua, hai người vừa nói vừa cười, không biết còn tưởng rằng là mẹ con!

Trong mắt Mộ Dung Uyển Nhi bắn ra sự oán hận đáng sợ: "Hàn Vân Tịch, cho dù ta gả đi, ngươi cũng đừng hòng có ngày yên ổn ở phủ Tần Vương."

Hàn Vân Tịch đang nói chuyện phiếm với Nghi Thái hậu, đột nhiên cảm thấy sau ót lạnh lẽo, nàng vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hậu viện phía sau trống rỗng, không có cái gì.

"Sao vậy?" Nghi thái phi hỏi.

Hàn Vân Tịch vuốt vuốt mái tóc dài: "Không có gì."

Nghi Thái phi ngồi xuống một bên, ra hiệu cho Hàn Vân Tịch ngồi xuống, bà thản nhiên nói: "Vân Tịch, phù Bình Bắc Hầu phủ đã định ngày rồi, cuối tháng nàng, còn đưa vào cung cho Thái hậu xem qua. E là hai ngày sau sẽ đưa tới..."

"Uyển Nhi... biết chưa?" Hàn Vân Tịch liền vội hỏi, nói nàng không vui là không thể nào.

Ngày cưới của nam thanh nữ tú của Hoàng tộc quý tộc đều phải xin chỉ thị của Thái hậu, đã sớm là quy định bất thành văn, nếu Thái hậu coi trọng, sẽ cho người chuẩn bị một món lễ lớn, nếu không xem trọng, liền từ chối ở ngoài cửa.

Trước đây lúc Bình Bắc Hầu tới cửa thúc cưới, nàng liền đoán được là Thái hậu sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Nghi Thái phi bức bối này.

Nghi Thái phi luôn bình thản này liên tục thở dài, vô cùng buồn rầu: "Nó còn chưa biết... nha đầu kia tính tình bướng bỉnh, cũng không biết nói sao với nó đây."


"Mẫu phi, sớm muộn đều phải gả, gả sớm thì tránh bị đàm tiếu.” Hàn Vân Tịch chỉ có thể an ủi như thế.

“Trưởng Tôn Triệt kia, tuy là con trai trưởng của Hầu phủ, thế nhưng... ngay cả một quan chức trong triều cũng không có được, suốt ngày chơi bời lêu lổng, phong lưu quen thói, bản cung còn muốn hoãn hôn sự này nửa năm một năm, trước tiên nghĩ biện pháp cho Trưởng Tôn Triệt vô tích sự này yên ổn, mới không khiến Uyển Nhi uất ức!"

Thực sự Nghi Thái phi suy tính rất nhiều rất nhiều, chỉ tiếc là, từ khi xảy ra chuyện đến nay Mộ Dung Uyển Nhi luôn oán hận ban đầu Nghi Thái phi đồng ý đính hôn, luôn xa lánh bà, cũng không biết suy nghĩ trong lòng Nghi Thái phi.

Thấy khuôn mặt ưu sầu của Nghi Thái phi, Hàn Vân Tịch nghĩ chắc trong lòng Nghi Thái phi rất yêu thương Mộ Dung Uyển Nhi, thực tình đối xử với Mộ Dung Uyển Nhi như con gái ruột.

Nếu không, bà ta luôn mạnh mẽ, thích sĩ diện như thế, sao lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ này chứ?

Chỉ tiếc, Mộ Dung Uyển Nhi tự gây nghiệt thì không thể sống.

Quả nhiên như Nghi Thái phi dự liệu, không được mấy ngày, Bình Bắc Hầu đưa bà mai tới nói ngày lành giờ tốt, Thái hậu gật đầu đồng ý, dù cho Nghi Thái phi muốn kéo cũng không kéo được.

Mộ Dung Uyển Nhi tự giam mình trong phòng, bực bội ai cũng không thấy, nhưng cũng không nói không gả, thế là cứ ậm ừ như vậy, hôn sự đã được quyết định.

Nghi Thái phi bề bộn nhiều việc chuẩn bị đồ cưới cho Mộ Dung Uyển Nhi, cũng bận tìm kiếm quan chức cho Trưởng Tôn Triệt, chỉ tiếc là Thái hậu chèn ép trên đầu, chuyện không dễ dàng xử lý như vậy.

Ngày hôm đó, Hàn Vân Tịch đang muốn đi ra ngoài, Nghi Thái phi gọi lại: "Vân tịch, Tần Vương trở về gọi nó vào phòng ta, nói ta có chuyện muốn thương lượng với nó.”

Không thể nghi ngờ, tiền đồ của Trưởng Tôn Triệt, Nghi Thái phi muốn giao cho Tần Vương điện hạ.

Hàn Vân Tịch chỉ là thuận miệng đồng ý, không giải thích nhiều, nàng cũng không biết khi nào Tần Vương trở về, có lẽ Tần Vương bận rộn hơn nửa tháng, thật ra, Hàn Vân Tịch cũng bề bộn nhiều việc.

Hôm nay đi ra ngoài, không vì cái gì khác, chính là vì khoản bồi thường của Đại Lý Tự đã tới, đúng một vạn lượng hoàng kim.

Nàng đã tìm xong cửa hàng ở thành tây, thành bắc, thành đông, định dùng số tiền này mở nhà thuốc từ thiện, lấy danh nghĩa Hàn gia, chuyên chữa bệnh từ thiện cho những người cơ cực nghèo khó, cung cấp dược liệu miễn phí.

Người của Hàn gia không đủ, trang trí bên ngoài tiệm thuốc, chọn mua dược liệu, còn có tuyển dụng đại phu, lại thêm tuyên truyền các kiểu, một đống chuyện đều đang chờ nàng!

Đương nhiên, còn có đứa bé kia của Lý gia và Trần thị, xưa nay Hàn Vân Tịch không cho rằng mình là người tốt, thậm chí thừa nhận mình có thù tất báo, cực kì hẹp hòi.

Thế nhưng lòng thương hại thì nàng vẫn sẽ có. Vợ chồng Trần thị và Lý thị đều có lỗi, cũng đều vô tội, người nhà của bọn họ càng vô tội, cuối cùng Hàn Vân Tịch vẫn trích ra một khoản tiền cứu tế cho đứa bé Lý gia, còn nói chỉ cần bọn họ đồng ý, đều có thể đến tiệm thuốc từ thiện giúp đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui